“Đó là tên của anh mà, anh không nhớ sao? Anh tên là Bạc Tuấn Phong”
Bạc Tuấn Phong im lặng hồi lâu, ánh mắt nhìn về phía quyển nhật ký.
Anh nhíu mày, đột nhiên hỏi: “Cô là ai2”
Mộ Ngọc My im lặng vài giây, rồi đột nhiên đặt đôi tay mình sau lưng anh.
‘Vẻ mặt cô ta cười ngoan ngoãn: “Em là Bé Ngoan nè”
Bé Ngoan.
Đây là biệt danh ngày xưa Bạc Tuấn Phong gọi cho Vân Giai Kỳ.
Anh thích gọi cô là Bé Ngoan.
Lúc tỉnh lại, anh phát hiện bên cạnh mình có quyển nhật ký.
Lật ra vài trang, anh nhìn thấy vài cái tên.
Anh Tuấn Phong.
Bé Ngoan…
Cô ta là Bé Ngoan?
Mộ Ngọc My nhìn phản ứng của anh, càng xác thực hơn kết luân của mình.
Cô ta kích động chạy tới bên cạnh anh, vòng tay qua vai anh mà nói: “Em là Bé Ngoan nè! Anh Tuấn Phong, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi! Em đợi anh thật sự rất rất lâu luôn.
Em còn tưởng anh không cần em nữa chứ…
Người nhân viên chăm sóc đứng đăng sau cử động miệng, muốn nói nhưng lại không nói được.
Trong lòng bà ta có quá nhiều rắc rối.
Vì sao Mộ Ngọc My lại phải nói dối chứ.
Quyển nhật ký này ban đầu là của cô Vân Giai Kỳ mà.
Trước đây bà ta thường nhìn thấy lúc cô Vân Giai Kỳ ở bên Bạc gia, mỗi ngày đều đọc nhật ký cho anh hết.
Khi bà ta bước vào phòng bệnh thì thấy Bạc Tuấn Phong tỉnh lại, phản ứng đầu tiên chính là mỗi ngày cô Vân Giai Kỳ đều đọc nhật ký cho Bạc gia nên quả nhiên là đã có hiệu quả.
Cô dùng quyển nhật ký, dùng những hồi ức ngày xưa đó để làm cho Bạc gia tỉnh lại!
Nhưng mà bây giờ, Mộ Ngọc My lại nói dối rằng đó là quyến nhật ký của cô ta, còn dám nói cô ta là Bé Ngoan.
Cô ta xem trộm quyển nhật ký của cô Vân Giai Kỳ, còn dám mạo danh cô.
Vân Giai Kỳ nữa!
Nhưng mà, đứng trước mặt bà ta là cô tiếu thư lớn của nhà họ Mộ.
Bà ta nào dám mạo phạm cơ chứ, chỉ tức giận nhưng không dám nói!
Bé Ngoan…
Bạc Tuấn Phong nhắm mắt.
Anh giống như… Không nhớ rõ rất nhiều chuyện.
Khi tỉnh lại, anh chỉ cảm thấy toàn bộ đại não trống rỗng, trong tay cầm một quyển nhật kí, mở ra một trang, anh chỉ nhìn lướt qua, trong đầu lập tức tràn ngập vô số hình ảnh.
Anh có thể cảm nhận được bản thân mình đã ngủ rất lâu.
Trong thời gian ngủ say, anh có thể nghe được, có một giọng nói dịu dàng của một người con gái ghé vào lỗ tai anh nói chuyện.
Cô ấy nói rất nhiều Khi Vân Giai Kỳ đọc nhật kí cho anh, những từ cô ấy đọc ra đã hình thành những hình ảnh trong tâm trí anh.
Chỉ là, những hình ảnh này rất mơ hồ.
Anh đã mơ thấy khuôn mặt của rất nhiều người, nhưng khuôn mặt của những người đó đã bị mờ đi hoặc là không thể thấy rõ.
Nhưng anh nhớ rõ..