Bên trong buồng xe ngập tràn một mùi rất kỳ lạ.
Cung Bắc đeo khẩu trang nhưng vẫn có thể ngửi thấy được mùi giống như mùi máu tanh.
Cậu bé muốn mở cửa sổ ra để tản bớt mùi, nhưng mà vừa ấn nút mở cửa sổ, cửa xe đã hạ xuống một nửa, nhưng nó vẫn đang ở trạng thái khóa an toàn.
Cung Bắc nhìn về phía ghế lái xe nói với tài xế: “Mở cửa xe xuống một chút”
Không ai đáp lại.
Cung Bắc càng thêm nghĩ ngờ: “Bác Trương?”
Ngày thường khi có việc đi ra ngoài, chủ yếu đều là do ông Trương đưa đón.
Ông Trương là tài xế riêng của Bạc Tuấn Phong, ngoài bốn mươi tuổi, vì do lớn tuối nên ông ấy hơi mập, cổ thô to và còn có hai cảm, Nhưng từ góc độ nhìn của Cung Bắc, người ngồi ở ghế lái dường như là một người đàn ông vừa trẻ tuổi lại vừa gầy.
Trong gương chiếu hậu, người đàn ông đội mũ lưỡi trai có cắm nhọn, cổ rất nhỏ và trái cổ rất nhô lên.
Người đàn ông này đem đến cho người khác một cảm giác xa lạ, từ trước đến giờ Cung Bắc chưa bao giờ nhìn thấy anh ta Cung Bắc đột nhiên cảnh giác hơn.
Cậu bé lại vươn tay ra ấn vào cái nút nâng cửa kính xe lên xuống, một tiếng “Lạch cạcH” vang lên, cửa kính xe trực tiếp bị khóa kín lại, Cung Bắc sửng sốt, cửa kính xe lại từ từ nâng lên, dính chặt vào kế hở.
Nút điều khiến ở chỗ tài xế ngồi Nói cách khác, người đàn ông xa lạ này đã trực tiếp khóa hết tất cả cửa kính xe.
Nhịp tim của Cung Bắc đột nhiên tăng nhanh.
Lúc này, xe chạy thật nhanh.
Cậu bé nhìn ra ngoài cửa sổ, mơ hồ nhận ra rằng đây không phải là hướng đi về nội thành.
Chiếc xe đang đi ngược với hướng đi về nội thành.
Không gian kín như vậy, không còn nghỉ ngờ gì nữa chắc chẩn là một nhà tù di động với tốc độ cực nhanh.
Cung Bắc tháo khẩu trang xuống, cái mùi là lạ kia xộc vào lỗ mũi cậu bé càng nặng hơn.
Cậu bé vừa khụt khit mũi, vừa liếc nhìn về phía băng ghế sau, không ngờ lại nhìn thấy một người đang năm ở sau xe.
Người đó bất động, cả người bê bết máu, bất ngờ thay đó lại chính là Trương Bác Trung quen thuộc của cậu bé!
Thà nói đó là người còn hơn nói đó là một thi thể lạnh như băng!
Trên mặt Trương Bác Trung dính đầy vết máu, ông ấy ngã ngồi ở đẳng sau, hai mắt mở to, bất động, xem ra đã chết từ lâu rồi Trong lòng Cung Bắc hơi hoảng sợ, suýt chút nữa là đã hét lên.
Cậu bé dè dặt đưa tay ra, lưồn qua khe hở trên ghế ngồi, dò xét hơi thở của ông ấy, ông ấy đã tắt thở từ lâu.
Ông ấy đã chết rồi!
Thoáng một cái cậu bé đã khẳng định được rằng Trương Bác Trung đã bị người đó tấn công một cách bất ngờ, mà người tấn công Trương Bác Trung đó rất có thể chính là người đang lái xe lúc này.
Người đàn ông không rõ lai lịch này còn tấn công Trương Bác Trung, giả làm ông ấy rồi cướp chiếc xe này, đó chắc chắn không phải là một người tốt đẹp gì!
Cung Bắc rút tay về, trái tim như sắp nhảy lên đến cổ họng!
Cậu bé chưa từng nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng như thế này bao giờ, ngoại trừ trên tỉ vi, đây vẫn là lần đầu tiên cậu bé nhìn thấy một thi thể ở ngo: đời thực.
Nhìn dáng vẻ chết không nhắm mắt của Trương Bác Trung, Cung Bắc xoay người lại, nhìn người đàn ông ngồi trên ghế lái trong gương chiếu hậu, người đàn ông liếc nhìn cậu bé băng một ánh mắt âm u, hơi nheo mắt lại..