HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



“Tôi không biết!” Vân Giai Kỳ cảnh giác nói: “Cậu đã làm cái gì rồi?”
“Khoảng thời gian mà cô hôn mê, người giúp cô lấy người là tôi.”
Giai Kỳ thoáng chốc mặt đỏ tía tai, do thẹn quá hóa giận, cô vê vê nằm tay, đấm vào vai cậu ta một đấm: “Đồ khốn nạn!”
Bạc Tiêu Dương đau kêu một tiếng: “Lực tay cfing không tồi?”
“Ai nhờ cậu lau người cho tôi?”
“Cô hôn mê bất tỉnh nhân sư, toàn thân đều là máu, ai chăm sóc cô chứ?
Chỉ có tôi đến lo cho cô, cô đã không cảm ơn, còn hung dữ với tôi?” Bạc Tiêu Dương lộ ra vẻ mặt tội nghiệp.

“Ai còn lạ lòng dạ của cậu chứ?” Giai Kỳ lạnh nhạt nói: “Câu không biết nhờ y tá giúp tôi lau à?”
“Y tá bận bịu như vậy, bọn họ làm gì có thời gian chứ” Bạc Tiêu Dương tỏ vẻ biết đạo lý.

Giai Kỳ cạn lời nói: “Cậu không hiểu câu nam nữ thọ thọ bất tương thân sao sao?”
“Không hiểu” Bạc Tiêu Dương nhìn dáng vẻ bực bội của Giai Kỳ lại cảm thấy thật thú vị.


Cậu ta vốn dĩ không hề lau cơ thể cho cô, chỉ là cố ý nói như thế, biết rõ cô sẽ vì việc này mà tức giận, cũng là muốn trêu chọc cô mà thôi Giai Kỳ nhớn nhác nói: “Bạc Tiêu Dương tôi thấy cậu là đang cố ý!
“Ừ, là tôi cố ý.

Cô muốn làm gì tôi đây?”
‘Vân Giai Kỳ quay mặt đi, giận không thèm quan tâm cậu ta nữa.

Người cô rất nhẹ.

Ôm cô như vậy, bỗng chốc có chút không nỡ buông tay ra.

Mãi đến khi Bạc Tiêu Dương ẫm cô đến bên xe lăn, Giai Kỳ thấy động tác cậu ta kề cà không chịu thả cô xuống, mới không nhịn được nữa mà nói: “Boe tôi xuống!”
Bạc Tiêu Dương nhướn mày, khom lưng ẫm cô ngồi vào xe lăn, cầm lấy tấm.

chăn, giúp cô đắp lên người, gắn bình truyền dịch lên chiếc xe lăn và đẩy cô ra ngoài.


Bạc Tuấn Phong và cô ở cùng một tầng, chỉ là cô đã được chuyển đến phòng bệnh thường từ sớm, còn Bạc Tuấn Phong thì vẫn phải ở phòng bệnh đặc biệt Vân Giai Kỳ được đẩy đến cửa phòng bệnh thì nhìn thấy người nhà họ Bạc đều ở đó.

Bạc Ngạn Thiên, Bạc Kinh Hồng, Bạc Minh Lâm, Bạc Thuý Quỳnh.

‘Vân Giai Kỳ vừa nhìn thấy mấy người bọn họ thì da đầu đều ngứa ran.

Chúng tỏ tình trạng của Bạc Tuấn Phong rất nặng, nếu không sẽ chẳng kinh động đến nhiều người như vậy.

Bạc Thuý Quỳnh nhìn thấy Giai Kỳ trước tiên, lại thấy Bạc Tiêu Dương đẩy cô, không băng lòng nói: “Anh! Em hỏi anh đang đi đâu vậy chứ?”
Giọng điệu của cô ta khiến Bạc Ngạc Thiên và Bạc Kinh Hồng chú ý.

Bạc Ngạc Thiên vừa thấy Giai Kỳ, không thể không tức giận!
Lại là thứ ăn hại!
Mỗi lần Bạc Tuấn Phong có chuyện, lúc nào cũng liên quan đến cô ta!
Thậm chí ông ta còn hoài nghị, Giai Kỳ trời sinh mang bản chất khắc tinh, vân chưa kết hôn, một khi kết hôn rồi thì không phải cả nhà họ Bạc đều sẽ bị cô †a giết chết sao?
Giống như mọi ngày, ở trước mặt Bạc Tuấn Phong, cho dù là việc gì Bạc Ngạn Thiên cũng nhảm vào cô, cho đến bây giờ Bạc Tuấn Phong vẫn chưa tỉnh lại, ông cụ vẫn đang chờ đợi trong sự lo lắng, khi nhìn thấy Vân Giai Kỳ, ông ta không thể kiềm chế cảm xúc của mình, đem tất cả cảm xúc trút hết lên người cô “Cô đúng là không có bất kỳ bản lĩnh nào khác, chỉ có bản lĩnh gây tai họa cho Tuấn Phong là không nhỏ thôi! Tuấn Phong cũng vì cô mà gặp phải không ít chuyện xui xẻo?”
Vân Giai Kỳ không nhìn vào Bạc Ngạn Thiên, cô chỉ muốn nhìn thấy Bạc Tuấn Phong, cô không hề quan tâm đến suy nghĩ của người khác Bạc Thúy Quỳnh đi tới, trừng mắt nhìn Bạc Tiêu Dương: “Anh! Anh dẫn cô ta đến đây để làm gì? Cô ta gây tai họa cho anh Tuấn Phong nhiều như vậy rồi mà anh vẫn chưa thấy đủ sao? Bây giờ Anh Tuấn Phong vẫn còn chưa tỉnh lại, tất cả cũng tại người phụ nữ này hết đó!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi