Tay của cô rất lạnh.
Dường như không có nhiệt độ vậy.
Ánh mắt của Bạc Tiêu Dương có chút thương xót.
Lòng bàn tay cậu ta nhẹ nhàng nắm chặt mu bản tay cô, nhìn về phía cô mà thở dài, vuốt nhẹ từng ngón tay cô, bây giờ trong phòng chỉ còn hai người là cậu ta và Vân Giai Kỳ, vì vậy cho nên cậu ta không cần phải đề phòng và che giấu nữa, sự đau xót và lo lâng trong ánh mắt cậu ta hiện lên vô cùng rõ ràng.
Cũng chỉ trong không gian yên tĩnh như vậy, Bạc Tiêu Dương không cần giấu đi cảm xúc của mình.
Cậu ta cúi đầu, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô, áp trán lên mu bàn tay cô, rồi lại thở dài một tiếng.
“Tôi chưa từng nghĩ rằng, mình sẽ quan tâm đến một người nhiều như thế này”
Bạc Tiêu Dương ngước mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của Vân Giai Kỳ, lúng túng nói: “Nếu như lúc ban đầu, người đầu tiên mà cô gặp là tôi, chứ không phải là Tuấn Phong, thì cô có thể thích tôi như thích anh ta không? ° Vân Giai Kỳ vẫn đang nhắm mắt nên đương nhiên không thể trả lời cậu ta.
Bạc Tiêu Dương cong môi, tự cười chế giễu mình: “Đáng tiếc, không có nếu như: ‘Vận mệnh giống như một ván cờ, không hối tiếc, ở trong bóng tối, dường như tất cả mọi thứ đều đã được định sẵn.
Cổng biệt thự.
Cung Bắc vừa tỉnh dậy, thì nghe thấy âm thanh ngoài cửa, tiếng nói chuyện hoảng hốt của người giúp việc gì? Cô Vân bị thương nặng?”
Cung Bắc đột nhiên lo lắng.
Cậu bé mặc kệ rằng trên người mình đang mặc bộ đồ ngủ, lăn người xuống giường chạy ra cửa, vừa mở cửa, thì thấy người giúp việc đang nghe điện thoại, vẻ mặt hốt hoảng.
Cung Bắc vội hỏi: “Mẹ, làm sao vậy?”
Người giúp việc đặt điện thoại xuống và nói với Cung Bắc: “Cô Vân bị tai nạn ô tô, bây giờ đang ở bệnh viện.
Cái gì?
Trái tim Cung Bắc bỗng nghẹn lại Tai nạn ô tô?
Cung Bắc hỏi: ‘Bệnh viện nào?”
Người giúp việc đưa cho cậu bé một mẩu giấy: “Tôi vừa mới viết tên bệnh viện ra..”
Cung Bắc nói: “Tài xế đâu? Bây giờ tôi cần đến bệnh viện”
Nói xong, cậu bé quay về phòng thay quần áo.
Có thể thấy rõ ràng là tâm trạng của cậu bé này đang lo lắng bồn chồn, vốn đĩ, trước giờ cậu bề luôn mặc quần áo rất tỉ mi, vậy mà lúc nãy vừa mới nghe tin Vân Giai Kỳ bị tai nạn xe, trong lúc gấp rút, cúc áo của cậu bé cũng đã cài sai chỗ, Người giúp việc vào phòng, lo lắng nói: “Cậu chủ nhỏ, cậu không nên đến bệnh viện.
trong viện có nhiều vi khuẩn như vậy, lỡ như…
“Tôi phải đi!”
Cung Bắc quay người lại, ra lệnh cho người giúp việc: “Sắp xếp tài xế cho tôi Mặc dù vô cùng lo lắng, nhưng những gì cậu bé biếu hiện đều là sự điềm đạm và bình tính không hề phù hợp với lứa tuổi của cậu bé.
Người giúp việc do dự nói: “Tôi không thể tự mình quyết định, lỡ như… cậu xảy ra chuyện gì, tôi sợ không gánh nổi trách nhiệm này!
“Tôi không cần cô chịu trách nhiệm! Cô chỉ cần giúp tôi sắp xếp tài xế là được rồi”
Người giúp việc vẫn còn do dự không quyết.
Cung Bắc bỗng chốc đỏ mặt, hiểm khi mà ra lệnh nói: “Đi nhanh”
Lúc này người giúp việc mới miễn cưỡng gật đầu: “Dạ vâng!”
Mười phút sau, Cung Bắc đeo khẩu trang bước đến nhà xe, xe đã nổ máy.
Người giúp việc mở cửa xe, dìu cậu bé ngồi vào ghế sau, lo lắng nói: “Cậu chủ nhỏ, cậu thật sự vẫn quyết định đi sao?”
Đóng cửa xe lại”
Người giúp việc nói: “Tôi đi với cậu nhét”
“Không cần!”
Người giúp việc đóng cửa xe lại, xe đã bắt đâu chuyển động.
Trên đường đi, Cung Bắc luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng nhất thời lại không thể nhận ra..