HẮN LÀ MÈO

Edit: Qiezi

Hoắc Tinh trở mặt còn nhanh hơn lật sách, một giây trước còn đang rớt nước mắt, một giây sau đã trợn trừng.

Cố Phong đành phải nói: “Vậy không nuôi.”

Lúc này Hoắc Tinh mới thỏa mãn gật đầu, xoa nhẹ mặt, lại nằm xuống trên gối đầu: “Tiếp tục đi.”

Hai người ở phòng ngủ mát xa tới trưa, giữa chừng Hoắc Tinh đã ngủ, nhưng có thể cảm giác được Cố Phong không bỏ đi, ngón tay ấm áp ấn tới ấn lui trên người y, thoải mái đến mức cả người nhũn ra.

Mãi cho đến trưa Hoắc Dự trở về, lỗ tai Hoắc Tinh khẽ giật giật, nghe tiếng bước chân của Hoắc Dự lên lầu.

Quả nhiên rất nhanh, cửa phòng ngủ bị hắn gõ. Cố Phong lập tức đứng lên, Hoắc Tinh khó chịu nhíu mày, mở mắt ra còn mang theo chút hơi nước mông lung, lười biếng ngáp một cái.

“Anh.” Biểu tình của Hoắc Dự không thể nói là dễ nhìn, đẩy Cố Phong ra, đi tới trước giường dùng chăn đơn bọc Hoắc Tinh lại: “Không sợ cảm sao.”

Hoắc Tinh bọc chăn đơn xoay người, hai chân thon dài đạp loạn, nói: “Buổi trưa ăn gì?”

Hoắc Dự nói: “Thịt cừu nướng, món anh thích nhất.”

Hoắc Tinh liếm môi, trong bụng kêu ùng ục. Hoắc Dự bị chọc cười, đỡ Hoắc Tinh ngồi dậy, khi xoay người muốn lấy áo ngủ, phát hiện Cố Phong đã tự tay đưa tới.

Hoắc Dự trừng Cố Phong, đoạt lấy áo ngủ giúp Hoắc Tinh thay, tuy rằng một bụng bất mãn, nhưng trước mặt thủ hạ cũng không nói nhiều.

Ba người đi xuống lầu, ánh mắt Côn Yến đảo qua đảo lại trên người Hoắc Tinh và Cố Phong. Cố Phong đi rất nhanh, đến trước bàn ăn kéo ghế cho Hoắc Dự cùng Hoắc Tinh, hai người này đều ngồi vào chỗ rồi anh mới ngồi xuống.

Hoắc Dự cầm dao nĩa nhìn Cố Phong: “Chuyện tiệm thú cưng, trước tiên cậu điều tra xung quanh đây thử xem.”

Cố Phong gật đầu, không từ chối, nhưng vẫn nhắc đến chuyện ‘Liên Hoa Giáo’. Toàn bộ Hoắc gia đều biết Hoắc Dự mới là lão đại, đương nhiên phải bàn bạc chuyện này với Hoắc Dự, bởi vậy cũng không chú ý quá nhiều đến Hoắc Tinh ở bên cạnh.

Hoắc Tinh thì luôn nhìn chằm chằm thái độ của Cố Phong, trong lòng căm tức: Tại sao người này không xóa bỏ ý nghĩ đó đi chứ? Câu chuyện không xúc động sao? Sống khỏe mạnh không tốt sao?

Hoắc Tinh cúi đầu nhìn chằm chằm thịt cừu trong đĩa, một lát sau mới nói: Oh, y chưa nói nam chính là Cố Phong.

Nhưng lẽ nào không có chút kích thích gì đến tình yêu sinh mệnh sao?

Hoắc Tinh cầm dao nĩa không yên lòng, đương nhiên cũng không nghe mấy người kia nói gì, chờ y ‘Giải phẫu’ thịt cừu nát bấy, vô cùng thê thảm, mới hoàn hồn phát hiện trên bàn cơm rất yên tĩnh.

Y ngẩng đầu, Hoắc Dự, Cố Phong và Côn Yến đều nhìn chằm chằm y.

Hoắc Dự và Côn Yến là lo lắng, Cố Phong thì quan sát cùng dò xét, chỉ đến khi đối diện ánh mắt của y, chút dò xét này nhanh chóng bị giấu đi.

Hoắc Tinh xiên một miếng thịt bỏ vào miệng, nghĩ rằng trước đây Cố Phong không như vậy, anh thoải mái cười rộ rất đẹp, rất có hương vị bá đạo, trên người anh có một tia thổ phỉ kỳ lạ, rất mâu thuẫn với tinh thần trọng nghĩa của cảnh sát, sự mâu thuẫn này luôn có thể thu hút sự chú ý của mọi người.

Mà bây giờ Cố Phong luôn cười nịnh nọt, làm chuyện gì cũng cẩn thận, âm thanh nói chuyện rất khẽ, cột sống như không bao giờ đứng thẳng nổi.

Y không thích Cố Phong như vậy.

Nhưng y cũng không phải không hiểu, bây giờ Cố Phong là nằm vùng, phải ngụy trang thành một đàn em cũng không dễ dàng. Nếu như muốn Cố Phong bình an, vậy cũng chỉ có thể làm Hoắc gia đổi nghề, nhưng mặc dù đổi nghề cũng không thể xóa bỏ những chuyện trước đây đã làm. Hoắc Tinh và Hoắc Dự lại đứng phía đối lập với Cố Phong, điều này cũng không thể thay đổi.

Khoan đã…

Hoắc Tinh đột nhiên nheo mắt lại: Nếu để Cố Phong tìm được chứng cứ của Hoắc gia, mang theo cảnh sát đến đây tận diệt, vậy y sẽ phải chết.

Đây là tình huống gì? Anh chết tôi sống? Thật ngược!!!

Hoắc Tinh ném dao nĩa, vươn tay ôm ngực, Hoắc Dự cho là tim anh trai hắn không ổn, sợ đến mức nhảy dựng khỏi ghế, Côn Yến lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ, Cố Phong cũng hốt hoảng rót nước đưa sang, nhưng Hoắc Tinh thấy rõ, hốt hoảng của Cố Phong đều là giả.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

Muốn Cố Phong sống, sớm muộn gì y cũng sẽ bị anh đưa lên đoạn đầu đài; nhưng nếu muốn anh không bắt được nhược điểm, chẳng phải anh lại đi lên con đường ngày xưa sao?

Hoắc Tinh suy nghĩ một hồi, lúc này công dụng của ký ức của Hoắc Tinh nguyên bản xuất hiện, y lọc ký ức từ nhỏ đến lớn một lần, cuối cùng cho ra một cái kết luận —— vu oan giá họa.

Đem tất cả mọi chuyện Hoắc gia từng làm vu oan lên người người khác, sau đó hỗ trợ cảnh sát phá án, Hoắc gia nhất định phải xóa dấu vết sạch sẽ, sau đó đổi nghề rửa tay gác kiếm.

Đây là biện pháp duy nhất có thể cứu chính y và Cố Phong.

Nghĩ là làm, không đợi Côn Yến nghe được bác sĩ nhấc máy, Hoắc Tinh đã kéo khăn ăn đứng lên, nghiêm túc nói: “Tôi đột nhiên có chuyện gấp.”

Mọi người: “???”

Hoắc Dự lo lắng nói: “Anh hai, anh không sao chứ?” Nói xong hắn vươn tay sờ trán Hoắc Tinh.

Hoắc Tinh nắm tay Hoắc Dự: “Anh có lời muốn nói với em.”

Hoắc Dự sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Côn Yến. Côn Yến lập tức hiểu ý, cười híp mắt nói: “Trùng hợp em cũng có chuyện muốn nói với Cố Phong, hai người có việc thì đi trước đi.”

Hoắc Dự kéo khăn ăn ra, chỉnh sửa lại cổ áo, nghiêm túc đi lên lầu với Hoắc Tinh.

Mấy người này ăn trưa cũng chưa được bao nhiêu, quản gia săn sóc nấu cháo thịt bưng ra cho bọn họ.

Trong phòng sách, Hoắc Tinh không vội vàng nói, trước tiên vểnh tai cẩn thận nghe ngóng một hồi, xác nhận không ai nghe trộm, lúc này mới lên tiếng nói: “Em muốn chết không?”

Hoắc Dự ngẩn người, bật cười: “Ai lại muốn chết? Giờ còn có người ngại mạng lớn sao?”

“Thật sự có.” Hoắc Tinh nhớ tới Cố Phong liền đau đầu, ngồi trên ghế gác chân lên bàn, hừ một tiếng nói: “Anh đề cập nằm vùng với em, có nhớ không?”

Hoắc Dự nhíu mày, lại, sắc mặt u ám: “Anh hai tra được là ai?”

“Tạm thời chưa có.” Hoắc Tinh không có ý định khai ra Cố Phong: “Nhưng có người âm thầm vào Hoắc gia là sự thật.”

“Vậy tra!” Sắc mặt Hoắc Dự ngoan độc, trong mắt tràn đầy khinh thường: “Anh hai yên tâm, em sẽ làm hắn hối hận vì đã tiến vào Hoắc gia, để hắn toàn thây coi như là phí tổn cho hắn.”

Hoắc Dự vừa nói vừa đốt thuốc, sau làn khói trắng, cặp mắt tương tự Hoắc Tinh tràn đầy hung ác, làm người nhìn thấy sẽ rất hoảng sợ.

Hoắc Tinh nhớ tới tử trạng của Cố Phong, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoắc Dự, nếu không có ký ức thuộc về Hoắc Tinh cho y biết rằng Hoắc Dự này vâng lời anh trai bao nhiêu, trung tâm như một, đặc biệt là ký ức khi Hoắc Dự còn bé luôn lẽo đẽo sau mông Hoắc Dự gọi anh ơi… Bằng không bây giờ y đã cho Hoắc Dự một phát súng lên đầu, để hắn nếm thử tư vị ‘Toàn thây’.

Huống hồ phải nói rằng, tất cả những chuyện này Hoắc Dự chỉ là một người thi hành, còn người quyết định chân chính đều là Hoắc Tinh.

Hoắc Tinh rũ mắt, bình ổn tâm tình mới nói: “Em định sống mãi như thế này sao?”

Hoắc Dự ngẩn người.

Hoắc Tinh nói: “Dựa vào hiện tại, chúng ta đã có thể giàu có qua hết đời này, kiếp sau cũng còn dư, hà cớ gì phải nằm trong vũng bùn? Đối với em và đối với anh cũng không có chỗ tốt.”

Hoắc Dự bối rối: “Anh hai…?”

“Hay là em thích loại cuộc sống trên mũi đao này? Thích cảm giác điều khiển vận mệnh của người khác?” Hoắc Tinh giương mắt nhìn hắn: “Mọi việc đều có nhân quả, một ngày nào đó ác quả sẽ rơi xuống đầu chúng ta, em thấy đáng không? Vĩnh viễn giấu trong bóng tối, không dám thấy mặt trời, vĩnh viễn đều cảnh giác người khác, vĩnh viễn hoài nghi mọi người, lẽ nào em thực sự thích điều khiển vận mệnh người khác sao? Thậm chí ngay cả vận mệnh của em, em cũng không quản nổi, ngày nào đó cảnh sát tìm tới cửa, chờ anh em chúng ta là cái gì?”

Hoắc Dự không dám tin nhìn Hoắc Tinh, giống như đột nhiên không quen biết đối phương, một lúc sau hắn mới lắp bắp nói: “Nhưng năm đó… Anh đã nói…”

“Đúng, anh đã nói.” Hoắc Tinh bóp bóp mặt: “Năm đó ba mẹ chết thảm, nhà nội ngoại cũng lần lượt ra đi, anh thề phải báo thù, tuyệt đối sẽ không cho bất kỳ kẻ nào tùy ý sắp xếp số phận của chúng ta.”

Nhưng đó là suy nghĩ của Hoắc Tinh, không phải suy nghĩ của y, cho nên kế hoạch phải thay đổi, hơn nữa thù cũng đã sớm báo.

Hoắc Dự nghe y nói về trước kia, vẻ mặt rất căng thẳng, gân xanh trên thái dương không ngừng giật giật, giống như trong nháy mắt quay lại thời thơ ấu tuyệt vọng nhất, ngước mắt đã không còn người thân, chỉ còn anh trai che trước người hắn, là nguồn sống duy nhất để hắn chống đỡ.

“Em đã thề.” Hoắc Dự thấp giọng nói: “Em chính là phụ tá đắc lực nhất của anh hai, em đều nghe anh.”

Hoắc Tinh liếc hắn một cái, muốn Hoắc gia xóa dấu vết sạch sẽ, không để lại bất kỳ manh mối nào, nhất định phải phối hợp với Hoắc Dự, dựa vào một mình y thì không làm được những chuyện này. Dù sao ở bên ngoài, lão đại chính là Hoắc Dự, người theo Hoắc gia, cũng đều đi theo Hoắc Dự.

Đương nhiên nếu Hoắc Dự không muốn nghe lời y, thậm chí vì đoạn đối thoại này mà hai anh em xảy ra khúc mắc, vậy y cũng rất vui vẻ, y chỉ cần tìm cơ hội thoát khỏi thân phận ‘lão đại sau màn’, sau đó thoát khỏi Hoắc gia, đi theo Cố Phong là được.

Hắn nghĩ rất thô lại đơn giản, kế hoạch này nhất định rất tốt, cả người cũng thoải mái không ít.

… Ít nhất… Y biết bản thân trừ ăn uống ngủ ra, còn có thể làm cái gì đó.

Về phần nếu quả thực đến lúc đó, Cố Phong có chịu thu nhận y hay không, chuyện này không nằm trong phạm vi lo lắng của y. Cố Phong dựa vào cái gì không mà thu nhận Y? Y đối xử với anh tốt vậy mà!

“Anh hai có tính toán gì không?” Hoắc Dự hỏi.

Hoắc Tinh vuốt cằm, nói: “Em cũng đừng ấm ức, chúng ta đã sớm báo được đại thù, năm ấy em mười bảy tuổi, ‘Đại Bắc Tần gia’ đã bị chúng ta cướp sạch không còn gì, làm ăn của bọn họ cũng thuộc về chúng ta. Tần gia ngoại trừ một vú nuôi câm điếc, căn bản không còn người sống. Mấy năm nay chúng ta cũng chỉ quen tay làm những chuyện này, em nặng tình nặng nghĩa, không đành lòng bỏ mặc mấy anh em theo chúng ta, nhưng bây giờ cũng đến lúc thu tay rồi.”

Hoắc Dự im lặng một hồi rồi gật đầu: “Anh hai nói cái gì chính là cái đó.”

Hoắc Tinh thở phào nhẹ nhõm, y thật sự lo lắng Hoắc Dự luyến tiếc những thứ này.

“Anh dự định vu oan giá họa.” Hoắc Tinh nói: “Không phải Tưởng Chính ngại làm ăn còn chưa đủ lớn sao? Vậy theo ý nguyện của gã, đưa cho gã đi.”

Hoắc Tinh cười hề hề như kẻ gian: “Chờ đến lúc gã tiếp nhận, anh lại cho gã thêm một phần lễ lớn nữa.”

Hoắc Dự: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi