HÀM ĐÀO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cho nữ nhân luyện á?” Thần Tử Thích nghĩ đến bộ dạng của Hắc Đản, nếu luyện thành công phu dành cho nữ nhân, vậy cậu ta chả phải biến thành một Hắc Đản đen xì xì giơ tay lan hoa chỉ sao, cậu không khỏi rùng mình một cái, “Thế muốn luyện thành, chắc giống đám Phúc Hỉ nhể?”

“…….” Đan Y mặc kệ cậu, xua tay để Linh Hoa ra ngoài.

“Hắc Đản thật khổ quá đi, chẳng trách vừa đen vừa gầy.” Thần Tử Thích cướp cốc trà uống giở trong tay Đan Y, tu ừng ực sạch trơn, lau miệng nói, “Không được, ta phải giúp cậu ta mới được.”

Hắc Đản và A Mộc, đều là tiểu đệ của cậu, cậu chưa kịp làm nên hồn chuyện gì, mà tiểu đệ đã bị ngược chết, thế chẳng phải lỗ bữa cơm hôm trước sao?

Đan Y nhìn nhìn chiếc cốc không kia, lại nhìn Thần Tử Thích giơ nắm đấm muốn làm chuyện lớn: “Vậy ngươi định làm thế nào?”

“Trước đây ta ở trấn Cửu Như có kết bái huynh đệ, tên Đại Ngưu, nương hắn chết sớm, còn cha cưới thì mẹ kế. Mẹ kế cay nghiệt, gần như ngày nào cũng đánh hắn một trận, Đại Ngưu không sống nổi nữa. Tiểu Trần mới đề nghị, bảo hắn trộm cái yếm của mẹ kế, Tiểu Trần ca lấy cái yếm đó đi khoe khoang……” Thần Tử Thích đắc ý dạt dào kể chiến công vĩ đại của mình.

Đan Y có chút sững sờ nhìn cậu, đây là chiêu cay độc gì á?

“Ngươi thử đoán về sau thế nào đi?” Thần Tử Thích cười ha ha, “Cha Đại Ngưu ấy, ngày nào cũng phải đánh mẹ kế một trận, bà ta bèn không có thời giờ đánh hắn nữa.”

“Thế nếu sau này chuyện vỡ lở thì sao?” Đan Y khẽ nhíu mi, chiêu này chẳng độc gì cả, dù sớm hay muộn đều sẽ bị người biết thôi.

“Vỡ lở thì vỡ lở, cứ báo thù trước đã rồi tính sau.” Thần Tử Thích bắt chéo chân, bắt đầu nghĩ cách giúp Hắc Đản, Trình tiệp dư là mẹ ruột của Thần Tử Mặc, việc này không dễ chút nào luôn.

Đang nói, đột nhiên có thái giám tiến vào bẩm báo, nói Hoàng Đế gọi Thần Tử Thích đến cung Tử Thần.

“Hở?” Vốn tưởng lão cha gọi Đan Y, ai ngờ hóa ra đi gọi mình, Thần Tử Thích nhức đầu, theo thái giám ra khỏi cung Đan Dương, trèo lên liễn xe.

“Công công, phụ hoàng gọi một mình ta, hay gọi thêm rất nhiều hoàng tử khác?” Thần Tử Thích hỏi thái giám đi bên cạnh liễn xe.

“Điện hạ khách khí, tiểu nhân là Phúc Lộc,” Thái giám trẻ tuổi giọng ấm áp, “Viên công công gọi tiểu nhân đến bẩm với điện hạ, về việc có gọi hoàng tử khác hay không thì tiểu nhân không biết.”

Thần Tử Thích bĩu môi, sao mà không biết cơ chứ, chẳng qua không muốn nói mà thôi. Thái giám cung nữ trong cung, ngoại trừ người của cung Thanh Vân, đều không để ý tới cậu, hỏi gì cũng bảo không biết. Đây bất quá vì thấy xuất thân cậu thấp với nhỏ tuổi nên mới giở trò bắt nạt.

Tới cung Tử Thần, Viên công công tiến đến chào Thần Tử Thích: “Điện hạ vất vả rồi.”

“Viên công công!” Thần Tử Thích tươi cười nhào tới.

Viên công công không khỏi bật cười, khuôn mặt béo cười thành cái bánh bao nhăn nheo, nắm tay nhỏ của Thần Tử Thích dẫn vào thư phòng. Thất hoàng tử có diện mạo rất đẹp lại ngoan ngoãn, dạo này hoàng thượng rất sủng Thường tiệp dư, ông tự nhiên phải đối xử tốt với Thất hoàng tử một chút.

Phúc Lộc trông thấy thái độ của Viên công công đối với Thần Tử Thích, sắc mặt không khỏi biến đổi liên tục.

Chính Long đế không gọi các hoàng tử khác, trong thư phong chỉ có một mình hắn. Thần Tử Thích bồn chồn trong lòng, nghĩ thầm, liệu có phải chuyện sáng nay đi gặp Quốc sư bị Hoàng Đế biết rồi không? Cố gắng nhớ lại quy củ Lạc tiên sinh giảng, hẳn không có quy định hoàng tử không được gặp Quốc sư ….nhỉ.

“Tiểu Thất, mấy ngày nay ở cung Đan Dương có quen không?” Chính Long đế đang phê tấu chương mở miệng, cười hỏi cậu.

“Quen ạ.” Thần Tử Thích vẫn còn chút khẩn trương, chủ yếu nhớ tới lời của Quốc sư, vị Vương gia bị giết mười bảy năm trước, người giết vị đó có phải tiên đế hay là hoàng đế lão cha đây?

“Phụ hoàng chỉ muốn tâm sự với con thôi, con sợ cái gì.” Thấy Thần Tử Thích khẩn trương, Chính Long đế buông bút, bảo tiểu tử đến gần. Rất hòa ái hỏi cậu bình thường làm gì, Đan Y làm gì, hai nha hoàn của Quy Vân cung làm gì.

Thần Tử Thích nhìn khuôn mặt của Chính Long đế, chỉ cảm thấy đáng sợ, luôn cảm giác nếu nói sai một câu, một khắc sau liền bị một đao chém chết. Thần Tử Thích chỉ có thể cúi đầu nhìn chằm chằm long văn trên long bào, lặng lẽ đếm số móng vuốt để khỏi phải nhìn Hoàng đế.

“Con ngày ngày đến điện Xuân Hi học võ đọc sách, Đan Y cũng giống con. Linh Hòa hát nhạc, Linh Quan làm điểm tâm cực kì ngon.” Đếm xong năm móng vuốt, Thần Tử Thích rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, tỉ mỉ hướng câu chuyện sang việc Linh Quan làm điểm tâm, còn chuyện cùng học võ với Đan Y thì không nhắc đến một chữ.

Chính Long đế cười nói: “Sao con nhớ thương chuyện ăn uống vậy. Trẫm hỏi con, bình thường Đan Y có gần gũi với ai không? Có gặp Quốc sư hay không?”

Thàn Tử Thích nghe thấy hai chữ “Quốc sư” lập tức giật thót, một lúc sau mới phản ứng, Hoàng Đế đang hỏi Đan Y có đi gặp Quốc sư.

“Lúc Đan Y chuyển đi, rất nhiều người tặng hạ lễ đến, Thái tử ca ca tặng một rương châu báu. Hoàng Hậu nương nương thưởng bốn cung nữ với nhiều đồ cổ…. Đan Y tặng con một cái noãn ngọc tiểu mã, nghe nói giá trị trăm lượng vàng.” Thần Tử Thích nói dông dài, căn bản không nhắc đến trọng điểm, “Phụ hoàng, trăm lượng vàng có thể mua được bao nhiêu thịt ăn ạ?”

