HÀM ĐÀO

Nhìn thấy nội dung thư gửi về, sắc mặt quản sự không ngừng biến đổi, lúc này ông ta mới chợt nhớ ra, gia đình anh trai chị dâu đối xử với Thường Nga thế nào khi nàng còn sống trong nông trường.

“Tiểu tiện nhân, dám đối xử thế này với chúng ta!” Cữu mẫu tức giận giơ chân, vốn đang trông cậy Thường Nga sai người mang vàng bạc về, ai ngờ đến một cái áo cũ cũng không có, còn làm bọn họ mất sạch mặt mũi.

“Bà câm miệng.” Thường Thắng đỏ bừng mặt, cướp lá thứ xoay người bỏ đi.

Hai mắt tí hí của quản sự đảo vòng quanh, vội vã ra ngoài lên xe la, chạy đến Kim Cương môn.

Trấn Cửu Như xảy ra chuyện gì, Thần Tử Thích tạm thời không biết, lúc này, cậu đang đứng trong chính điện cung Đan Dương, ôm một đống châu báu không biết cái nào tốt hơn cái nào.

Cung Đan Dương đã tu sửa xong, Đan Y dẫn Thần Tử Thích vào ở, Hoàng đế ban cho không ít đồ đạc, Hoàng hậu cùng Hoàng tử trưởng thành cũng lục tục tặng lễ.

Ngọc cổ, trang sức châu báu, xiêm y đầy đất. Thần Tử Thích sau khi nhìn thấy cảnh này liền đứng đực ra, thoáng nhìn bèn biết cái này là đồ mới, cái kia cũng thế. Đan Y nói, để cậu chọn một cái, Thần Tử Thích cái gì cũng muốn nhất thời không biết chọn thứ gì.

“Sao không có vàng vậy?” Thần Tử Thích ngó vào một cái hòm, cong mông tìm kiếm.

Đan Y ngẩng đầu từ trong sách, liếc nhìn cậu một cái, lơ luôn.

Linh Hòa đứng ở một bên trái lại không coi nổi nữa, cười tươi ngồi xổm đến cạnh Thần Tử Thích: “Điện hạ, những thứ này có giá trị hơn vàng bạc nhiều, ngài coi ngọc ấm tiểu mã đỏ như máu này xem, giá trăm lượng vàng đó.”

Thần Tử Thích ngẩng đầu săm soi, bèn ôm ngọc ấm tiểu mã vào trong ngực.

“Còn cả cái này, trang sức bằng dương chi bạch ngọc, cũng giá trị trăm lượng vàng.” Linh Hòa cầm ngọn đèn dương chi chạm ngọc khắc hoa mai, đưa cậu nhìn.

Thần Tử Thích lại giơ tay cướp cái đèn.

Một nén nhang sau, trong ngực Thần Tử Thích đầy ắp đồ, tựa như khỉ con tẽ ngô, cầm cái này buông cái kia. Tay xách một cái ngọc mã, cổ đeo vòng dạ minh châu, bên chân còn thả bốn thứ đồ trang trí.

Đan Y không thèm nói, mặc kệ cậu lăn qua lăn lại.

“Đây là cái gì?” Thần Tử Thích đột nhiên nhìn thất một khay đầy trân châu.

Linh Hòa với Linh Quan cùng cầm thứ đồ kia đến, hóa ra là một cái mành được xâu toàn bộ bằng trân châu. Tám sợi chỉ bạc, dùng chân trâu nhỏ bằng hạt sen xuyên vào, viên nào cũng vô cùng đều đặn, tròn vo.

“Quà Quốc sư tặng đó ạ.” Linh Hòa cười nói.

Quốc sư à…..

Nói đến Quốc sư, Thần Tử Thích chợt nhớ ra, bé gà đỏ đã mất tích bấy lâu nay, cậu một mực muốn hỏi thử Quốc sư, nhưng đều không đi được.

Ngày kế hưu mộc, Thần Tử Thích tự chuồn đến cung Thái Chân. Từ nhỏ đã tự chạy loạn trên trấn, cậu cực kì nhớ đường, vội tự mò tới.

Cung Thái Chân nằm tại tiền cung, nằm cùng một nơi với  Thái Cực cung giải quyết chính sự, và ngự thư phòng.

