HÀM ĐÀO

“Cổ cầm này chính là bảo vật trấn cung của Quy Vân cung —— Cửu Tiêu Hoàn Bội, có thể dẫn dắt bách điểu bay đến, bệ hạ không cần hoảng sợ.” Lam Sơn Vũ cười tủm tỉm nhắc nhở, quay đầu tiếp tục nhìn về phía người đánh đàn.

Hôm nay Lam Giang Tuyết mặc bộ quần áo rất hoa lệ, vạt áo trải dài sau người, tạo thành hình quạt tròn viên mãn. Tóc dài nửa buộc nửa buông, không có trâm cài thừa thãi, chỉ dùng một miếng hổ phách màu lam hình giọt lệ làm trang sức, dùng dây bạc tinh tế cố định ở giữa. Ngón tay thon dài khẽ gảy trên huyền cầm, khi nhanh khi chậm, lưu loát sinh động như mây trôi nước chảy, đẹp tựa như một bức thủy mặc.

Thiên Đức đế bình tĩnh lại, nhìn đàn chim bay đầy trời, hơi nheo mắt. Đồ tốt của Quy Vân cung vẫn thực rất nhiều, giờ có thêm thần khí này. Nếu có thể để Quốc sư gảy một bản ở đài Chương Hoa, không sợ không làm kinh sợ đám triều thần kia.

Bách điểu lượn quanh trên không trung theo điệu nhạc, Đan Y để Thần Tử Thích đứng bên cạnh Lam Giang Tuyết, bản thân thì đứng giữa đài cao, thản nhiên giơ tay, chậm rãi vẽ một hình thái cực đồ trong không khí, sau đó tay trái hạ xuống, tay phải nâng lên, vận công giữa hai lòng bàn tay. Một lúc sau, song chưởng chợt hành động, tựa như đại bàng tung cánh. Kình khí màu lửa đỏ mắt thường có thể thấy được, từ giữa hai tay bay vút lên trời.

“Chíp ——” Giữa lúc ngẩn ngơ, hình như có tiếng phượng hót, Thần Tử Thích nghe thấy rất rõ, ánh sáng tạo một con phượng hoàng rực rỡ, giương cánh bay lên từ sau lưng Đan Y.

Bách điểu bay giữa không trung, nháy mắt trở nên hưng phấn, không ngừng bồi hồi bay xung quanh đài cao.

“Ting ——” Một khúc kết thúc, Đan Y vỗ tay thu công, đàn chim phút chốc tản đi, phảng phất như chưa có điều gì xảy ra.

Thiên Đức đế nắm chặt tay vịn.

Võ học thượng đẳng, nội lực đã đạt đến trình độ có thể phóng ra, ví dụ như của chưởng phong bình thường nhất, chưởng phong, thực ra đều do nội lực phóng ra ngoài mà thành. Nhưng để có thể hiện ra hình dạng sắc thái, người luyện bắt buộc phải có tu vi đạt tới đỉnh cao mới có thể. Ví dụ như tông chủ Khí Tông, minh chủ Kiếm Minh, đều có công lực tích lũy mấy chục năm mới đạt được.

Đan Y chỉ mới mười sáu tuổi, cũng đã rất lợi hại. Đan Dương thần công, quả thật danh bất hư truyền. Chắc chắn chỉ có Long Ngâm thần công của hoàng thất mới có so sánh đi? Nghe nói Hoàng đế của mấy đời trước, đều có võ công cao cường, một chưởng xuất ra, kình khí tựa bàn long màu xanh, rất tráng lệ.

Nếu, hắn ta có thể có được võ công thượng thừa như thế, hoàng thất nhất định sẽ không yếu đuối đến tận giờ.

Đại điển chấm dứt, Thiên Đức đế mở miệng đòi tân Quốc sư. Hôm nay hắn ta phải rời đi, nhìn thực lực Đan Y bày ra đấy, càng thêm kiên định quyết tâm muốn thu Quy Vân cung vào tay.

“Mỗi một thế hệ Lam gia, chỉ có thể cho ra một Quốc sư, Lam Giang Tuyết đã hoàn thành sứ mệnh, cho nên chỉ có thể tìm ở thế hệ kế tiếp, nhưng mà…..” Đan Y hơi nhíu mi, bên kia có thị nữ bế một đứa bé đến, phấn điêu ngọc mài, ngây thơ lơ mơ, trông chỉ mới ba tuổi.

“Tiểu thúc, ôm!” Bé con trông thấy Lam Sơn Vũ, lập tức giơ tay muốn ôm ôm.

Lam Sơn Vũ đi qua, đón đứa bé vào lòng, ôm đến hành lễ với Thiên Đức đế: “Con cái của Lam gia rất ít, đây là đứa trẻ của thế hệ mới nhất, muốn nắm giữ chức vị Quốc sư, ít nhất còn cần mười năm nữa.”

Thiên Đức đế tức giận sắp ngã ngửa: “Đan Y, ngươi nói không giữ lời!”

“Ế, điều này sao có thể là nói không giữ lời? Chẳng phải đã đưa Quốc sư mới đến rồi sao, chỉ là cần đợi thêm hai năm nữa.” Thần Tử Thích chuồn qua, xem náo nhiệt không ngại xen mồm vào.

“Ngươi im miệng.” Thiên Đức đế lườm Thần Tử Thích một cái, giận đến run tay, cắn răng nói với Đan Y, “Hôm nay trẫm cần một Quốc sư có thể dùng, bằng không, tiểu Thất sẽ theo trẫm về kinh ngay lập tức.”

Lam Giang Tuyết ôm huyền cầm đi đến, khẽ nói một câu bên tai Đan Y. Đan Y hiểu ra, trầm ngâm một lát sau đó chậm rãi gật đầu.

Lam Giang Tuyết liền mở miệng nói: “Nếu bây dùng cần dùng Quốc sư, hai đời trước thực ra là có thể, chỉ có điều vẫn chỉ có thể dùng mười năm, nếu mười năm sau Hoàng thượng cần chọn Thái tử, thì cần đổi Quốc sư mới khác.”

Thiên Đức đế ngẫm nghĩ, tìm của hai đời trước, cũng có nghĩa là đời gia gia của Lam Giang Tuyết. Người của thế hệ gia gia, công lực tích lũy mười mấy năm, nhất định lợi hại hơn đám trẻ tuổi, đây thực sự là cuộc mua bán có lời. Còn chuyện mười năm sau, thì đến lúc đó hẵng tính.

Lam Sơn Vũ để bé con cho người hầu, cười tươi mời Hoàng đế đi dự yến tiệc trước, tiện đường dẫn tân Quốc sư cho hắn. Tân Quốc sư với Hoàng đế gặp mặt, Phượng Vương vẫn không hề có mặt, tỏ vẻ sau này Quốc sư phải nghe lời hoàng gia, Quy Vân cung không quản chế nữa. Đây là sự tôn kính với Đế vương, Thiên Đức đế rất hài lòng, trước khi đi còn sâu kín liếc nhìn Thần Tử Thích một cái, lòng thầm nghĩ nước cờ này đi thật đẹp.

Đan Y kéo Thần Tử Thích bỏ đi, chưa được vài bước, trước mắt đột nhiên tối sầm sắp ngã xuống. Thần Tử Thích nhanh tay lẹ mắt bắt lấy người: “Ngươi bị sao thế?”

Đan Y dựa vào trên vai Thần Tử Thích, có chút ngượng ngùng, lỗ tai chậm rãi đỏ lên: “Vừa rồi hao hết nội lực, bây giờ chẳng có sức nữa.”

Hao hết nội lực? Thần Tử Thích liếc mắt xem thường: “Chưa luyện được tầng bốn, ngươi bày bản lĩnh gì?” Nhìn chung quanh, bọn họ giờ phút này đang đứng dưới hành lang có thác nước đổ phía trên, đám thuộc hạ Lam Son Vũ đã đi theo cùng Hoàng đế, vì thế bên cạnh nay không có một ai.

Thần Tử Thích hơi nghi hoặc, rõ ràng ban nãy hắn thấy Ô Vân Sử vẫn còn ở đây mà, cớ sao mới chớp mắt một cái đã biến mất tiêu rồi?

Không có người giúp, chỉ có thể dựa vào chính mình. Thử ôm Đan Y lại, cánh tay của thiếu niên mười bốn vẫn khá nhỏ, không có sức mạnh; nói ra thì chân Đan Y quá dài, không cõng được. Hết cách, Thần Tử Thích chỉ có thể đỡ y tựa vào hành lang nghỉ tạm trong chốc lát, đợi y khôi phục chút ít sức lực.

Đan Dương thần công luyện đến tầng thứ tư, mới có thể phóng ra nội lực, kết thành hình thái. Đan Y khó khăn lắm chỉ mới luyện xong tầng ba, muốn phóng công lực để so với tầng bốn, quả thực có chút gian nan.

“Nghi thức này bắt buộc phải làm vậy, cho nên không luyện xong tầng ba, sẽ không thể kế thừa Quy Vân cung.” Đan Y rất mệt mỏi, đầu tựa vào hành lang, hơi suy yếu nói.

Đại điển Phong Vương, đối với Quy Vân cung mà nói, kỳ thực khá quan trọng. Bách điểu bay về Phượng Hoàng, chính là sự đồng ý với địa vị của Tân cung chủ.

Thần Tử Thích kéo người ta qua, để y tựa lên người mình. Hôm qua lúc hắn khó chịu, Đan Y liền ôm hắn như vậy. Huynh đệ tốt phải có qua có lại.

Thác nước chảy trên núi đá, phát ra từng trận ầm ầm, ngồi trên hành lang che mưa, phảng phất như đặt mình giữa không trung, ngắm cầu vồng nho nhỏ được tạo thành từ ánh nắng khúc xạ dưới bọt nước tung tóe. Nhìn phong cảnh đẹp nhường vậy, hai người trò chuyện câu được câu chăng, cũng rất thú vị.

Bên kia, Thiên Đức đế rốt cuộc đã gặp được tân Quốc sư.

“Đây là gia gia của thần, ông vốn là Quốc sư của Minh Tông hoàng đế, nhưng mà năm đó Minh Tông không cần.” Lam Sơn Vũ than nhẹ một tiếng, giới thiệu vị lão nhân tiên phong đạo cốt bên cạnh mình cho Thiên Đức đế.

Minh Tông hoàng đế, là thái gia gia của Thiên Đức đế, tạ thế cũng ngót nghét năm sáu mươi năm. Thiên Đức đế đánh giá từ trên xuống dưới, trong lòng thầm nghĩ lão đầu này trông cũng được tám mươi rồi nhỉ? Nhìn hình dáng cũng chỉ năm mươi tuổi, chắc cũng giống những tông sư La Hồng Phong, võ công chí cao, trường thọ dài lâu, cho nên mới trông trẻ trung như vậy.

“Tại hạ Lam Tường, tự Vân Tiên.” Gia gia Lam gia vuốt chòm râu dài, rất có khí chất tiên gia nói.

Thiên Đức đế vô cùng mừng rỡ, cảm thấy mình nhặt được bảo rồi. Có gia gia thâm niên công lực vài thập niên, nhất định sẽ ăn đứt tên Lam Giang Tuyết kia.

Trên đường hồi kinh, Thiên Đức đế cố ý gọi Lam Vân Tiên cùng ngồi chung xe với hắn, tính toán đi sâu trò chuyện.

“Trẫm mới đăng cơ, căn cơ chưa vững, còn cần gấp Quốc sư đến phụ tá, sau khi hồi kinh, vẫn thỉnh Quốc sư làm ra vài thần tích để đám triều thần kinh sợ một phen.” Thiên Đức đế cực kì thành khẩn nói.

“………” Lam Vân Tiên vẫn đang vuốt râu, không hề lên tiếng.

“Năm đó Minh Tông không cần Quốc sư, đây tuyệt không phải điều sáng suốt……” Thiên Đức đế nhớ năm đó, muốn giải thích chuyện quá khứ.

“………….” Gia gia Lam gia lấy một cái lược nhỏ trong tay áo, bắt đầu tỉ mỉ chải chuốt chòm râu dài của mình.

“Quốc sư! Trẫm đang nói với ngươi đó!” Thiên Đức đế rốt cuộc giận dữ, đập một cái lên bàn, quát lớn.

“Hả? Cái gì cơ?” Lam Vân Tiên để tay lên vành tay, nhích lại gần chỗ Thiên Đức đế, vẻ mặt mờ mịt, “Lão hủ lớn tuổi rồi, không nghe rõ được.”

Thiên Đức đế: “………”

Sau giấc ngủ trưa, Đan Y cũng tỉnh táo lại. Bữa trưa là gạo trúc, gạo trúc nấu ra hết sức thơm ngon, Thần Tử Thích ăn liền hai bát.

“Ta chưa từng biết, hóa ra trúc cũng kết ra gạo đấy.” Thần Tử Thích vô cùng hiếu kì.

Đan Y vốn muốn dẫn hắn đi du ngoạn tiêu thực trong Quy Vân cung, nghe hắn nói vậy, bèn quay người dẫn ra sau núi. Quanh phụ cận sau Ngọc Sơn là vô số núi nhỏ, trên đó đều trồng cây trúc xanh tươi. Giữa hai ngọn núi có một cây cầu treo bện bằng dây thừng nối liền, đây là con đường đi duy nhất, nhìn qua thực sự có chút đáng sợ.

Thần Tử Thích đã học xong tầng một của Long Ngâm thần công, cũng có thể sử dụng ít khinh công, nhẹ nhàng thần tốc chạy trên cầu kiều không thành vấn đề. Nhưng nhìn vực sâu vạn trượng dưới cầu kiều, trong lòng vẫn có chút nao núng.

“Thích Thích, qua đây!” Đương lúc Thần Tử Thích cắn răng chuẩn bị thử, Đan Y đã ngồi trên đỉnh nhuyễn kiệu, ngoắc tay với hắn.

Thì ra Cung chủ có thể không cần đi đường á, Thần Tử Thích ba bước thành hai chạy đến, chen bên cạnh Đan Y, kiệu phu dùng Phù Dao công, phiêu nhiên qua vách núi.

“Thực ra ngươi có thể dùng Phù Dao công kéo ta nhảy qua mà, tội gì phải tốn công thế.” Thần Tử Thích ngoảnh đầu nhìn Đan Y.

Lỗ tai Đan Y đỏ một chút, sắc mặt thản nhiên nói: “Nội lực của ta hao hết rồi.”

Thần Tử Thích vỗ đầu một cái, quên béng mất chuyện này.

Tòa núi nhỏ này, tên là núi Ngọc trúc, là mảnh đất trồng trúc trồng rau của Quy Vân cung. Gió thổi cành trúc lay động, dấy lên từng lớp xanh biếc, thấp thoáng trong đó có tiếng nước chảy trong rừng trúc, rất là u tĩnh. Ngẫu nhiên thấy một bóng hồng nhạt giữa một mảnh xanh biếc, vô cùng nổi bật.

“Kia là……” Thần Tử Thích đi lên trước vài bước, ngờ ngợ nhìn thấy có người khiêng nhuyễn kiệu hồng nhạt đi qua.

Nhuyễn kiệu hồng nhạt…….Tình cảnh hôm qua gặp trước tiền điện hiện ra trước mắt, đó là những mỹ nhân các môn phái dâng tặng cho Đan Y! Thần Tử Thích nhíu mi, quay đầu nhìn về phía Đan Y: “Hậu viện của ngươi cũng ở trên núi này?”

Đan Y sửng sốt: “Hậu viện gì cơ?”

“Chính là mỹ nhân người khác tặng ngươi ấy!” Thần Tử Thích cười xấu, dùng tay chọc nhẹ vào ngực Đan Y.

Hiểu ra Thần Tử Thích đang nói gì, Đan Y nhíu mi trầm mặc một lát, rồi sau đó thành thật gật đầu.
Tiểu kịch trường

Chim tiểu công: Người khác tặng mỹ nhân, bị bà xã phát hiện, biết mần sao giờ, đang online, cần gấp!

Lam Sơn Vũ: Thuộc hạ đi gánh trách nhiệm, nói ngài không biết thuộc hạ nhận.

Ô Vân Sử: Thuộc hạ đi rắc rắc đám mỹ nhân đó, hủy thi diệt tích.

Thích Thích: Đầu tiên, ngươi để đám mỹ nhân đó trên núi trúc làm gì?

Chim tiểu công: Trồng trúc!

Thích Thích:…….Còn gì không?

Chim tiểu công: Nuôi ong mật!

Thích Thích: Gì nữa?

Chim tiểu công: Cái này không thể nói

Thích Thích: (╰_╯)#

Chim tiểu công: Được rồi, còn cả bắt sâu nữa _(:з」∠)_

Thích Thích:……..

=))))))))))))))))) Xong! Bắt quả tang nuôi vợ bé nhé!

=)))) cứ cảm giác Thiên Đức đế cứ bị dìm ~  Lên sàn lần nào bị dìm lần ấy

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi