HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Vì vậy, anh đã chọn cách không nói gì.

Nỗi đau lớn nhất trên thế gian này, không có gì tệ hơn việc kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Bạc Ngạn Thiên không thể tin rắng Bạc Tuấn Phong sẽ ra đi ngay trước mặt ông ta.

Vân Giai Kỳ nói: “Ông đừng khóc, anh ấy chỉ mệt thôi, ngủ một chứt, không lâu đâu, anh ấy sẽ tỉnh lại.


Cô ngẩng đầu, nói với Bạc Ngạn Thiên: “Đừng kí, tôi sẽ đợi anh ấy, dù là cả đời này, tôi cũng sẽ đợi anh ấy…”
Bạc Ngạn Thiên trong lòng cảm thấy có chút xót xa.


Bác sĩ nói rằng Bạc Tuấn Phong rất khó có thể tỉnh lại.

Nếu như thực sự không thể tỉnh lại thì ông biết, Vân Giai Kỳ sẽ đợi anh cả đời này, Chết não.

Đừng nói gì là y học, ngay cả khoa học cũng không thể thay đổi.

Nhịp tim ngừng đập trong thời gian ngắn, có thể hồi phục tức khắc.

Hô hấp và huyết áp, có thể truyền qua bằng thiết bị Nhưng những tổn thương ở não, không thể hồi phục.

Người ấy còn có thể tỉnh lại không?
Ông ta còn chưa chắc chắn về điều đó.


Vân Giai Kỳ đâu phải không biết.

Nhưng trong tim cô có một niềm tin.


Bạc Thúy Quỳnh không hay biết gì, ngẩng đầu lên, trông thấy vẻ định của Vân Giai Kỳ, nhất thời không biết nên nói gì!
“Bác sĩ nói, anh của tôi, anh ấy…”
“Bác sĩ nói, bác sĩ nói gì chứ!? Bác sĩ nếu đã chắc chản như vậy, thì tự mình đã rút ống khí ra rồi, còn cần các người kí xác nhận làm gì chứ!?”
Vân Giai Kỳ đứng dậy, chất vấn bác sĩ: “Nếu như, không phải là chết não?
Bây giờ rút ống khí, mấy người có dám gánh chịu trách nhiệm không?”
Các bác sĩ nheo mắt với nhau, rồi không nói gì “Không dám chịu trách nhiệm, có nghĩa là chưa chắc chắn!”
Bạc Thúy Quỳnh toàn thân bủn rủn.

Cô ta tuyệt vọng ngó nhìn ở trên giường, Bạc Tuấn Phong hai mắt nhắm lại, yên tĩnh giống như đang ngủ.

Bạc Tiêu Dương nói: “Bác sĩ cũng đã nói rồi, đợi sau mười hai tiếng đồng nữa mới tuyên cha, hiện giờ ai cũng không được nản lòng”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi