“Cút đi!” Vân Giai Kỳ không có đủ kiên nhẫn nói chuyện vớ vẩn với cô ta.
Cô lao vào trong phòng bệnh.
Bạc Tuấn Phong nằm yên lặng trên giường Xung quanh anh có rất nhiều máy móc khác nhau Những ống dây khác nhau đều được cảm vào người anh.
Miệng và mũi đều được luồn ống dẫn.
Điện tâm đồ bên cạnh cho thấy nhịp tim anh đập rất ổn định.
Vân Giai Kỳ đi tới, cô do dự một chút, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay anh.
Bàn tay anh hơi lạnh nhưng vẫn còn chút nhiệt độ cơ thể.
Nhịp tim và hô hấp vẫn còn đây.
Tại sao bọn họ lại vô duyên vô cớ nói anh đã chết não cơ chứ?
Chết não, làm sao cô không biết hai chữ này cơ chứ.
Trong y học, đế xác định một người đã tử vong, chính là khi nhịp tim người đó không còn đạp nữa, phổi không hô hấp, không còn huyết áp, tất cả các dấu hiệu sinh tôn đều biến mất, đó chính là tử vong.
Nhưng nếu một người vẫn còn nhịp tim, còn hô hấp, còn nhiệt độ cơ thể, thông qua một loạt các loại thuốc và thiết bị tiên tiến thì có thể duy trì lâu dài, nhưng nếu đại não đã chết thì căn bản là không thể cứu văn được nữa Nếu như Bạc Tuấn Phong thực sự chết não…
‘Vân Giai Kỳ không dám suy nghĩ quá nhiều.
Không thể nào!
Cô lấy hết can đảm để mở một góc chăn bông lên, liền nhìn thấy những vết thương lớn nhỏ khác nhau trải dài trên cơ thế Bạc Tuấn Phong.
Tim cô quặn thắt một hồi, đột nhiên cảm thấy vô cùng khó thở.
‘Vân Giai Kỳ lảo đảo, cố gắng dựa vào thanh giường, cơ thế cô dường như: sắp sụp đổ.
Đừng mà…
Đừng tàn nhẫn với cô ấy như vậy…
Bác sĩ vẫn ở cửa an ủi Bạc Ngạn Thiên: “… Xin ngài hãy chuẩn bị tốt tâm lý.
chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi..”
Nước mắt Vân Giai Kỳ lăn dài trên gò má.
Cô nắm chặt thanh giường, hai chân mềm nhữn, ngã khuyu xuống mặt đất, cô không thể chấp nhận được hiện thực nghiệt ngã này.
“Không thể nào…
Chuẩn bị tâm lý gì cơ.
Chết não gì cơ…
Cô không tin!
Ở cửa phòng, Bạc Ngạn Thiên không thể chịu nổi sự đả kích này nữa, suýt nữa ngã xuống đất.
Ông ta đã ngất đi không biết bao nhiêu lần, không dễ dàng gì có thế chống đỡ được, nhưng giờ đây, khi bác sĩ nói rằng Bạc Tuấn Phong thể tỉnh lại được.
nữa, ông ta làm sao có thể chấp nhận được hiện thực đau đớn này đây!
‘Suốt mấy đêm liền, không một ai chợp mắt..