“Đường đường là một hoàng tử, sao con có thể thiển cận như vậy, quá dọa người đấy!” Chính Long đế nghe xong mà đau cả đầu, Quy Vân cung vốn đã xem thường hoàng thất, mà thằng con này còn làm hắn mất mặt ở đó, “Con thiếu cái gì trẫm sẽ ban cho, sau này đứng thèm muốn đồ người khác nữa, người ta khinh đấy!”

Thần Tử Thích rụt đầu nhỏ.

“Viên Hưng An,” Chính Long đế bước hai bước, tức không đỡ được, gọi Viên công công tiến vào, “Thưởng cho Thường tiệp dư trăm lượng vàng, một hộp trân châu, trâm cài vòng tay mười hai bộ, đồ ngọc trang trí…..ngươi vào khố phòng chọn vài cái, cùng mang đi đi, bảo Thường tiệp dư dạy dỗ tốt Thất hoàng tử biết thế nào là phong thái hoàng gia!”

Hai mắt Thần Tử Thích sáng ngời, hề hề giả nghèo giả khổ quả thật sẽ chiếm được nhiều ưu đãi mà!

Chuyện cần hỏi thì dở dang, Viên công công lại dẫn Thần Tử Thích về cung Thanh Vân, không lâu sau, chuyện Thất hoàng tử tham tài bị Hoàng Đế răn dạy lập tức truyền khắp trong cung.

Nhóm phi tần sau khi nghe xong, không khỏi chê cười Thường Nga.

“Loại người xuất thân cửa nhỏ nhà nghèo này, chính là loại không có mắt nhìn, thấy châu báo thì sẽ đứng đực ra.” Thục phi bĩu môi khinh thường.

“Chẳng thế còn gì, bình thường gọi nàng ta đến uống trà, mười thì đến chín lần đang thêu thùa, không chịu đến. Đồ Châm Tuyến ti làm thì không dùng, muốn tự mình thêu cơ, thật chẳng biết gì cả.” Quý phi cười lạnh, liếc mắt nhìn Trình tiệp dư im lặng ngồi thu lu một góc. Đều xuất thân Khí Tông Môn hạ, Trình tiệp dư này khôn ngoan hơn, bảo đến liền đến, còn Thường Nga kia lại là một kẻ đầu gỗ.

“Nếu nàng ta thích thêu thùa may vá, vậy kệ nàng thôi. Nghe nói nàng ta làm nội sam cực kì tốt. Đồ của Thế tử Phượng Vương đều do nàng ta lo đó, người nói thần thiếp cho nàng ta hai mươi lượng bạc, nàng có làm nội sam cho Tứ hoàng tử không nhỉ?” Thục phi che miệng cười, sai sử phi tần khác thành nha hoàn, ngẫm lại việc này cũng hay lắm.

“Ngươi có thể thử.” Quý phi không thấy hứng thú với chuyện này, ngoảnh đầu nói với cung nữ bên cạnh: “Chuyện hôm nay, Thường tiệp dư chắc chắn sẽ trách Thất hoàng tử, ngươi nhắn với Thái tử, bảo nó tặng vài thứ đồ cho Thất hoàng tử.”

“Vâng.”

Ở một nơi khác, trong cung Thanh Vân, Thường Nga mà mọi người tưởng tượng hẳn phải nổi giận dạy dỗ đứa con, đang ôm một khay hoàng kim cười trộm: “Con trai của nương có bản lĩnh thật đấy. Nói ba xạo vài câu đã xin được nhiều tiền thế này.”

“Đó là vì con vừa khóc vừa tố cáo, phụ hoàng liền lên tiếng, thưởng, trăm lượng vàng đó nha! Trân châu to chưa nè! Còn sai Viên công viên vào khố phòng, thấy đồ đẹp phải mang ra, đưa đồ tốt qua đây.” Thần Tử Thích được mẫu thân khen ngợi, nhất thời như gà choai thắng trận, nhảy lên ghế bắt đầu chém gió.

Thần Tử Thích hài lòng thỏa dạ rời khỏi cung Thanh Vân, lại bị Thái tử muốn an ủi mình kêu qua.

“Tiểu thất, chúng ta có phải cùng một phe không?” Thái tử xoay vòng ngọc trên cổ tay, cười mà như không hỏi cậu.

“Đương nhiên rồi, đệ là người Kim Cương môn, Kim Cương môn lại là Khí Tông, trời sinh là một phe với Thái tử ca ca.” Thần Tử Thích cười nịnh nọt.

Thái tử nghe vậy rất là hài lòng, lấy một vật trong suốt trong tay áo ra, thả vào tay Thần Tử Thích: “Muốn thứ gì, thì cứ đến bảo Thái tử ca ca, đừng thích đồ của người khác.” Giọng điệu tràn đầy vẻ trêu tức.

Thần Tử Thích nhìn thứ trong tay, đó là một con ngọc thiền(*) trắng pha xanh, rộng bằng hai ngón tay, được điêu khắc vô cùng tinh xảo, ngay đến đường mạch máu trên cánh cũng cực kì rõ ràng. Cầm trong tay mát lạnh trơn mịn, thoải mái vô cùng.

“Đây là con ve khắc bằng hàn ngọc, hơn cái noãn ngọc tiểu mã kia nhiều.” Thái tử ý vị thâm trầm cười tươi.

Thần Tử Thích quái dị liếc nhìn Thái tử, chuyện noãn ngọc tiểu mã, cậu chỉ nói với Hoàng Đế thôi mà, cớ sao Thái tử biết được nhỉ?

Khi ôm ngọc thiền mang đến cung Đan Dương, thì sắc trời đã muộn. Thần Tử Thích thấy Đan Y đang ngồi trong đình mát đợi cậu về ăn cơm, đầu nóng lên, liền đem tặng con ve kia.

Cơ thể Đan Y luôn ấm áp, hình như khá sợ nóng, trong phòng bao giờ cũng có băng. Thái tử nói hàn ngọc mát lạnh tránh được nóng, để Đan Y cầm làm hợp nhất.

Ngọc thiền lạnh giá màu xanh, nằm trong lòng bàn tay trắng nõn, trông rất đẹp mắt, giữa ánh hoàng hôn u ám lại có chút cổ quái. Đan Y nhìn ngọc thiền một lúc, để Linh Hòa nhận lấy: “Ngươi có biết ngọc thiền này có giá trị bao nhiêu không?”

Trái tim Thần Tử Thích bộp một tiếng, Thái tử nói không kém noãn ngọc tiểu mã lắm, nhưng nghe cái giọng này của Đan Y, chẳng nhẽ đáng giá hơn noãn ngọc tiểu mã kia ư? Vậy chẳng phải mình lỗ rồi à! Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Đan Y, hình như…….bị y đoán trúng rồi!

Đan Y không nói thêm nữa, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Thần Tử Thích bưng bát đau lòng một lúc, nghĩ lung tung, Đan Y nhiều tiền lắm mà, mình tặng y đồ, y cũng phải đáp lễ nhỉ, sẽ không lỗ đâu há. Nghĩ như thế, tâm tình lại khoan khái, tính toán tiền hôm nay kiếm được, ăn liền hai bát cơm.

Kết quả, đến tận lúc lên giường đi ngủ, Đan Y cũng chẳng thèm đáp lễ. Thần Tử Thích nhìn chằm chằm cái ót Đan Y, đau lòng mất ngủ cả đêm.
Tiểu kịch trường:

Thích Thích: Hức hức hức, bị lỗ thật rồi.

Chim tiểu công: Không sao, tiền của ta đều là của ngươi.

Thích Thích: Thật á?

Chim tiểu công: Đương nhiên rồi, không tin theo ta về nhà đi.

…..

Thích Thích: *che mông* Cớ gì ta cảm thấy càng lỗ hơn là răng?

(*) Ngọc thiền: Ve khắc bằng ngọc.

ve1

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi