HAI NĂM SAU MANG CON ĐI NHẬN THÂN

Đầu đông tiết trời càng ngày càng lạnh, Mẫn Tuế đã không còn tỏ vẻ ngầu lòi mặc mỗi cái áo hoodie nữa, ngoài một cái áo hoodie đang mặc ra còn khoác thêm áo phao lông vũ màu đen dài giống với cu nhóc.

Mẫn Tuế nhìn số dư tài khoản ngân hàng cảm thấy thời tiết hiện tại đang thể hiện rõ tâm tình của cậu lúc này.

“Con trai à, ba mua máy sưởi sau nhé, ba hết tiền rồi.” Mẫn Tuế để điện thoại sang một bên, chống cằm nhìn cu nhóc đang ngồi trên thảm chơi rất là vui vẻ, cảm thấy khổ não vì thu nhập sau này, “Anh cu nói xem… Chúng ta có nên đi tìm ông bố kia của anh không nào?”

Mẫn Tuế nói xong lại tự mình thở dài trước, “Có khi ngay cả Lục Nhiên Trí cũng không biết mình có con trai ấy.”

Mẫn Tuế phát ngốc một hồi, nhìn đồng hồ thấy đã mười một giờ ba mươi rồi, cơm trưa và cơm tối còn chưa có cái gì.

“Con trai đi thôi, đi siêu thị mua thức ăn nào.”

Mặc dù cuộc sống không dễ dàng nhưng vẫn phải đi mua thức ăn.

Mẫn Tuế lấy ba lô nhỏ đeo lên lưng cu nhóc, tay cầm lấy dây chống lạc. Hai người ra khỏi tiểu khu, một lớn một nhỏ đều mặc áo phao lông vũ màu đen, người ngoài liếc mắt nhìn cái cũng nhận ra là hai cha con.

“Sang năm con lên ba tuổi rồi, nên cai sữa bột được rồi ha.” Mẫn Tuế cúi đầu nhìn chân cu nhóc, “Ố? Như vậy là có thể tiết kiệm được khoản tiền mua sữa rồi.”

Cu nhóc cũng không nghe hiểu ba nói cái gì, mỗi lần đi trên đường là cu nhóc lại cảm thấy mình là đứa bé đẹp nhất trên con phố này, không để ai vào mắt, oai phong lẫm liệt.

Mẫn Tuế vội kéo cu nhóc lại biến thân thành súng tiểu liên lại, cảnh cáo: “Đi theo ba nghe chưa, con chạy lung tung gì hả.”

Cu nhóc đứng bên chân Mẫn Tuế nhìn ngó xung quanh, cuối cùng ngước cái đầu nho nhỏ lên nhìn Mẫn Tuế: “Pá!”

Mẫn Tuế gật đầu, “Dạ vâng, anh nói cái gì thì là cái đó.” Ngữ khí vô cùng qua loa.

Thấy ba đáp lại nhóc, cu cậu đặc biệt thích chí, phấn khích “A” một tiếng, lại xông về phía trước mấy bước.

Mẫn Tuế bó tay nhìn bóng lưng vui sướng của cu nhóc, lòng đầy khó hiểu, khi còn bé cậu cũng không như thế này, cu nhóc di truyền từ ai… Ờm, biết rồi.

Lần này không lấy xe đẩy mà trực tiếp kéo cu nhóc đến khu thức ăn.

“Chàng trai hôm nay đi mua thức ăn sớm thế à?”

“Lần này muốn mua gì? Ăn cá không chú bắt cho một con béo nhé.”

“Anh bạn này đồ hôm nay tươi lắm đó.”

Mẫn Tuế vừa mới bước vào khu vực này khắp nơi đã truyền đến giọng các chú các cô.

Mẫn Tuế đáp lại từng người, trong đầu thầm nghĩ: Ừ cậu được chào đón ở siêu thị này lắm đó.

“Diệc Diệc lại đây, bà có một cái bánh nhỏ này.” Một bác gái phụ trách ở khu thực phẩm chín đi tới, nhét vào tay cu nhóc một cái bánh nho nhỏ, “Bánh bà tự làm đó, cháu bà cũng lớn tầm Diệc Diệc thích ăn lắm nha.”

Cu nhóc nhìn cái bánh nhỏ bất ngờ xuất hiện trên tay, lại ngước đầu nhỏ nhìn bà một chút, cuối cùng nhìn Mẫn Tuế mà chìa cái bánh ra cho ba xem, “Pa?”

“Bà cho con đó, con nói cám ơn nào.” Mẫn Tuế cúi người xoa xoa đầu con trai.

Cu nhóc gian nan nhớ lại cách ba dạy nhóc nói, sau khi nhớ ra vô cùng nghiêm túc gật gật đầu với bà, “Cảm ơn, pà!”

Bác gái hớn hở gật đầu: “Không cần cảm ơn đâu, Diệc Diệc ngoan quá.”

Mẫn Tuế cười một tiếng, nghĩ chút xem mình muốn ăn gì. Cậu đi tới khu hải sản tươi để chú bán hàng chọn cho cậu một con cá nào không có xương mấy. Cu nhóc đi ở phía sau, cu chàng nhét cái bánh nhỏ vào cái túi áo nhỏ, sau đó lạch bạch đôi chân ngắn đuổi theo ba.

Mẫn Tuế xách túi đi ra quầy tính tiền, tầm này có khá nhiều người đi siêu thị. Mẫn Tuế nhìn qua rồi đi đến một quầy mọi người xếp hàng vẫn chưa dài lắm.

Người đằng trước nhích một bước Mẫn Tuế dịch một bước, cu nhóc dán chặt theo ba, nhiều người quá nhóc có hơi sợ.

Hàng người như đóng băng mãi mà không di chuyển. Mẫn Tuế nhón chân nhìn đằng trước, tự hỏi sao chẳng động đậy gì thế.

“Không phải em nghe anh nói, chuyện này nói ra dài lắm… Hiểu rồi, em kêu anh câm miệng chứ gì.”

Một giọng nói từ tính vang lên bên cạnh, Mẫn Tuế sững người ngoảnh sang, thấy một người đàn ông trẻ tuổi đứng trước quầy hàng đang nghiêm túc chọn… Mẫn Tuế cụp mắt, lại lập tức dời tầm mắt nhìn sau gáy người phía trước, mắt nhìn thẳng.

Phương Bác Giản cũng chú ý Mẫn Tuế vừa mới nhìn sang đây, là một cậu trai xinh đẹp. Đáng tiếc, Phương Bác Giản thầm lắc đầu, hắn thích phụ nữ.

Vừa nghĩ, Phương Bác Giản thoáng thấy một cậu bé con đứng bên chân cậu trai, đôi mắt tròn xoe tò mò nhìn ngó khắp nơi.

“Vãi?!” Vẻ mặt Phương Bác Giản như là thấy quỷ, cứ nhìn chằm chằm gương mặt cậu bé con. Gương mặt này hoàn toàn trùng khớp với một khuôn mặt khắc sâu trong trí nhớ của hắn.

Cu nhóc níu lấy quần của ba, nhìn thấy một chú trông rất đẹp trai đang nhìn mình. Mẫn Tiểu Diệc tự thấy mình là một cu nhóc ngoan ngoãn nghe lời biết lễ phép, cu cậu nhíu mi xoắn xuýt, cuối cùng bập bẹ lên tiếng chào cái chú lạ hoắc nhưng lại đẹp trai kia: “Chào trú.”

“Chào…” Phương Bác Giản ngơ ngác nhìn cu nhóc. Thật, thật giống…

Phương Bác Giản ngẩng đầu lên vừa hay chạm mắt với cậu trai. Cậu trai đó gật đầu với hắn một cái coi như là chào hỏi.

Cuối cùng hàng người cũng di chuyển. Mẫn Tuế nhẹ vỗ đầu cu con, “Con trai đi thôi nào.”

Cu nhóc gật đầu một cái, ngoan ngoãn đi theo.

Phương Bác Giản vẫn còn ngây ra tại chỗ, một lúc sau mới hoàn hồn lại. Vốn đang chuẩn bị tận hưởng khoái lạc thì giờ cũng không cần nữa, hắn đi ra khỏi siêu thị rồi lấy điện thoại ra gọi một cuộc.

Điện thoại kêu tít tít liên tục, nhưng mãi không có ai nhấc máy.

Phương Bác Giản sốt ruột, tắt đi rồi lại gọi lại, “Con mẹ nó Lục Nhiên Trí mau nghe điện thoại đi, nếu không ông thật sự sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại đó.”

Phương Bác Giản ngồi vào ghế lái, quẳng điện thoại sang bên phó lái. Hắn nhớ lại một lớn một nhỏ vừa mới gặp kia. Cu cậu kia chắc chắn là bản sao hồi bé của Lục Nhiên Trí, ngoài ra đôi mày giống với cậu trai xinh đẹp kia đến bảy tám phần.

Kết án, đây chính là vợ và con trai của Lục Nhiên Trí.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi