HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Trong phòng bệnh.

‘Vân Giai Kỷ hôn mê chưa tỉnh lại.

Bác sĩ và y tá thay túi truyền nước sau đó đira Vân Giai Kỳ đã chảy mồ hôi đây người, cho dù đã qua cơn nguy kịch nhưng cô vẫn chưa tỉnh lại.

Mọi người đều cảm thán trãi qua vụ tai nạn thảm khốc như vậy vẫn còn giữ được mạng sống đúng là kỳ tích!
Một bóng người lấp lóe trước cửa phòng bệnh, Vân Ngọc Hân toàn thân mặc đồ đen đứng trước cửa híp mắt lạnh lùng nhìn cả người Vân Giai Kỳ cảm đầy dây nhợ.

Cô ta đội nón lưỡi trai màu đen, mặc quần áo không giống ngày thường, không xinh đẹp gọn gàng như đứng trước ống kính mà là một bộ đô.

không hi nổi bật.

Cô ta đứng ngoài cửa sổ nhìn Vân Giai Kỳ, sau đó cần răng đi tới một bước đưa tay lên, vừa định mở cửa thì sau lưng vang lên giọng nói lạnh nhạt: “Làm gì đấy”
‘Vân Ngọc Hân giật mình sợ hãi, đột nhiên đèn hành lang gặp trục trặc tất mất, cô ta quay lại nhìn thấy Bạc Tiêu Dương đứng cách đó không xa đang lạnh lùng đánh giá mình ‘Vân Ngọc Hân cũng cảnh giác nheo mắt lại, Bạc Tiêu Dương chậm rãi đi qua, cho đến khi tới trước mặt Vân Ngọc Hân thì dừng lại, ánh mắt giống như cất da xẻo thịt cô ta.


“Cậu…” Vân Ngọc Hân bị khí thế của Bạc Tiêu Dương dọa sợ lùi mấy bước, nhưng vẫn cố tỏ ra vẻ bình tĩnh, cười gượng hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
“Lời này tôi hỏi cô mới phải”
Bạc Tiêu Dương đi tới một bước giọng rét lạnh hỏi: “Tôi hỏi cô, cô tới đây làm gì “Anh có thể tới còn tôi thì không à?”
“Sao cô biết Vân Giai Kỳ đang ở bệnh viện” Bạc Tiêu Dương nghỉ ngờ hỏi.

‘Vân Ngọc Hân cứng đờ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh hỏi ngược lại: “Sao.

chứ, tôi không thể biết à? Làm sao anh biết được thì tôi cũng giống như vậy đấyt Bạc Tiêu Dương đột nhiên bắt cánh tay Vân Ngọc Hân gắn từng chữ: “Vân Ngọc Hân, cô đừng có dùng mấy lời có lệ đó qua loa với tôi.

Tôi cảnh cáo cô, nếu cô đụng tới điểm mấu chốt khiến tôi tức giận thì tôi không tha cho cô đâu”
Nếu Bạc Tiêu Dương, cậu thích Vân Giai Kỳ đến vậy?” Vân Ngọc Hân n( đã thích như vậy thì sao không cướp cô ta về?”
Bạc Tiêu Dương nói: “Cô cho rằng ai cũng không từ thủ đoạn giống cô à”
“Chuyện tình cảm nếu đã không thể chia sẻ thì chỉ bãng thoải mái dứt bỏ tình cảm trong lòng nhường cho người khác ư? Tình cảm vốn dĩ chính là ích kỷ, không từ thủ đoạn có gì sai sao?”
Bạc Tiêu Dương đè giọng xuống nói: “Nếu cô lại dám có ý xấu với Vân Giai Kỹ thì đừng trách tôi tàn nhẫn độc ác.


Nếu cô dám động vào cô ấy..”
Bạc Tiêu Dương dừng lại, không khí yên tính như bị đóng băng, từng chữ một rành mạch rơi vào tai Vân Ngọc Hân.

“Tôi sẽ gi cô”
‘Vân Ngọc Hân giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn tự nhiên mỉm cười: “Cậu đang uy hiếp tôi?”
Bạc Tiêu Dương lạnh lùng nói: “Biến đi!”
‘Vân Ngọc Hân không cười nổi nữa, chột dạ không dám nhìn thẳng Bạc Tiêu Dương, sau đó nói: “Không quấy rây”
Nói xong đi vòng qua Bạc Tiêu Dương đến chỗ thang máy.

Bạc Tiêu Dương quay lại nhìn Vân Ngọc Hân đi vào thang máy, thấy cô ta đột nhiên quay lại nhìn thoáng qua mình một cái.

Rất khả nghỉ.

‘Vân Ngọc Hân hành xử kỳ lạ không giống bình thường chút nào.

Bạc Tiêu Dương không thèm suy nghĩ gì nhiều, cậu ta trực tiếp đấy cửa bước vào phòng bệnh.

Trên giường bệnh, Vân Giai Kỳ vẫn đang hôn mê, mặc dù cô đã qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn chưa tỉnh lại Bạc Tiêu Dương ngồi xuống bên giường, cậu ta nhẹ nhàng nắm lấy tay cô..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi