Bạc Ngạn Thiên gật đầu.
So với thái độ của Bạc Minh Lâm, ông ta càng đồng ý với những điều Bạc yen tnn giong nnư gang ngu.
Bạc Tiêu Dương nói: “Bác sĩ cũng đã nói rồi, đợi sau mười hai tiếng đồng nữa mới tuyên cha, hiện giờ ai cũng không được nản lòng”
Bạc Ngạn Thiên gật đầu So với thái độ của Bạc Minh Lâm, ông ta càng đồng ý với những điều Bạc.
Tiêu Dương nói.
Các bác sĩ đã từng bỏ qua vô số bệnh nhân bị chết não.
Đưa ra nghỉ vấn cũng không thể lí giải được.
Có một số người có điều kiện rất tốt, không ngần ngại bỏ qua hàng triệu, hàng chục triệu.
Trường hợp bệnh nhân bị mắc bệnh chết não, hoàn toàn đều dựa vào thiết bị duy trì chức năng cơ thể.
Chỉ cần thiết bị không ngừng hoạt động thì tim còn có thể đập và có thể hô hấp.
€ó một số gia đình không có điều kiện giống như vậy, thì chỉ có thể rút ống khí.
Bao nhiêu người kí tên trong nước mắt, chứng kiến cảnh bác sĩ rút ống khí, nhìn thấy người có tim đang còn đập, thân thể còn ấm dần dần trở nên lạnh buốt.
Bạc Tiêu Dương nói: “Sẽ không có ai ký tên cả.
”
Cậu ta quay người, nói với bác sĩ: “Chăm sóc tốt cho anh ấy, nếu như xảy ra sự cố gì, các người đi hết cho tôi! Sau này, các người không thể làm bác sĩ nữa, tôi sẽ tước đi hành nghề y của các người!”
Bệnh viện là của Bạc gia Bạc Tiêu Dương nói ra câu này, bọn họ tự nhiên cảm thấy không thể đảm đương nổi, cũng không dám nói thêm gì Bạc Minh Lâm cau mày: “Nên kí tên thì hơn! Bác sĩ đã nói như vậy rồi, còn mong chờ gì nữa chứ!? Bất luận như thế nào, cũng cần phải chấp nhận sự thật!
Nếu Bạc Tuấn Phong đã…sao không sớm ngày chôn cất, tổ chức tang lễ!”
Ánh mắt mạnh mẽ dữ dội của Bạc Tiêu Dương nhìn chăm chẳm anh ta.
“Anh nói cái gì vậy?”
“Tôi nói.
.
” Bạc Minh Lâm hạ giọng: “Kí tên đi!”
“Ký cái gì? Xác nhận đã cái chết ư?”
Bạc Tiêu Dương chế nhạo: “Minh Lâm, anh thật độc ác!”
“Tôi cũng làm cũng đều vì muốn tốt ông nội! Chuyện này kéo dài nữa, ông nội làm sao có thể chịu đựng được?”
Bạc Minh Lâm đột nhiên run như cầy sấy.
Bạc Tiêu Dương đột nhiên nắm lấy tay Bạc Minh Lâm: “Anh chạm vào anh ấy xem!”
Bạc Minh Lâm đột ngột rút tay về: “Làm gì? Tiêu Dương, anh bình tĩnh chứt đi”
“Anh sờ anh ấy xem!” Bạc Tiêu Dương cưỡng bức nắm tay Bạc Minh Lâm và chạm vào cánh tay của Bạc Tuấn Phong.
Anh vẫn còn nhiệt độ cơ thế.
Còn mạch máu đập và thở.
“Anh ấy vẫn còn sống! Nếu anh thật sự ký, anh ấy sẽ không bao giờ có cơ hội nữa! Bất kể quan hệ của anh và Tuấn Phong như thế nào, thì anh ấy là anh trai của anh, anh chịu được như vậy ư?”
“Ai dám ký!” Bạc Ngạn Thiên đột nhiên kích động nói: “Ai dám rút ống ra!”
Ông ra lệnh cho Bạc Minh Lâm: “Nếu cháu dám rút ống quản ra, dám ký, ông sẽ lập tức sửa đối di chúc, sửa lại toàn bộ tài sản đứng tên nhà họ Bạc, đều giao cho Tiêu Dương, không để lại cho cháu nửa phần!”
“Ông à! Ông cho rắng…Cháu vì tranh giành tài sản mà nhẫn tâm như vậy ư?
Cháu chỉ…”
“Đừng nói nữa!” Bạc Ngạn Thiên lửa giận bừng bừng.
“Ông không muốn nghel”.