Đây là địa điểm chiêm tinh từ thời khai quốc, dành riêng cho Quốc sư các triều đại ở. Cả cung điện được xây bằng đá cẩm thạch, rất khác biệt với các cung điện xây bằng tường hồng, ngói lưu ly khác.

Trước cửa cung Thái Chân có thị vệ mặc giáp bạc, canh giữ vô cùng nghiêm ngặt. Nhìn thấy người tới, lập tức giơ trường kích ngăn cản.

“Ta muốn gặp Quốc sư.” Thần Tử Thích để lộ ngọc bội chứng minh thân phận hoàng tử bên hông.

“Quốc sư không gặp hoàng tử, mời điện hạ về cho.” Thị vệ biết là hoàng tử, lập tức thu trường kích, nhưng vẫn ngăn không cho vào.

Thần Tử Thích nhìn thấy có người đi vào thông báo, liền không chịu đi. Không lâu sau, một người hầu che mặt đi ra, khẽ nói: “Quốc sư mời Thất hoàng tử điện hạ đi vào.”

Đám thị vệ có chút kinh ngạc, nhưng vẫn không nói gì, trực tiếp để Thần Tử Thích tiến vào.

Trong cung Thái Chân có rất nhiều cây hòe nhỏ, thoạt nhìn hình như có quy luật, chỉ có điều Thần Tử Thích nhìn không hiểu. Đi trên con đường quanh co vòng vèo cùng người hầu, ước chừng một khắc, mới ra khỏi cánh rừng.

“Điện hạ, mời.” Người hầu dừng chân trước cửa đại điện, tỏ ý tự Thần Tử Thích vào.

Trong chủ điện của cung Thái Chân, phòng ốc rộng rãi, xà nhà cao ngất, mặt đất lát đầy đá cẩm thạch màu đen, vừa trơn nhẵn vừa bóng loáng. Mới bước qua bậc cửa, một cảm giác mát lạnh lập tức phả vào mặt.

Trong điện không có trang trí nhiều lắm, dướt đất để vài bồ đoàn, Quốc sư ngồi sau chiếc bàn con, cầm chiếc bút lông tinh tế chấm chu sa vẽ lên giấy.

Bậc cửa cao một thước, chân ngắn của Thần Tử Thích không bước qua được, bèn ngồi lên, rồi mới nhảy xuống. Quốc sư nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn thấy nhóc con chân nam đá chân chiêu kia, không khỏi bật cười.

“Điện hạ rốt cuộc đã đến rồi,” Quốc sư giơ tay, chiếc bộ đoàn không xa không gió tự động lướt đến, đặt cạnh cái bàn con, “Mời ngồi.”

Cách không lấy vật! Thần Tử Thích kinh ngạc mở to mắt nhìn, cậu mới chỉ được nghe công phu mỗi khi có người khoác loác thôi, đây là lần đầu tiên Thần Tử Thích thấy có người thi triển, nên vô cùng thấy mới lạ.

Ngoan ngoãn ngồi trên bồ đoàn, Thần Tử Thích rất tò mò nhìn chung quanh, nhưng đối diện với Quốc sư trầm lặng, cũng không dám ngó loạn nữa, chỉ bò đến chiếc bàn, nhìn bức tranh Quốc sư vẽ.

Trên giấy Tuyên Thành dài ba thước, mực chu sa vẽ thành một bức vân văn vô cùng phức tạp, từ đầu tới cuối, nét nào nét nấy đều tương liên với nhau.

“Đây là trận pháp gì vậy?” Thần Tử Thích hỏi nhỏ.

Quốc sư vẽ xong nét cuối, vứt cán ngọc tinh tế vào chậu thanh ngọc rửa bút, làn nước trong suốt lập tức bị nhiễm đỏ, tựa như trong ao sen xanh biếc chợt hiện ra cá chép đỏ, cực kì thú vị.

“Điện hạ đến là muốn hỏi trận pháp ư?” Quốc sư cười thản nhiên nhìn cậu.

“Không phải,” Thàn Tử Thích lắc đầu, quyết định vẫn hỏi đúng vấn đề thì hơn, “Cái con gà màu đỏ trong điện Chương Hoa ấy, là Thần Minh Hộ Quốc phải không?”

Lúc Quốc sư nghe thấy chữ ‘gà’, khóe môi không khỏi giật giật: “Điện hạ cho là vậy, thì chính là vậy.”

Câu trả lời gì thế, Thần Tử Thích nhíu mày: “Nó đi đâu rồi?” Thần gà mất tích bấy lâu nay, chắc không phải bị hạ nhân bắt đi hầm canh rồi chứ?

“Y ở ngay bên cạnh người.” Quốc sư mở chiếc hạp nhỏ bằng gỗ đàn, lấy một cuộn tranh bằng bàn tay, tặng cho Thần Tử Thích: “Lúc điện hạ cần, ắt sẽ xuất hiện thôi.”

Thần Tử Thích đón lấy, mở cuộn tranh nho nhỏ kia ra, bức tranh bên trong được vẽ vô cùng tỉ mỉ, trên đó có một Thần gà lông đỏ mỏ vàng, đang vẫy cánh đứng trên đỉnh núi, trông rất có thần khí.

“Sau này điện hạ có gì nghi vấn, có thể đến cung Thái Chân tìm ta.” Quốc sư tặng một thẻ bạch ngọc nhỏ cho Thần Tử Thích, “Chỉ có một điều vạn mong điện hạ nhớ kĩ, chuyện con gà đỏ ăn đào này, không thể tiết lộ với bất kì người nào.”

Thần Tử Thích cất thẻ ngọc kia, hốt hoảng trở về, lời của Quốc sư không ngừng vang lên trong đầu, cảm giác lạnh lẽo từ chân chạy thẳng lên đầu.

“Mười bảy năm trước, có vị Vương gia vừa ra khỏi điện Chương Hoa đã bị giết chết…….”

Giết chết……

Đợi sau khi Thần Tử Thích rời đi, một người lắc mình rời khỏi bình phong. Một thân áo lam khoác lụa mỏng, tay cầm quạt ngọc, thân hình thon dài, khuôn mặt tuấn tú, không phải Lam Sơn Vũ thì còn là ai?

“Tại sao không để đệ gặp nhóc ấy?” Lam Sơn Vũ cọ cọ Quốc sư ngồi xuống.

“Vẫn chưa tới lúc,” Quốc sư cuốn đồ án chu sa, giao cho Lam Sơn Vũ, “Vạt áo kéo dài ba thước thì có thể.”

“Hoa văn này đẹp thật đấy, Khinh Hàn vẽ đường văn càng ngày càng chuẩn.” Lam Sơn Vũ cười khì khì cất giấy Tuyên Thành vào tay áo.

“Đệ gọi ta là gì?” Quốc sư mắt lạnh nhìn hắn.

“Ái! Đau đau đau, đệ sai rồi, ca đệ sai rồi!”

Trở về cung Đan Dương, Thần Tử Thích ngồi xổm trong bụi cỏ, rầu rĩ không vui: “Thần gà à, mau ra đi, giờ ta cần mi lắm đó.”

“Ngươi đang làm gì đấy?” Tiếng Đan Y đột nhiên vang lên từ sau lưng.

Thần Tử Thích hoảng sợ, nhảy dựng lên: “Sao ngươi đi đường mà im ắng thế?” Yên lặng liếc khinh thường một cái, thầm nghĩ, ngươi không phải thần gà, hăng hái xuất hiện như thế làm gì.

Đan Y không trả lời, giữ chặt tay cậu dắt đến cái đình giữa hồ: “Nên luyện công thôi.”

“À….” Thần Tử Thích đau khổ, mấy ngày nay, cứ đến đúng giờ Đan Y sẽ lôi kéo cậu đi luyện Bát Vân Thủ với Du Long Tùy Nguyệt, cậu chỉ mới bắt đầu học, căn bản không đánh được Đan Y, cho nên ngày nào cũng bị đánh một trận.

Khởi động, đối chiêu.

Lúc đầu Đan Y làm rất chậm, Thần Tử Thích còn có thể làm theo. Y giơ tay trái, Thần Tử Thích lập tức lấy tay phải chống lại, Du Long uốn lượn mà tóm cánh tay, Bát Vân Thủ công kích cổ tay Du Long, sau một vòng liền bắt đầu gia tăng tốc độ.

Đan Dương Bát Vân Thủ, là một chiêu nhỏ trong Đan Dương Thần Cung, luyện được một lần sẽ có thể dùng. Còn Du Long Tùy Nguyệt, lại là chiêu thức chủ yếu đầu tiên của Long Ngâm thần công. Luyện được vài ngày, Thần Tử Thích mới nhận ra, một vài chiêu thức ngớ ngẩn Tề vương thúc dạy cho trước đó, cư nhiên mấy chiêu đầu của Du Long Tùy Nguyệt.

Chẳng qua, công pháp có tổng cộng ba mươi sáu chiêu, cậu mới chỉ học được đến chiêu thứ ba mà thôi. Vì để đánh thắng, Thần Tử Thích liền ngày nào cũng nằng nặc quấn lấy Tề vương dạy tiếp cho. Hiện giờ đã học xong ba mươi sáu chiêu…. Nhưng ngày ngày vẫn bị ăn hành.

Mặc dù Đan Y không dùng nội lực, song cũng đánh rất đau đó!

“Bốp bốp bốp!” Bị đánh liên tiếp vài cái, Thần Tử Thích mở miệng cầu tha thứ: “Không được rồi, không được rồi, để ta nghỉ chút đã.”

Đan Y dừng tay, Thần Tử Thích hai tay đã bủn rủn lập tức ngã xuống ghế mỹ nhân trong đình, há miệng thở dốc.

“Ngươi nói thật đi, có phải vì thấy đánh ta là khoái nhất nên mới chọn ta không?” Thần Tử Thích uể oải hỏi. Người Quy Vân cung rõ ràng không thích hoàng thất, song vẫn ném Thế Tử đến nơi này, nói gì mà không có mục đích, đến thằng ngốc cũng không thèm tin. Có lẽ nguyên nhân thực sự chắc vì đánh bại tất cả các hoàng tử đi……

Đan Y cầm cốc trà trên bàn đá uống một ngụm, chen vào ngồi bên cạnh Thần Tử Thích, giơ tay chọc chọc thịt ngứa của cậu: “Ngày nào ngươi chả chơi xỏ lá, nào chơi vui chứ.”

Tên này, không đánh được liền ra ám chiêu, chọc mắt, móc mũi, đánh thua còn kêu ầm ĩ.

“Ha ha ha, đừng chọc chỗ đó!” Thần Tử Thích vội vàng bắt được tay Đan Y, tên này chọc có một lần bèn nhớ tất cả chỗ buồn của cậu, hễ rảnh sẽ sờ mó.

Đang quậy, Linh Hòa đi tới từ cầu cửu khúc ở đầu bên kia, im lặng đứng ở bên ngoài.

Đan Y ngồi dậy, bảo Linh Hòa tiến vào: “Nói đi.”

Linh Hoa khẽ nhìn đôi mắt mở to của Thần Tử Thích, thấy Thiếu chủ không có ý tránh né, lập tức mở miệng nói: “Tối qua Lục hoàng tử bị Trình tiệp dư nhốt trong phật đường, không được ăn cơm tối. Chỉ vì không luyện xong công pháp Trình tiệp dư bố trí.”

“Luyện công pháp gì thế?” Đan Y không thèm nhìn, một tay tóm lấy Thần Tử Thích thừa dịp y không chú ý cắn bả vai mình.

“Thái tố vô tâm công của Tố tâm tông.” Linh Hòa trả lời lưu loát.

Thần Tử Thích ngậm đầu vai áo Đan Y, có chút sững sờ. Hôm trước Đan Y bảo Linh Hòa đi dò la, không ngờ là tra chuyện Hắc Đản, hơn nữa còn vô cùng tường tận. Người Quy Vân cung, có thể hồn lìa khỏi xác, đêm đêm đi tra hoàng cung sao?

“Ha, vớ vẩn.” Đan Y cười nhạo một tiếng. Thái tố vô tâm pháp chỉ dành cho con gái, Thần Tử Thích là trai chính cống, muốn luyện thành công pháp này, quả thực là chuyện quá hư cấu.
Tiểu kịch trường:

Thích Thích: Hắc Đản không luyện được Tố Tâm công thật à?

Chim tiểu công: Cũng không phải không thể, chỉ có điều phải trả một cái giá thôi

Thích Thích: Trả giá gì?

Chim tiểu công: Muốn luyện công này, tất phải tự cung.

Thích Thích: (⊙o⊙) Hắc Đản không có chim chim thì gọi là gì?

Chim tiểu công: Quạ (không) trứng.

Thích Thích:……..

P.s: Tự cung: Tự thiến.

Đan Y ác vãi:))))))))))))))))))))0

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi