HẮN LÀ MÈO

Edit: Qiezi

Côn Yến đột nhiên nói: “Lão đại, đừng nói là anh coi trọng thằng nhóc kia nha?”

Hoắc Tinh còn nhìn chằm chằm Cố Phong, Cố Phong hơi khó chịu quay người vào phòng vệ sinh, y thấy đối phương biến mất khỏi tầm mắt của y rồi mới lưu luyến dời mắt nhìn Côn Yến, vẻ mặt vô tội: “Coi trọng ai cơ?”

Côn Yến làm khẩu hình như kẻ trộm, phát âm không một tiếng động: “Cố Phong.”

Hoắc Tinh: “???”

Hoắc Tinh khó hiểu suy nghĩ một lát: Coi trọng? Coi trọng là có ý gì? Là làm Cố Phong vui vẻ sao?

Vô nghĩa, tất nhiên là y thích Cố Phong rồi, đó là sen của y, y không thích Cố Phong thì thích ai?

Năm đó sau khi được Cố Phong cứu về, tuy rằng công việc của đối phương bận rộn, nhưng cho tới bây giờ anh chưa từng khắt khe với ‘Đại Hoa’. Đồ chơi đồ ăn luôn không thiếu, có đôi khi Cố Phong đi mấy ngày không về nhà, anh còn thuê người tới dọn dẹp WC, làm vệ sinh, chơi cùng y.

Nhớ tới căn hộ thoáng đãng kia, Hoắc Tinh cũng có chút nhớ nhung.

Y cũng không trả lời Côn Yến, đẩy người ra đi về phía trước, trực tiếp chờ ở cửa phòng vệ sinh.

Côn Yến: “…”

Cố Phong đi từ trong toilet ra, không hề phòng bị nhìn thấy Hoắc Tinh ở cửa, anh giật mình hoảng sợ.

“Anh Tinh, mời.” Cố Phong cho rằng đối phương cần đi WC nên nghiêng người tránh ra.

Hoắc Tinh nói thẳng: “Tôi muốn tới xem nhà anh.”

Cố Phong: “???”

Côn Yến: “!!!”

Côn Yến vội vàng chạy qua, nói với Hoắc Tinh: “Nhà Cố Phong có cái gì mà nhìn? Nói không chừng dư đảng Ngũ Trí còn đang tìm cách trả thù anh và lão đại, lúc này ra ngoài không tiện.”

“Không phải cậu nói đã dọn dẹp sạch sẽ sao? Lọt lưới chỉ là mấy tên vô dụng?” Hoắc Tinh trừng Côn Yến, lông mày thanh tú hơi nhếch lên: “Muốn trả thù cũng phải tìm Hoắc Dự, liên quan gì đến tôi?”

Côn Yến: “…”

Côn Yến đuổi Cố Phong ra ngoài, kéo Hoắc Tinh qua: “Lão đại, anh nói lời này không thấy đuối lý sao?! Xử lý Ngũ Trí là chủ ý của anh!”

“Bọn họ lại không biết là tôi.” Hoắc Tinh cảm thấy đầu óc Côn Yến còn không bằng đầu mèo của y: “Hoắc Dự mới là lão đại của các người, tôi chỉ là một bác sĩ.”

Côn Yến phản bác: “Tuy nói như vậy, nhưng ai lại không biết anh luôn là bảo bối của Hoắc Dự chứ, anh chính là người tốt nhất để đối phó với Hoắc Dự.”

Hoắc Tinh cảm thấy làm người thật khó chơi, cái này cũng không được, cái kia cũng không được, còn không sảng khoái bằng một con mèo.

Y nhíu mày, thấy Côn Yến gấp đến độ toát mồ hôi, đành phải tạm thời bỏ qua dự định đến nhà Cố Phong: “Tôi lên lầu ngủ.”

Côn Yến thở phào nhẹ nhõm: “Được.”

Hoắc Tinh quay về phòng khách, trước khi lên lầu gọi Cố Phong: “Cố Phong, anh qua đây.”

Côn Yến: “…”

Côn Yến vỗ vai Cố Phong: “Bản thân phải có chừng mực.”

Cố Phong: “???”

Hoắc Tinh bất mãn nhìn Côn Yến khoát tay lên vai Cố Phong, lạnh lùng nói: “Ai cho cậu uy hiếp anh ấy?”

Côn Yến vội vàng buông tay ra, làm một tư thế xin hàng: “Em không có ý đó, chỉ là… Ể? Thính lực của anh Tinh thật tốt.”

Hoắc Tinh hừ một tiếng, bước nhanh lên cầu thang, mấy ngày nay luôn có người luôn xen vào giữa y và Cố Phong, y rất muốn ở chung với Cố Phong, bổ sung ‘yêu thương của sen’ mà hai đời chưa từng được cảm nhận.

Hoắc Tinh vào phòng ngủ, kéo rèm cửa sổ lên, đợi một hồi Cố Phong mới từ từ vào cửa.

Hoắc Tinh không quay đầu lại, nói: “Đóng cửa.”

Cố Phong đóng cửa lại, Hoắc Tinh cởi áo ngủ, người trần trụi nằm úp sấp trên giường: “Qua đây.”

Phía sau vẫn không có động tĩnh.

Hoắc Tinh nhíu mày, chống tay quay đầu nhìn ra cửa —— rèm cửa phòng ngủ che một phần ánh sáng, trong phòng âm u, người đàn ông đứng yên bất động như mãnh thú ẩn mình trong bóng đêm, cả người lộ ra sức mạnh mơ hồ và cảm giác căng thẳng.

Hoắc Tinh vỗ giường một cái: “Qua đây?”

Cố Phong chần chừ đi về phía trước, đến cách giường vài bước lập tức dừng lại.

Hoắc Tinh mất kiên nhẫn ngồi dậy: “Lằng nhằng vậy làm gì?!”

Cố Phong cúi đầu nói: “Xin lỗi, em không hiểu ý của anh Tinh.”

“Mát xa.” Hoắc Tinh cho rằng mình biểu hiện đủ rõ ràng, cởi áo đưa lưng về phía Cố Phong, không mát xa thì có thể là gì?

Bản thân không có lông, luôn cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng y cần thích nghi và làm quen.

Hoắc Tinh vỗ vỗ thân thể trần như nhộng: “Có biết mát xa không?”

Cố Phong ở trong bóng tối nói: “Chưa làm qua, không quá am hiểu.”

“Rất đơn giản.” Hoắc Tinh đứng lên, kéo tay Cố Phong đến bên giường, để anh ngồi ở mép giường, y lại nằm chỗ cũ, ôm gối nhắm mắt lại: “Đến, ấn đi, tùy tiện ấn.”

Hoắc Tinh vẫn luôn cảm thấy anh không có động tĩnh, lại đợi một lúc lâu, đối phương mới chậm rì rì cởi áo khoác, vén tay áo lên, giơ tay đè lên lưng Hoắc Tinh.

Bàn tay to ấm áp lại khô ráo, độ ấm thông qua da thịt truyền tới, vết chai trong lòng bàn tay ma sát da thịt mang lại cảm giác tê dại sảng khoái. Quả thực Cố Phong không quá am hiểu mát xa, hạ thủ không biết nặng nhẹ, nhưng Hoắc Tinh lại cực kỳ sảng khoái.

Chính là cảm giác này! Cảm giác quen thuộc này!

Hoắc Tinh thoải mái muốn rên rỉ ra tiếng, trời ạ, y còn tưởng đời này sẽ không cảm nhận được tay Cố Phong nữa chứ.

Hoắc Tinh điều chỉnh tư thế một chút, nếu như là mèo, không chừng cổ họng đã phát ra âm thanh khò khè. Mà bây giờ y chỉ thả nhẹ hô hấp, trên mặt mang theo ý cười nhợt nhạt.

Trong phòng nhất thời yên tĩnh không một tiếng động, giống như quay lại thời gian một người một mèo ngày xưa. Sau giờ ngọ một ngày không trăng, bên trong phòng trọ không có bao nhiêu đồ dùng gia đình, cũng là quang cảnh âm u như vậy, Cố Phong nằm ngửa trên giường nghỉ ngơi, y ghé vào bên cạnh Cố Phong, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ngón tay của anh rơi trên người y, đầu tiên là nhẹ nhàng nhéo nhéo lỗ tai, sau đó theo đầu xoa xuống lưng, lông mềm mại bị anh xoa đến hơi loạn, y thoải mái lắc lắc cái đuôi, trong cổ họng khẽ hừ.

Y ngẩng đầu liếc mắt nhìn sen, Cố Phong vẫn nhắm mắt, y lập tức cọ đầu vào lòng bàn tay đối phương, nhẹ nhàng dụi dụi. Người chủ biết y muốn cái gì, theo thói quen co ngón tay lại, gãi đầu y.

Ngón tay dài mảnh hữu lực sờ lên mặt, lại sờ sờ đầu mũi hồng hồng ướt át, Cố Phong lười biếng nói: “Thích cái này?”

“Meo meo…”

“Ừm…” Hoắc Tinh thoải mái lầm bầm ra tiếng.

Bàn tay ấn trên lưng, âm thanh của Cố Phong nhu hòa, không có cảm giác căng thẳng như trước, trầm giọng hỏi: “Anh Tinh thích cái này?”

Hoắc Tinh từ từ mở mắt ra, không nói gì.

Cố Phong không nghe được câu trả lời, cũng không hỏi nhiều, chỉ tiếp tục cẩn thận xoa bóp cho y.

Từ vai đến lưng, lại từ lưng đến vai, lòng bàn tay anh lướt qua chỗ nào, chỗ đó đều trở nên cực nóng.

Hoắc Tinh khó chịu uốn éo người, tình cảm xa lạ từ nội tâm tuôn ra, hội tụ đến nơi nào đó dưới thân, cứng rắn như sắt.

Cũng may là y đang nằm, Cố Phong cũng không phát hiện được, anh còn đang tận tâm hầu hạ y.

Hoắc Tinh cảm nhận được cảm giác xa lạ của loài người, mặt và cổ cũng hơi đỏ lên, im lặng một lúc mới nói: “Để tôi kể cho anh một câu chuyện.”

Cố Phong ừ một tiếng.

Hoắc Tinh rơi vào ký ức, dao động thuộc về người trưởng thành lập tức bình ổn lại.

Y lười biếng kể chuyện, khi thì điên đảo trật tự từ, thời gian cũng rất loạn, nhưng không gây trở ngại đến cốt truyện ấm áp của nam chính và mèo.

Y vẫn không nói kỹ chi tiết và thân phận của nam chính, chỉ nhấn mạnh quãng thời gian nam chính và mèo ở chung, khi nói đến lần cuối cùng nam chính rời nhà thì y ngừng câu chuyện lại.

Cố Phong đợi một lúc lâu mà không nghe y kể tiếp, đành mở miệng hỏi: “Sau đó thì sao?”

Hoắc Tinh thở dài, giọng nói có chút phức tạp: “Trước khi anh ta ra cửa, con mèo kia đã có dự cảm không tốt. Mèo rất nhạy cảm với tử vong, đây là lần đầu tiên nó ngăn cản người đó, níu chân anh không cho đi, thậm chí còn cắn người đó một cái.”

Cố Phong im lặng nghe.

Hoắc Tinh ngẩn người nói: “Tuy rằng nó thường cắn người đó, nhưng đều là đùa giỡn, nó không cắn mạnh, nhưng lần này nó lo lắng… Nó cắn đối phương chảy máu, nhưng vẫn không cản được đối phương.”

Ngày đó Cố Phong mặc một cái áo khoác màu xanh, bên trong là sơmi trắng, anh cau mày quát mèo lớn: “Mày uống lộn thuốc à? Cẩn thận buổi tối tao không cho mày đồ hộp! Là cá hồi đúng không? A! Sao lại cắn! Mày động dục hả?!”

Giọng nói Hoắc Tinh trở nên hơi khàn khàn, dừng một lúc mới nói tiếp: “Vào ban đêm, nó không thấy người đó trở về, đương nhiên cũng không có cá hồi hộp, tim nó đập dữ dội, luôn cảm thấy đã xảy ra chuyện. Vì vậy nó nhảy từ lan can sắt trên ban công ra ngoài, còn bị lan can sắt quẹt bị thương chân sau.”

Không biết là cái gì đang kêu gọi nó, hoặc là chỉ dẫn nó, nó chạy đến chỗ đổ rác ở ngoại ô theo bản năng, nửa đường nổi mưa to, nó rất ghét nước, nhưng vẫn luôn kiên định chạy về phía trước, chưa từng ngừng.

Cố Phong đoán được đoạn tiếp theo: “Người đó chết rồi sao?”

Hoắc Tinh gật đầu.

Cố Phong thở dài: “Con mèo kia thì sao?”

Hoắc Tinh ngừng một chút rồi nói: “Không ăn không uống, lại bị thương, vài ngày sau liền đi theo người đó.”

Cố Phong nhẹ nhàng xoa xoa vai Hoắc Tinh, trong âm thanh có chút vui mừng: “Rất tốt.”

“Tốt?” Hoắc Tinh không hiểu, quay đầu nhìn anh.

Trong căn phòng âm u, Cố Phong cúi đầu, Hoắc Tinh lại dễ dàng nhìn thấy biểu cảm của anh, đúng là trên mặt anh mang theo vài phần tươi cười: “Theo như lời anh Tinh, người kia không có bạn bè gì khác, cũng không có người nhà, chỉ có con mèo kia gắn bó làm bạn, em nghĩ trước khi anh ta chết nhất định không yên lòng, trong lòng lo lắng, dù đi cũng sẽ không an lòng. Nhưng con mèo này có thể tới tìm anh ta, đi cùng anh, anh ở trên trời có linh thiêng nhất định sẽ thở phào nhẹ nhõm, hơn nữa bọn họ có thể ở cùng nhau, rất tốt.”

Hoắc Tinh nhất thời không nhúc nhích nhìn anh, viền mắt đỏ lên.

Cố Phong kinh ngạc: “Anh Tinh?”

Hoắc Tinh ngồi dậy, ngồi chồm hỗm nhìn Cố Phong, tầm mắt hai người ngang nhau, Hoắc Tinh nhìn chằm chằm Cố Phong: “Anh ấy yên lòng sao?”

Cố Phong an ủi: “Nhất định yên lòng.”

Hoắc Tinh lập tức khóc lên, ôm vai Cố Phong, nức nở nói: “Vậy là tốt rồi…”

Cố Phong kinh ngạc giơ tay lên, một lúc sau mới đặt lên vai Hoắc Tinh, nhẹ nhàng trấn an: “Anh Tinh… Thật sự thích động vật nhỏ.”

Hoắc Tinh khóc nấc lên, cũng không trả lời.

Cố Phong cười cười nói: “Nghe anh nói như vậy, em cũng có chút động lòng, người ta đều nói mèo lãnh tâm lãnh tình, xem ra cũng không phải vậy nhỉ? Hay là em cũng nuôi một con…”

Lời còn chưa dứt, Hoắc Tinh dùng móng vuốt vỗ vào mặt anh, khóe mắt còn ươn ướt, mặt giận dữ nói: “Không cho phép!”

Cố Phong: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi