HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



“Sao lại thế này?”
“Con không biết… Mẹ vừa trở về nhà đã tức giận, thái độ đối với con cũng không tốt, sau đó hỏi ngọc bội mà mẹ đã đưa con nói đây là đồ gia truyền của mẹ, mẹ muốn mang đến đưa cho Vân Giai Kỳ”
‘Vân Lập Tân vừa nghe, tức giận nói: “Bà ta còn có mặt mũi mà về nhà!”
“Mẹ nói trở về thu dọn hành lý… Con muốn giữ lại nhưng mẹ lại đầy con một cái, sau đó tự mình ngã xuống cầu thang…”
‘Vân Ngọc Hân càng nói càng tửi thân.

Bạc Ngạn Thiên nói: “Lâm Tính Anh cũng chẳng ra sao cải Tại sao cô ta lại có thế làm ra loại chuyện này được?”
‘Vân Ngọc Hân lắc đầu: “Bây giờ cháu cũng không quan tâm mẹ đối xử với cháu như thế nào, chỉ hy vọng mẹ bình an không xảy ra chuyện gì xấu!”
‘Vân Lập Tân lạnh lùng nói: “Bà ta đối xử với con như vậy mà con còn hy vọng bà ta bình an không xảy ra chuyện gì ư? Tốt nhất bà ta nên chết ở bên trong, cũng chẳng ai quan tâm tới bà ta”
‘Vừa dứt lời, lúc này Vân Lập Tân nhận ra Bạc Ngạn Thiên đang đứng bên cạnh nhíu mày, lúc này mới thu lại sự tức giận: “Bà ấy thật là thích làm loạn!
Cho dù muốn ly hôn với ba cũng không nên trút giận lên Ngọc Hân!”
Bạc Ngạn Thiên nói: “Tóm lại người không có việc gì là tốt rồi!”
‘Vân Ngọc Hân mất hồn mất vía chờ ngoài cửa phòng cấp cứu, cô ta vẫn luôn nhìn chiếc đèn đang sáng lên của phòng mổ, sợ Lâm Tĩnh Anh được cứu sống.


Cô ta không kịp ra tay.

Nếu không mảnh sứ kia sẽ cứa qua động mạch ở ở, máu chảy nhiều, ngay.

cả thần tiên cũng khó có thể cứu được.

Cũng không biết cú ngã này của Lâm Tính Anh có ảnh hưởng tới chỗ nào không Nếu não bị thương thì mới tốt.

Nếu bị thương không nặng thì tiếp theo nên xử lý như thế nào thì thần không biết quỷ không hay mà khiến bà ta biến mất, Vân Ngọc Hân không thể không suy xét đến chuyện này.

Cô ta sợ hãi nhất chính là nếu Lâm Tĩnh Anh được cứu, khi tỉnh lại mà nói lời gì đó không nên nói Cô ta cảng nghĩ càng là kinh hồn táng đảm.


Nhìn bộ dáng Vân Ngọc Hân đứng ngồi không yên, Bạc Ngạn Thiên còn tưởng rằng Vân Ngọc Hân đang lo lắng cho an nguy của Lâm Tĩnh Anh, ông ta vui mừng nói: “Ngọc Hân thật là một đứa trẻ hiểu thuận!”
Ông ta đi qua trấn anh cô ta: “Ngọc Hân, cháu đừng lo lắng, cát nhân tự có thiên tướng, bà ấy sẽ không có việc gì đâu!”
‘Vân Ngọc Hân ngậm nước mắt nói: “Ông ơi, cháu sợ.

“Đừng sợ, mặc kệ có xảy ra chuyện gì thì gia gia sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cháu”
‘Vân Ngọc Hân gật gật đầu, nhưng cô ta vẫn thất thần như cũ Cô ta ngấng đầu nhìn cái đèn vẫn luôn sáng lên của phòng mố, cô ta cắn chặt răng, cơ thể tiết ra mồ hôi lạnh.

‘Vân Giai Kỷ nắm ở trên giường một buổi trưa, cô lăn qua lộn lại, mơ mơ màng màng mà ngủ rồi lại tỉnh, lần thứ hai tỉnh lại thì ngoài trời đã là hoàng hôn Cô làm cách gì cũng không thể ngủ được, Vân Giai Kỳ khoác áo khoác áo khoác mỏng lên người đi ra cửa thì nhìn thấy mấy người giúp việc ngay ngắn đứng ngoài cửa.

“Cô Vân, cô tỉnh rồi à?”
sửa “Cô đói bụng không, cô có muốn tôi mang đồ ăn cho cô không?”
“Không cần”
Cô không muốn ăn uống gì cả.

“Cô ăn một chút gì đi! Nhất định cô đói bụng rồi, không muốn ăn gì thì cũng phải ăn một chút”
“Vậy mang chút trái cây tới cho tôi đi”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi