Vân Giai Kỳ nói: “Rõ ràng là cô biết tôi sẽ gây ra tai họa người khác, vậy mà còn đứng gần tôi như vậy làm gì? Cô không sợ tôi sẽ hại cô hay sao?”
Bạc Thúy Quỳnh nói: “Cô cũng biết là cô có bản lĩnh hại người à! Xem ra, cô cũng hiểu rõ bản thân mình đấy chứ”
Cô ta chỉ tay vào mặt: “Cô cút khỏi đây cho tôi! Bây giờ, nhà họ Bạc, không có ai muốn nhìn thấy cô đâu”
Vân Giai Kỳ nói: “Cô có tư cách gì mà bắt tôi cút khỏi đây chứ?”
Những người này đã đuối cô đi mà không phân biệt đúng sai gì cả.
Họ thì có tư cách gì?
Ánh mắt của Vân Giai Kỳ hướng về phía Bạc Ngạn Thiên, vẻ mặt không chút cảm xúc: “Rốt cuộc thì ai mới là đồ hại người đây? Tại sao lại đổ hết trách nhiệm lên người tôi như vậy chứ?”
“Tất cả là tại cô, chính cô đã hại anh Tuấn Phong trở nên như thế này!”
“Tại sao tôi lại là người hại anh ấy chứ?” Vân Giai Kỳ nói: “Tôi cũng là người bị hại mà”
“Cô cũng là người bị hại à? Vân Giai Kỳ, cũng không biết là vì điều gì mà cô.
đã phát điên lên, rồi lái xe va chạm lung tung trên đường lớn, cô lại còn thích đua xe, đến tính mạng cũng không cần, vậy mà cô còn làm liên lụy đến anh Tuấn Phong không phải sao”
“Đua xe?” Vân Giai Kỳ nói: “Làm phiền mọi người khi đổ tội cho tôi, thì hãy đưa ra chứng cứ rõ ràng, đừng có mà không phân biệt đúng sai như vậy.
Ai nói với cô là tôi đua xe trên đường lớn chứ hả?”
Bạc Ngạn Thiên chống gậy bước tới và hỏi: “Vậy thì bây giờ cô phải nói rõ mọi chuyện cho tôi biết! Rốt cuộc là hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
‘Vân Giai Kỳ nói: “Tôi đến nhà họ Vân để đón Lâm Tĩnh Anh, nhưng cuối cùng lại bị Vân Ngọc Hân tấn công.
Cô ta còn làm hỏng hệ thống phanh trên xe của tôi và muốn tạo ra hiện trường của một vụ tai nạn ngoài ý muốn nữa.
Đi được.
nửa đường, tôi tỉnh dậy và phát hiện xe đã hoàn toàn bị mất kiểm soát”
“Vân Ngọc Hân?” Bạc Thúy Quỳnh mở miệng hỏi.
Bạc Ngạn Thiên không khỏi nghỉ ngờ: “Vân Ngọc Hân? Cô nói con bé đã tấn công cô sao?”
“Lâm Tĩnh Anh đâu?” Vân Giai Kỳ hỏi: “Bà ta thế nào rồi?”
Bạc Tiêu Dương nói: “Bác gái vẫn còn chưa tỉnh, nhưng mà bác sĩ nói là không có vấn đề gì lớn cả”
“Sự việc của Lâm Tĩnh Anh, từ đầu đến cuối đều không phải là một vụ tai nạn, tôi nghĩ rằng bà ta không thế nào vô duyên vô cớ ngã từ cầu thang xuống như vậy được”
Cô nghĩ vấn đề này phức tạp hơn rất nhiều.
Vân Giai Kỳ nghỉ ngờ răng Lâm Tĩnh Anh có thể đã biết được bí mật gì đó của Vân Ngọc Hân, cho nên đã bị Vân Ngọc Hân hãm hại Có lẽ là Vân Ngọc Hân muốn giết Lâm Tĩnh Anh.
Chỉ là, Lâm Tĩnh Anh mạng lớn nên mới có thể sống sót.
Cũng may là cô thông minh, biết giả làm người thực vật để lừa Vân Ngọc Hân, nếu không thì Vân Ngọc Hân đã ra tay với cô từ lâu rồi.
Bạc Ngạn Thiên nói: “Không thể nào! Ngọc Hân không bao giờ làm những chuyện hồ đồ như vậy đâu!”
“Có thể hay không thể, các người không tin tôi, nhưng các người có thể hỏi Lâm Tĩnh Anh.
Bà ta sẽ không bao giờ nói dối các người, cũng không cần phải nói dối các người làm gì”
‘Vân Giai Kỳ dừng lại, sau đó nói tiếp: “Ông cụ à, ai mới là người gây ra tai họa? Ông đã nuôi hổ nhiều năm như vậy mà lại còn đổ lỗi cho tôi, đúng thật là quá vô lý mà!”
Bạc Ngạn Thiên nói: “Vấn đề này, không phải chỉ cần cô nói là xong đâu! Nếu chuyện không được làm rõ, thì cô đừng có ở đó mà khua tay múa chân trước mặt tôi”
“Tôi không hề muốn khua tay múa chân trước mặt ông, tôi đến đây chỉ để gặp Tuấn Phong thôi”.