HAI NĂM SAU MANG CON ĐI NHẬN THÂN

Người đàn ông ở bên kia đường như cảm nhận được điều gì đó mà ngẩng đầu lên nhìn về phía đối diện. 

Vốn có một người khác đang cùng trò chuyện với người đàn ông đó lại thấy anh ta bất ngờ ngoảnh đầu nhìn sang bên đường, vẻ mặt hơi xuất thần. Người đó không kìm được gọi người đàn ông một tiếng: “Tổng giám đốc Lục?”

Lục Nhiên Trí lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Không có gì.”

Lục Nhiên Trí ngồi vào trong xe, một người khác đang ngồi bên ghế phó lái nhìn sang đường đối diện, chẳng thấy có gì cả. Nhún vai một cái, quên đi, mặc anh ta.

***

Mẫn Tuế lao như điên về nhà đóng cửa đánh “rầm” một cái, đặt cu nhóc xuống ghế sô pha, quẳng hết túi đồ xuống đất, tã bỉm với sữa bột lăn lốc đầy sàn.

Cu nhóc nhòm ba nó, trong đôi mắt to tròn tràn ngập những dấu hỏi to đùng.

Bây giờ toàn bộ tâm tư của Mẫn Tuế đều đã bay đến một nơi xa lắm. Đù mé, sau tên cẩu cưỡng bức đàn ông kia lại ở đây chứ?! Sau hai năm, Mẫn Tuế lại gặp lại ông bố khác của cu nhóc rồi. Cậu nhớ lại buổi tối ngày ấy, đáy mắt đỏ ngầu tràn ngập điên cuồng của người đàn ông, giọt mồ hôi từ đuôi tóc nhỏ giọt theo khuôn hàm chảy xuống xương quai xanh, lướt dần xuống dưới…

Áu, làm cho mông cậu đau thấy mẹ.

“Bơ, ba.” Cu nhóc bò vào lòng ngực Mẫn Tuế, bắt lấy tay cậu đùa nghịch.

Mẫn Tuế nhìn cu nhóc đầy phức tạp. Sau một hồi, cậu nói với cu nhóc: “Con trai này, con có muốn nhìn thấy bố của con không?”

Cu nhóc nghe được Mẫn Tuế đang nói nhưng ánh mắt tỏ vẻ từ chối hiểu, cu con chìa một ngón tay ra chỉ Mẫn Tuế, “Pá!”

“Không phải là ba, là một ông bố khác của con cơ.” Mẫn Tuế nói, “Hôm nay ba nhìn thấy anh ta… Ôi, hình như con là lần đầu tiên thấy anh ta đúng không? Cũng không biết nhóc có nhìn thấy không.”

Trong không gian nhỏ hẹp chỉ có giọng của Mẫn Tuế văng vẳng, cậu giống như lầm bầm một mình, lại tựa như đang nói chuyện với ai đó.

Mẫn Tuế sầu mi thở dài, hiện tại trong tâm trí cậu đều là bóng dáng của Lục Nhiên Trí. Cậu ôm lấy nhóc con vào lòng mà xoa xoa, “Anh cu này, con nói xem chúng ta có nên đến gặp bố con xin chút tiền ăn tiêu không? Cứ tiếp tục thế này một nhà hai miệng chúng ta sắp ra gầm cầu ở rồi.”

Vừa dứt lời, điện thoại bỗng ting một tiếng, logo chim cánh cụt (App QQ) hiện lên kèm với thông báo một lời mời kết bạn.

“Con trai à, có vẻ ba con lại có tiền rồi.” Mẫn Tuế cất gọn đồ đạc mua về, nhìn đồng hồ đã vừa tròn sáu giờ.

Mẫn Tuế bế cu nhóc leo lên gác lửng rồi đặt nhóc xuống giường, “Chờ ba làm xong việc thì sẽ cho con uống sữa nhé. Giờ thì anh cu cứ đàm đạo nhân sinh với đồ chơi của con trước đi ha.”

Cu nhóc nghe không hiểu nhưng lại ngoan ngoãn vô địch “A” một tiếng, đây là đáp lại ba nhóc.

Mẫn Tuế đi đến trước bàn làm việc, cũng ở ngay trước giường. Giường với bàn làm việc kê sát nhau, ở giữa có một đường đủ một người lớn thêm một trẻ nhỏ đi qua.

Người lớn đứng ở cuối giường, chân mà dài thì đi một bước là có thể đến bên bàn.

Mẫn Tuế bật máy tính, mở hết các phần mềm cần mở, sau đó đăng nhập tài khoản đồng ý lời mời kết bạn. Vừa mới chọn chấp nhận, một tin nhắn của người mới thêm đã hiện ra.

Cha dại mang con nằm: Halo chị ơi! (Dại trong hoang dại, hoang dã.)

Mẫn Tuế: “…”

Cha dại mang con nằm: Chị à, Loft đã mang em đến đây, thích tranh của chị lắm á!

