Trước khi lên xe, cảnh sát ở sau lưng đẩy cô một phen, Vân Giai Kỳ loạng choạng, suýt nữa ngã xuống đất.
Cô quay lại, nhìn tên cảnh sát với ánh mắt lạnh lùng: “Tôi thật sự không được giết người.
Mấy người không cần đối xử với tôi như đối xử với loại người xấu xa đâu!”
Cảnh sát nói: “Cô có giết người hay không, không phải là do cô nói là được! Xem chứng cứ xong! Nếu cô thực sự trong sạch, cô sẽ không bị oan đâu!”
Vân Giai Kỳ nghe xong, ít nhiều trong lòng cũng được an ủi một chút.
Cô lên xe ngồi giữa hai cảnh sát, xe cảnh sát inh ỏi lao về phía đồn cảnh sát.
Cửa phòng cấp cứu.
Vân Lập Tân và Lâm Tĩnh Anh vội vàng chạy đến.
Cùng lúc đó, Bạc Tiêu Dương và Bạc Thúy Quỳnh cũng vừa tới.
Không thấy bóng dáng Bạc Tuấn Phong.
Sau khi anh tống khứ Vân Ngọc Hân vào phòng cấp cứu, anh lập tức gọi mấy cuộc điện thoại.
Vân Lập Tân nóng lòng nhất, vừa nghe nói Vân Ngọc Hân đã được đưa vào phòng cấp cứu.
Ông ta vội vàng đẩy cửa ra, chỉ hận không thể lập tức xông vào trong đó để xem tình trạng của con gái mình.
Ông vừa mới đẩy cửa ra thì nghe thấy giọng nói căng thẳng của bác sĩ với y tá: “Huyết áp rất thấp!”.
truyện teen hay
“Cô lấy túi máu chưa?!”
“Mau truyền máu!”
“Độ bão hòa oxi trong máu đang giảm dần…”
“Đúng là nguy hiểm, vừa rồi suýt chút nữa…”
Vân Lập Tân bị dọa sợ hãi đứng tại chỗ.
Y tá vừa thấy ông ta vào đã tức giận nói: “Phòng cấp cứu là nơi cấm những người không phận sự không được vào, sao ông lại đi vào đây?”
“Con gái của tôi thế nào rồi!?”
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu con gái ông! Ông lập đi tức đi ra ngoài đi!”
Mấy y tá tiến đến muốn đẩy Vân Lập Tân ra ngoài.
Vân Lập Tân lòng như lửa đốt nói: “Cho tôi gặp con gái! Cho tôi gặp con gái đi!”
Ông ta vừa nghe nói Vân Ngọc Hân gặp nguy hiểm một hồi, sao có thể xảy ra chuyện như vậy?
Vân Lập Tân còn chưa kịp hỏi rõ đã bị đẩy ra khỏi cửa, không thể vào lại được nữa.
Lâm Tĩnh Anh đi tới hỏi: “Thế nào r “Làm sao tôi biết được! Tôi vừa vào đã bị đẩy ra, chả hiểu sao người vừa vào phòng cấp cứu…”
Ban đầu bọn họ nghe nói Bạc Tuấn Phong nhập viện nên mới vội vàng đến thăm, nhưng vừa tới bệnh viện bọn họ lại nhận được điện thoại thông báo Vân Ngọc Hân cũng vào phòng cấp cứu.
Giọng điệu của bác sĩ trong điện thoại rất nghiêm trọng, nói bọn họ phải nhanh đến đây, có thể đây là lần cuối cùng được gặp mặt!
Sao lại nghiêm trọng như vậy!
Bạc Tiêu Dương không thấy Bạc Thúy Quỳnh đâu, vừa thấy y tá từ phòng cấp cứu đi ra trên người toàn máu, cậu ta lập tức đi đến ngăn cản cô ấy.
“Tình hình bên trong như thế nào vậy?”
Y tá ngẩng đầu hỏi: “Mấy người là người nhà bệnh nhân bị thương đúng không?”
Vân Lập Tân từ xa nhanh chóng bước tới: “Đúng”
“Vậy thì mong các anh hãy chuẩn bị tâm lý! Bệnh nhân bị thương rất nặng, chảy rất nhiều máu.
Bởi vì do bận cứu mạng nên ngay cả tình hình bệnh nguy kích chúng tôi cũng chưa kịp thông báo cho các anh…”.