Mạn Nhi ăn một miếng cháo bí đỏ thì vui vẻ rung đùi đắc ý, hai cái chân nhỏ nhắn lắc lắc, ăn phải thức ăn ngon thì lập tức bị cảm giác hạnh phúc vây quanh rồi.
Vốn dĩ Vũ Minh vừa định ăn cháo, nhưng nhìn thấy bộ dạng Vân Giai Kỳ ôn nhu mà đút cho Mạn Nhi như vậy, cậu bé nhấp nhấp môi, trong ánh mắt lộ ra một chút dấu vết.
Bộ dạng mẹ đút cháo cho Mạn Nhi ăn, thật là dịu dàng.
Từ nhỏ đến lớn, mẹ chưa có đút cháo cho cậu ăn bao giờ hết.
Đôi mắt Vũ Minh trông mong nhìn Vân Giai Kỳ đút cho Mạn Nhị, trong lúc nhất thời, cậu bé có chút hâm mộ.
Vân Giai Kỳ thấy cậu ngồi đó không động đậy gì, cứ trông mong nhìn chằm chằm cô, cô còn tưởng rằng cháo bí đỏ này không hợp khẩu vị của cậu bé nữa, cô hơi khẩn trương một chút: “Sao lại không ăn?”
“Nóng… nóng.
”
Vũ Minh đỏ mặt, mơ hồ che giấu lời nói dối nho nhỏ kia.
Từ nhỏ cậu đã được học tự mình ăn cơm rồi, nhưng đột nhiên cậu cũng rất mong chờ Vân Giai Kỳ đút cháo cho cậu ăn.
Cực kỳ hâm mộ.
Chắc là từ nhỏ Mạn Nhi đã được mẹ đút cháo cho ăn như vậy nhỉ?
Thật là hạnh phúc.
Vân Giai Kỳ làm sao mà không nhìn ra được chút tâm tư của cậu bé chứ.
Tuy thằng nhóc này ít nói, nhưng có cái gì thì đều có thể nhìn ra được manh mối từ trong ánh mắt.
Cô biết, Vũ Minh là đang hâm mộ Mạn Nhi có thể có cô đút cháo cho ăn.
Vân Giai Kỳ nói với Mạn Nhi: “Mạn Nhi, đợi lát nữa mẹ lại đút cho con ăn, được không?”
“Vâng” Mạn Nhi gật đầu.
Cậu bé dùng cánh tay nhỏ bé xoa xoa mắt, nhìn Vân Giai Kỳ, thấy cô cúi đầu, cầm thìa, từ từ thổi khí nóng, trong nháy mắt, cậu bé có chút mấy mát.
Cậu bé lấy hết dũng khí, dùng cánh tay nhỏ bé mà nhẹ nhàng nắm chặt lấy ống tay áo của Vân Giai Kỳ.
Người mẹ tốt như vậy, cậu thật sự rất muốn ở cùng với cô cả đời.
“Ăn ngon không?” Vân Giai Kỳ thử thăm dò.
Thật ra cô rất tự tin với khả năng bếp núc của mình.
Nhưng không biết, có thể hợp khẩu vị của cậu nhóc này hay không nữa.
Ánh mắt Vũ Minh lóe lên một cái, cậu bé nâng con ngươi lên, nhẹ nhàng mà “Dạ” một tiếng: “Ăn ngon.
”
Sau này, có thể được ăn mỗi ngày không?
Hoặc là… Chỉ cần cậu muốn ăn, thì đều có thể được ăn không?
Cậu không tham ăn, bất kể là mẹ làm cái gì, chắc chắn cậu đều thích ăn hết.
Vân Giai Kỳ nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của cậu bé, cả trái tim cũng ấm áp.
Vũ Minh sao lại có thể ngoan như vậy chứ?
Khó có thể tưởng tượng được, cậu nhóc ngoan ngoãn như vậy chính là được người đàn ông kia dạy dỗ ra.
Nghĩ đến đây, Vân Giai Kỳ quay đầu lại, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Bạc Tuấn Phong một cái.
Bạc Tuấn Phong nhìn chằm chằm vào laptop, mơ hồ ý thức được một ánh mắt nào đó đang phóng tới, anh nâng mắt lên, chạm phải ánh mắt có mấy phần dò xét của Vân Giai Kỳ, anh nhướn mày, lông mày hơi giật giật.
“Làm sao?”
“Không có gì.
”
Vũ Minh nhìn về phía Bạc Tuấn Phong, rồi lại nhìn Vân Giai Kỳ.
Cậu bé thấy người đàn ông vẫn cứ luôn làm việc, đã đến giữa trưa rồi, từ sáng anh đã chưa ăn gì, anh không đói bụng sao?
Làm con trai thì vẫn là biết quan tâm tới cha, nhưng thấy Vân Giai Kỳ dường như đang tức giận với cha, Vũ Minh muốn nói rồi lại thôi.
Cậu bé yên lặng quay đầu lại, tiếp tục yên tâm thoải mái ăn cháo.
Vũ Minh và Mạn Nhi ăn trưa xong thì năm trên một cái giường ngủ.
Mặt trời sau trưa ấm áp chiếu lên trên cửa sổ.
Một bên cách đó không xa, Bạc Tuấn Phong mới vừa đóng laptop lại thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Anh lấy điện thoại ra, thấy là Bạc Ngạn Thiên gọi tới thì cắt đứt.
Chẳng qua là mấy giây sau điện thoại của Bạc Ngạn Thiên lại gọi tới một lần nữa.
Bạc Tuấn Phong có chút mất kiên nhẫn, anh ấn nhận điện thoại, giọng điệu không hề tốt đẹp gì: “Chuyện gì?”
“Tuấn Phong, cháu đang ở đâu? Cháu lập tức quay về nhà họ Bạc một chuyến đi.
Thúy Quỳnh đã xảy ra chuyện rồi”.