Cha dại mang con nằm: Em muốn đặt tranh vẽ, không biết giá cả sao ạ?

Tuế Tuế Bình An: Giá tùy thuộc vào yêu cầu tranh nhé, bình thường trong một tuần sẽ có bản phác thảo.

Tuế Tuế Bình An: Hiện tôi đang có ba đơn đặt rồi, nếu bạn thật sự muốn đặt tranh có lẽ phải để đến cuối tháng mới được.

Mẫn Tuế trả lời tin nhắn, mắt liếc nhìn ngày tháng ở góc phải phía dưới màn hình, ừm, bây giờ là mùng Ba tháng Mười.

Một lát sau đối phương gửi đến một tin nhắn dài, Mẫn Tuế nheo mắt đọc hết tin nhắn, đại khái đã hiểu.

Cha dại mang con nằm: Chị cứ vẽ từ từ nha, em không vội đâu!

Cha dại mang con nằm: Đúng rồi, hết bao tiền á?

Tuế Tuế Bình An: Bạn cọc trước ba trăm nha, còn lại lúc nào tranh vẽ xong thì thanh toán nốt.

Tuế Tuế Bình An: Có được không?

Cha dại mang con nằm: Được ạ!

Tuế Tuế Bình An: [Hình ảnh] Đây là vx (WeChat).

Tuế Tuế Bình An: [Hình ảnh] Đây là zfb (Alipay).

Ting ting —— Alipay nhận ba trăm tệ.

Tuế Tuế Bình An: Nhận được rồi nhé, vẽ xong sẽ báo bạn.

Cha dại mang con nằm: Ừa ừa.

Mẫn Tuế vươn vai, vừa nghiêng đầu thì thấy cu con đã ngủ, nằm ngủ xoay ngang dọc tứ tung.

“Vậy mà con còn ngủ được.” Mẫn Tuế bất đắc dĩ lắc đầu, đi đến cởi áo khoác cho cu cậu rồi đắp chăn nhỏ cho nhóc. Xong lại chèn gấu bông gối ôm ở xung quanh, đề phòng cu nhóc lăn xuống giường.

Dù công việc có bận rộn đến mấy thì cũng phải ăn cơm. Mẫn Tuế nấu đơn giản cho mình hai món, sau khi ăn xong thì rửa bát sạch sẽ cất vào tủ chén rồi đi lên gác nhìn cu nhóc, vẫn còn đang ngủ.

Mẫn Tuế thở dài, nhéo nhéo cái má phúng phính của cu con, “Sao con cứ thế mà ngủ vậy hả.”

Tranh ảnh không phải tùy ý vẽ vời là được, nếu như muốn vẽ lên một bức tranh đẹp, ít nhất cũng phải ba bốn ngày. Mẫn Tuế đang có bốn đơn đặt trong tay, phải nhanh hơn một chút để hoàn thành mới được.

Một khi Mẫn Tuế ngồi vào bàn vẽ là sẽ quên hết sự đời, chờ đến lúc cậu ngẩng đầu lên giãn gân giãn cốt thì đã hai giờ trôi qua, sau lưng còn vang lên thanh âm nho nhỏ.

“Cục cưng?” Mẫn Tuế còn chưa quay đầu đã lên tiếng gọi cu con ở phía sau.

“Pá?” Đúng rồi, là giọng nói bi bô của cu nhóc.

“Đói chưa nào?” Mẫn Tuế hỏi ra miệng nhưng người thì đã bế cu nhóc lên ôm xuống nhà, đặt cu con xuống ghế sô pha xong thì đi pha sữa bột.

Trong nhà không có tivi, chủ yếu là Mẫn Tuế sắp nghèo chết rồi, nào còn dư tiền mà mua tivi. Ở nhà có máy tính còn có cả Wacom là công cụ kiếm tiền là tốt lắm rồi.

Pha sữa xong cũng phải chờ nguội bớt mới có thể uống.

Mẫn Tuế cầm bình sữa cảm thấy cũng đủ ấm, lúc này mới đưa bình sữa cho cu nhóc để cu cậu tự ôm bình uống.

Mẫn Tuế chờ cu nhóc uống sữa xong nấc ợ một cái, cậu xoa xoa cái bụng nhỏ của cu nhóc, có chút căng tròn.

Lại qua nửa tiếng, Mẫn Tuế bồng cu con ăn no chỉ muốn đi nằm kia đi tắm. Tắm rửa, đối với cu nhóc đây chính là một hoạt động vui vẻ trước giờ đi ngủ, nhưng đối với Mẫn Tuế mà nói, việc này khó chẳng khác gì đi tắm cho mèo.

Sau khi Mẫn Tuế chật vật còn cu nhóc thích chí với hoạt động trước giờ lên chuồng này, cậu bế cu nhóc đến chỗ thảm sàn để cu cậu tự chơi một mình. Còn cậu cầm quần áo đi tắm.

Khi Mẫn Tuế đi tắm cu nhóc cũng chẳng chơi yên, luôn miệng bi bô “Bá Bà”, phải gọi đến khi Mẫn Tuế đáp lại cu chàng mới thôi.

Sữa tắm Mẫn Tuế dùng có hương cam đỏ, còn của cu nhóc là hương sữa bò. Kết hợp lại với nhau chính là sữa bò cam đỏ.

Mẫn Tuế bế ấp cu nhóc trên vai lại đi lên gác, đặt lại cu nhóc trên giường, nói: “Con trai à, giờ ba phải làm việc kiếm tiền, anh tự chơi ngoan nhé, không chơi nữa thì đi ngủ nghe… Tốt hơn hết hay là con cứ chơi đi, ba sợ anh ngày đêm đảo lộn lắm.”

Những lời này đối với một cu nhóc mới hai tuổi là quá khó để hiểu.

Cu nhóc trắng trắng mềm mềm nhăn lại đôi mày nho nhỏ, đúng là chẳng hiểu ba nhóc nói gì, “Bá Bà?”

Mẫn Tuế âu yếm xoa đầu cu con, “Không có chuyện gì, ba cho con chơi thoải mái đấy.”

***

Lục Nhiên Trí về đến nhà, hệ thống kiểm tra thông minh xác nhận chủ nhà trở lại, tự động mở hết đèn điện trong biệt thự, ánh đèn sáng rỡ xua tan biệt thự tăm tối.

Lục Nhiên Trí tắm xong, mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu đen. Anh mới vừa ngồi xuống thì có người gọi điện đến số cá nhân của anh.

Lục Nhiên Trí thấy tên người gọi đến hiển thị trên màn hình, vô cùng nhức đầu mà day day đầu lông mày. Muốn giả chết cũng không được, hễ anh không nhận điện thoại là thể nào đối phương cũng thể hiện cái tâm lý đặc trưng của người già. 

“Mẹ ạ.”

“Con trai à đã tan làm chưa?” Giọng mẹ Lục mang đầy ý cười quan tâm mà hỏi.

Lục Nhiên Trí thở dài, bất đắc dĩ đáp: “Tan làm rồi ạ, công việc bề bộn, con không có thời gian xem mắt đâu.”

Mẹ Lục: “… Cái thằng nhóc này, mẹ đã nói cái gì đâu hả.”

Lục Nhiên Trí nói: “Đó là vì lần nào mẹ gọi điện đến đều hỏi mấy chuyện này đó thôi.”

Mẹ Lục dè bỉu: “Không phải mẹ quan tâm đến con à. Con trai, mẹ nói thật nhé, con định lúc nào mới kết hôn?”

Lục Nhiên Trí mở máy tính, vừa kiểm tra hòm thư điện tử vừa trả lời: “Ít nhất năm nay không được đâu ạ.”

Mẹ Lục nói: “Cái gì là không được hả? Con trai, con kết hôn sớm để mẹ ôm cháu sớm đi, thừa dịp mẹ với ông Lục còn trẻ còn có thể giúp chăm cháu chứ.”

Lục Nhiên Trí: “Mẹ à, con còn chẳng có đối tượng mẹ ôm cháu cái gì chứ, vẫn còn sớm.”

Mẹ Lục: “Sớm gì nữa, ở cái tuổi này của con người ta yêu đương hết rồi. Bố mẹ cũng không có yêu cầu gì với con dâu tương lai đâu, nam nữ đều được, chỉ cần con thích là được.”

Lục Nhiên Trí: “Vâng con biết rồi. Mẹ à con không trò chuyện với mẹ nữa, con còn có việc phải xử lý.”

Mẹ Lục vừa nghe cũng biết Lục Nhiên Trí đang lảng tránh chủ đề, “Được rồi được rồi, mẹ không quấy rầy con làm việc nữa.”

“Vâng.” Lục Nhiên Trí kết thúc cuộc gọi để điện thoại sang một bên, tập trung vào email.

Nhìn email một hồi nhưng một chữ cũng không vào đầu, không biết tại sao tối nay anh hơi mất tập trung. Sau khi nói chuyện điện thoại với mẹ xong hiện tại trong tâm trí đều là hình ảnh một lớn một nhỏ lúc xế chiều kia. Người lớn cõng bé con chạy đi. Anh đứng ở đó chỉ nhìn thấy được sườn mặt của cậu ta, trông hơi quen mắt…

Lại tiếp, Lục Nhiên Trí kéo một ngăn bàn làm việc ra, nửa cái ngăn kéo đó đều là các loại hồ sơ. Ở trên chồng hồ sơ lại có để một chiếc kính gọng đen.

Thị lực của Lục Nhiên Trí bình thường, cặp kính này không phải của anh. Ở cạnh gọng đen bên phải có khắc một ký tự nho nhỏ, một chữ cái tiếng Anh không rõ lắm.

——S.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi