HÀM ĐÀO

“Giấu nàng Kiều trong sâu núi trúc, ngươi cũng thật phong nhã quá.” Thần Tử Thích chắp tay sau lưng, bước chậm trên đường mòn, trong lòng có chút khó chịu khó hiểu. Ngẫm kĩ lại, chắc là vì Đan Y đã thê thiếp thành đàn, còn bản thân mình vẫn là người cô đơn, nên ghen tị chăng?

Khẽ vuốt cằm, chính hắn đã phong vương khai phủ, có thể cưới vợ nạp thiếp rồi, sau khi về đất phong, có phải nên nạp mười tám mỹ nhân trước không nhỉ? Nhưng mà tiểu tiên nữ từng nói, không cho hắn gần nữ sắc quá sớm, nên cứ nạp về rửa chân kì lưng trước vậy….. (=)))) phũ vcl)

Đan Y không biết Thần Tử Thích suy nghĩ cái gì, nhưng vẫn cảm thấy hắn đang không vui. Bỗng nhiên nhớ ra, trước đây có một lần, trên đầu lão cha mình rụng một đống lông lông, hỏi ông có chuyện gì thế, ông không chịu nói mà chỉ buông một câu:”Tìm một bạn đời vĩnh viễn sẽ có cái không tốt, lễ cũng không thể thu bừa.”

Khoảng thời gian đó, rất nhiều môn phái đến tặng lễ, trong đó có không ít mỹ nhân được kiệu hồng nâng…..

Hai người đang đi, bất chợt nghe thấy tiếng thét chói tai của nữ nhân ở đằng trước: “Ta không muốn…..”

Thần Tử Thích nhíu mi, không khỏi đi nhanh vài bước. Xuyên qua rừng trúc tĩnh lặng, một mảnh trúc lùn nhỏ xuất hiện ngay trước mặt, những cây trúc này chỉ cao bằng một người, mọc trên sườn núi thấp bé, nhưng đều nở hoa trắng muốt nho nhỏ,  đàn ong bay qua bay lại tại đó. Trên bờ ruộng cao hơn chút kia, có một buồng ong, hai người đeo đấu lạp lụa mỏng đang bận rộn làm việc.

Một nữ tử mặc đồ hồng nhạt, bị hai nam tử mặc đồ nâu ngắn kéo đến chỗ buồng ong, một mực khóc lóc ồn ào.

“Đội cái này sẽ không bị ong đốt.” Nam tử đưa một cái đấu lạp cho cô ta.

Nữ tử đập cái đấu lạp xuống, giọng the thé hét: “Ta không muốn nuôi ong mật!” Môn phái tặng nàng ta tới đâu phải để làm chuyện này.

Cô ta tên Lan Chỉ, là đệ tử trên danh nghĩa của Lục Hợp tông. Lần này Quy Vân cung đổi chủ, Lục Hợp tông muốn đưa hạ lễ, nghe nói tân Cung chủ mới chỉ mười sáu tuổi, vẫn chưa nạp thê cưới vợ, tông môn liền quyết định để thêm một mỹ nhân vào danh mục quà tặng. Chọn đến chọn đi, cuối cùng chọn trúng Lan Chỉ.

Xuất thân của Lan Chỉ cũng không tệ lắm, từ nhỏ đã được đọc sách tập võ, đáng tiếc tư chất khá kém, không thể trở thành đệ tử đích truyền, nhưng dẫu sao vẫn có xuất thân danh môn. Ngồi trong nhuyễn kiệu hồng nhạt, lúc dừng ở trên đài “Dừng chân”, nàng ta lặng lẽ vén rèm nhìn một lượt. Những người xuất thân từ cửa nhỏ nhà nghèo đều nhút nhát rụt rè, tất cả đều kém hẳn so với nàng ta, cho nên đối với việc có được cưng chiều của Cung chủ, Lan Chỉ nhất thời cảm thấy nắm chắc hơn vài phần.

Kiệu phu không để các nàng xuống dưới đất, họ tiếp tục nâng sâu vào Quy Vân cung. Nhìn đình lầu đài các vô cùng tinh xảo, cung nhân thị nữ quần áo hoa lệ kia, tâm tình vốn không cam lòng của Lan Chỉ, thoáng chốc nhộn nhạo. Nếu có thể được Cung chủ sủng ái, có được vinh hoa phú quý, tuyệt thế võ công, mọi chuyện chẳng phải bàn nữa.

Thế nhưng, kiệu nhỏ không có dừng lại ở trong cung, mà đưa nàng vượt qua vách núi, đến mảnh rừng trúc này. Con đường nhỏ quanh co tĩnh mịch, chim hót hương hoa bay lượn, cũng thật tuyệt vời.

“Chỗ này là hậu viện đi?”

“Sau này chúng ta ở đây sao?”

Đám mỹ nhân xuống kiệu nói nhỏ, trong đó còn có hai thiếu niên.

“Coi như có người đến rồi, đúng lúc thiếu nhân thủ.” Người phụ trách đón tiếp nói vậy xong, mới phát xiêm y và dụng cụ cho mọi người. Dụng cụ được phân đều không giống nhau, có người là cuốc, là sọt, hoặc đấu lạp và bao tay, có khi là cái kẹp gỗ……

Xiêm y đều là vải thô, cách xa vạn dặm so với đồ thị nữ mặc ở ngoài núi. Nghỉ ngơi một ngày, hôm nay bị lôi đến, lường được là muốn gặp Cung chủ. Lan Chỉ sống chết không chịu mặc đồ vải thô kia, kiên trì mặc váy dài lụa mỏng của mình, kết quả nàng thấy cái gì? Là trồng trúc, nuôi tổ ong đấy!

Lan Chỉ ném đấu lạp xuống đất, đạp một cước.

“Đây thật là chuyện không tệ nha, ta muốn làm vẫn không thể.” Nam tử mặc đồ nâu vải thô, ngoảnh đầu nhìn người nuôi ong cầm que trúc lấy mật ong, nuốt nước miếng.

Hai người thấy nàng thực sự không muốn đến gần đàn ong, nên cho nàng ta một cái sọt, sai Lan Chỉ đi hái gạo trúc.

Đi qua buồng ong rồi đi về phía trước, mảnh trúc lùn đều héo vàng cả, giữa những cành trúc có vài hạt nhỏ tí teo. Đan Y hái một hạt khá lớn xuống, bóc ra bỏ vào miệng: “Đây mới là hạt trúc.”

Thần Tử Thích cũng hái một hạt nếm thử. Trong hoàng cung cũng có cây trúc, nhiều năm như thế, chẳng thấy ra hoa kết quả bao giờ, trúc của Quy Vân cung sao đặc biệt vậy cà?

“Hu hu hu……” Nữ tử mặc đồ hồng nhạt kia ngồi xổm bên bờ ruộng vừa hái hạt trúc vừa khóc lóc.

“Vì sao cô nương lại khóc?” Thần Tử Thích từ nhỏ đã khá thương hương tiếc ngọc, thấy con gái khóc lóc, lập tức đi đến mở miệng hỏi, cơ mà nhìn nàng ta, hắn cứ luôn cảm thấy hình như hơi quen mắt. Tới khi thấy trâm hoa đào trên búi tóc, mới chợt nhớ ra, đây chả phải là mỹ nhân hôm qua nhìn thấy trong nhuyễn kiệu sao?

Đan Y vậy mà để mỹ nhân đi nuôi ong, hái gạo trúc ở đây á?

Nghe thấy giọng nói hơi khàn khàn của thiếu niên, Lan Chỉ ngoảnh đầu nhìn qua, lập tức đờ đẫn cả người. Khuôn mặt tuấn tú cùng đôi mắt hoa đào, thắt lưng cẩm y ngọc, vừa nhìn là biết không phải người tầm thường, lại nhìn sau lưng hắn, lập tức như bị sét đánh.

Hoa phục đỏ tươi, phát quan như mây bay gió cuốn thẳng lên trời, Lan Chỉ tạm coi như là người khá biết kiến thức, người này tất nhiên chính là Cung chủ Quy Vân cung. Vội vàng cúi đầu, hành động lau lệ tuyệt đẹp, thầm nghĩ hóa ra bắt bọn họ nuôi ong hái gạo trúc, không phải lừa bọn họ, mà do Cung chủ có thú vui tuần tra vườn tược!

Lại ngẩng đầu, đôi mắt lúc này đã nhuốm nỗi sầu, dịu dàng nói: “Trúc đã ra hoa thì sẽ chết, hạt trúc là tinh hoa cả đời của trúc. Nhìn quân tử vong, tiểu nữ không nhịn được u sầu, làm hai vị công tử coi thường rồi.”

Thần Tử Thích bấy giờ mới biết, phải khi trúc héo chết mới có thể có gạo trúc. Khiếp sợ nhìn mảnh trúc khô vàng trước mặt, một cây trúc chỉ có thể kết vài hạt, để nấu thành một bát cơm, chắc phải dùng một mảnh rừng trúc năm thước vuông mới đủ. Mà Đan Y, ngày ngày đều ăn gạo trúc…..

Cuộc sống của Quy Vân cung xa xỉ gấp trăm lần so với hoàng cung. Nghĩ tới đây, Thần Tử Thích không nhịn được liếc mắt nhìn Đan Y.

Đan Y cảm thấy lông chíp trên đầu có chút lạnh lẽo, nhíu mi nói: “Sau khi lúa mạch kết hạt cũng phải chết, sao ngươi không khóc thương cho lúa mạch đi?” (=)) phũ éo kém)

“……..” Nữ tử há hốc miệng, nửa ngày không thốt được câu nào.

Đan Y hừ lạnh một tiếng, kéo Thần Tử Thích rời khỏi bờ ruộng.

“Sao ngươi để những người này đi làm ruộng thế?” Thần Tử Thích nhịn rồi lại nhịn, thật sự không nhịn được bật cười ra tiếng. Người này ấy thế mà sai cơ thiếp làm những việc kia.

“Người của Quy Vân cung không làm giỏi mấy chuyện này.” Đan Y nói nghiêm túc, bảo bọn họ đi hái ngọc trúc, lấy mật ong, phỏng chừng sau đó chẳng còn gì nữa ấy, lệnh ép không được ăn vụng với đám thuộc hạ mà nói cũng là một sự tra tấn.

“Ừ?” Thần Tử Thích rất không hiểu, nhưng cũng chẳng hỏi thêm. Nhìn hạt trúc trong tay, lại nhìn Đan Y cả người đỏ thẫm, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác quái dị.

Mặt trời ngả về đằng tây, người của Quy Vân cung vẫn đang bận rộn không ngớt. Vài ngày sau đó, là ngày các chưởng môn môn phái đến chúc mừng, rất nhiều đồ đạc cần phải chuẩn bị trước.

Thần Tử Thích tính toán ở lâu thêm mấy ngày, làm quen với những môn phái kia. Sau này hắn tự lập môn hộ, tất phải cần giao tiếp với người giang hồ, quen biết nhiều sẽ không thiệt.

Không ngờ, đến buổi chiều, Đan Y đột nhiên nhận được một tin tức.

“Ngươi nói cái gì?” Thần Tử Thích bật dậy.

Lúc trước trước khi rời cung, bởi vì bị Thiên Đức đế áp chế, không thể không đi theo hắn ta đến Quy Vân cung, Thần Tử Thích đành phải giao Thường Nga với A Mộc cho Thần Tử Mặc, bảo Thần Tử Mặc tiện đường đưa về đất phong. Tin tức thuộc hạ Quy Vân cung đưa đến nói vốn là đã chờ ở Lộ thành theo giao hẹn, người Phong linh sẽ giúp đỡ tìm thi cốt, nhưng mà chậm chạp mãi không thấy Thần Tử Mặc. Sau này đi điều tra mới phát hiện, đoàn người Thần Tử Mặc bị bắt cóc giữa đường!

“Đừng hoảng.” Đan Y khẽ nhíu mi, đưa tay ra hiệu, một bóng đen lĩnh mệnh rời đi.

Biết Đan Y sai người đi điều tra kĩ càng, Thần Tử Thích chỉ đành ngồi xuống. Hắn bây giờ không có thế lực gì, muốn đi cứu tiểu tiên nữ cũng chỉ có bản thân mình, hắn phải dựa vào Đan Y đi điều tra tin tức mới có thể đi cứu được.

Đất phong của Thần Tử Thích ở Kiếm Dương, cách không xa Lộ thành của Thần Tử Mặc. Lộ thành ở ngay gần Tố Tâm tông, mà thành Kiếm Dương cũng gần Lư Sơn kiếm phái.

Lư Sơn kiếm phái, một trong tam đại kiếm phái của Kiếm Minh, thế lực không thua kém gì so với Tố Tâm tông. Nói chính ra, đáng nhẽ không có chuyện sơn tặc thuộc vùng giữa hai môn phái lớn này mới phải chứ?

Đan Y cười nhạo một tiếng, lắc lắc đầu.

“Hì hì, danh môn chính phái ấy à chỉ là đống tuyết quét trước cửa thôi. Ngoài vùng đất thuộc sự cai quản của các đại môn phái, còn đâu đã sớm trở nên loạn thành một nùi rồi.” Lam Sơn Vũ cười hì hì nói.

Thần Tử Thích mím môi, vốn tưởng trấn Cửu Như hỗn loạn như thế là bởi vì quanh đó không có đại môn phái trấn thủ, vậy mà hóa ra….

Đợi gần hai canh giờ, qua giờ tý nửa đêm, rốt cuộc tin tức thứ hai cũng về tới.

“Không còn chướng ngại lớn, Lỗ vương đã giải quyết người chặn đường, chỉ có điều liên quan mấy đại môn phái phân tranh, nhất thời không thoát ra được.” Thuộc hạ tiến đến trả lời, mặc bộ đồ màu đen, trên người còn mang theo sương sớm.

Nói cách khác, trước mắt đoàn người đã an toàn.

Thần Tử Thích thở nhẹ một hơi, song vẫn quyết định trời vừa sáng đã rời khỏi Quy Vân cung, nhanh chóng đi tìm Thường Nga.

Đan Y xua tay bảo một đám người tản đi.

Thần Tử Thích nhìn bóng lưng người áo đen kia, rất tò mò hỏi: “Thuộc hạ kia của người đi do thám thế nào đó, sao mà nhanh thế?”

“Bay đấy.” Đan Y mặt bình thường nói.

“Ài, không muốn nói thì thôi.” Thần Tử Thích bĩu môi, cũng hiểu được bản thân đã hỏi một câu không nên hỏi. Quy Vân cung biết rõ chuyện thiên hạ, chuyện này tất nhiên cần phải có thủ đoạn bí mật gì đó, mà thủ đoạn này, hiển nhiên không thể để người ngoài biết được.

Đêm đã về khuya, Thần Tử Thích rõ ràng rất buồn ngủ, nhưng nằm trên giường lại không ngủ được. Hắn rất muốn chạy ngay trong đêm, tuy nhiên quanh đây đều là núi, đi đêm là điều không thể. Nhắm mắt lại, chuyện xảy ra liên tiếp mấy ngày qua lần lượt hiện ra trong đầu hắn.

Bởi vì một con sâu, nên sẽ bị người khác quản chế; vì không có thế lực, nên không thể bảo vệ tốt mẫu thân; còn cả Thiên Đức đế đáng giết vạn lần kia….

“Ta phải có được thật nhiều thuộc hạ hơn nữa.” Thần Tử Thích lật người, đối diện với Đan Y. Hắn vốn dĩ chẳng có đòi hỏi gì nhiều, mà chỉ muốn cơm no áo ấm, xách kiếm đi khắp thiên hạ, bây giờ xem ra, không có thực lực giữa thế gian này đi nửa bước cũng khó.

“Nếu không có người dùng, ngày mai ta sẽ cho ngươi mượn hai người trước……” Đan Y nói một nửa, đột nhiên dừng lại. Cho một Vương gia thủ hạ của phái mình, đây là chuyện tuyệt không thích hợp.

“Được,” Thần Tử Thích cười hì hì, hắn nói vậy, là muốn lừa hai cao thủ tới tay, chỉ bằng Long Ngâm thần công gà mờ nửa vời của hắn, đụng phải cao thủ thực sự, sẽ xong đời ngay, “Cho ta hai cao thủ, tốt nhất là hai đại mỹ nhân xinh đẹp ý.”

Mặt Đan Y lập tức đen sì sì.
Tiểu kịch trường

Chim tiểu công: Cha, lông phượng trên đầu người đâu rồi?

Chim cha: Cạo rồi.

Chim tiểu công: Vì sao á?

Chim cha: Mốt mới lưu hành gần đây đấy, tên là đầu đinh.

Chim tiểu công: Ban nãy con nhìn thấy mẫu thân ngậm hai cọng lông phượng, có phải của cha không?

Chim cha: Cút cút cút, sao con lắm vấn đề thế? Trẻ con hỏi nhiều là hư, hỏi nữa thành câu của người nhớn đấy.

Chim tiểu công: (⊙v⊙)?

P.s: Giun đã phũ, Gà còn phũ hơn =)))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi