HÀN VIỄN

Lạc Lâm Viễn thường ngủ dậy muộn, quá giờ vào học các tiết học sáng sớm. Lúc sáu giờ, cậu chia cho Du Hàn một phần cháo trứng muối thịt nạc và bánh bao súp, sau đó ra khỏi bệnh viện bắt xe về nhà thay đồng phục.

Đến khi vội vã đến trường thì cũng đã muộn gần nửa tiết. Nhưng lớp bọn họ có quá nhiều người dùng tiền để vào, giáo viên luôn mắt nhắm mắt mở đối với đám học sinh con nhà giàu này. Lạc Lâm Viễn chỉ bình tĩnh xách theo balo vào lớp từ cửa sau, sau đó ngồi vào chỗ của mình, hoàn toàn không bận tâm đến ánh mắt của giáo viên.

Cậu ngủ mê man cả buổi sáng, bọn Phương Tiếu cũng ngủ li bì hết sáng như cậu. Lúc ăn cơm trưa, Phương Tiếu ôm bụng, mặt tái xanh khó chịu nói: "Tối hôm qua... uống nhiều quá."

Rượu chè đêm qua đã hút khô tinh lực tuổi trẻ của Phương Tiếu, quầng thâm mắt và nếp nhăn mũi cũng xuất hiện trên mặt cậu ta.

Lạc Lâm Viễn thấy gương mặt như già đi mười tuổi của Phương Tiếu, cảm khái sâu sắc, lần sau cậu sẽ không tiếp tục uống rượu như vậy nữa, sẽ biến dạng mất.

Phương Tiếu chưa biết hình ảnh của mình đã thay đổi trong lòng bạn thân, còn kéo cánh tay Lạc Lâm Viễn cố ý tỏ ra dễ thương: "A Viễn Viễn, bạn yêu giúp tui gọi một bát canh đi, tui hông đi nổi được nữa."

Lạc Lâm Viễn hơi ghét bỏ liếc mắt soi mói cậu ta, cuối cùng vẫn đứng dậy gọi canh giúp. Đánh một giấc no nê buổi sáng, tinh thần cậu đã tốt hơn rất nhiều, tốt đến mức khi Du Hàn xuất hiện ở căng tin, cậu liếc mắt là thấy ngay.

Du Hàn không đi một mình, cũng không phải đi cùng Nhậm Tự mà bên cạnh anh là đội trưởng lớp 10, hai người bưng khay cơm vừa đi vừa nói chuyện.

Cách xa như vậy mà Lạc Lâm Viễn vẫn có thể nhìn ra được sự mệt mỏi trên gương mặt Du Hàn, ấy thế mà đội trưởng lớp 10 vẫn không nhìn thấy, còn rất không tinh mắt cứ luôn mồm luôn miệng.

Cậu bưng canh trở lại trước mặt Phương Tiếu, Phương Tiếu vui mừng nhìn công chúa nhỏ, đang định khen cậu một câu, kết quả Lạc Lâm Viễn rời khỏi bàn ăn, đi mua ly cà phê, sau đó phi thẳng tới mục tiêu đã định sẵn.

Phương Tiếu nghển dài cả cổ mới nhìn rõ được, rốt cuộc Lạc Lâm Viễn đưa cà phê cho ai.

Vẫn là Du Hàn.

Quan hệ hai người kia đến mức nào rồi? Có phải hơi bị tốt quá rồi không? Phương Tiếu thầm thắc mắc trong lòng.

Lạc Lâm Viễn đưa cà phê xong quay lại, hoàn toàn không để mắt tới sự nhiệt tình muốn mời cậu ở lại ăn cơm cùng của đội trưởng lớp 10. Trước khi đi, cậu nhìn cậu ta hỏi: "Cậu tên gì?"

Câu hỏi này thật sự rất thất lễ, dù sao đội trưởng và cậu cũng vừa đi cắm trại chung với nhau.

Nhưng có lẽ do khí chất lạnh lùng kiêu ngạo của Lạc Lâm Viễn rất dọa người, đội trưởng chẳng những không cảm thấy bị mạo phạm, trái lại còn thấy vừa mừng vừa sợ khi được quan tâm.

Cậu ta nói với Lạc Lâm Viễn: "Tôi tên Dương Tịch."

Lạc Lâm Viễn gật đầu, trong lòng thầm trách Dương Tịch không tinh ý gì cả, lúc này mới quay lại chỗ Phương Tiếu.

Dương Tịch cầm đũa, tặc lưỡi nhìn Lạc Lâm Viễn rời khỏi: "Bạn học Lạc này tính cách chỉ hơi lạnh lùng một chút thôi, những mặt khác cũng tốt lắm."

Du Hàn cụp mắt đáp có lệ một tiếng, Dương Tịch lại nói: "Ngoại hình cũng đẹp, nếu như gương mặt này mà là của con gái thì... Oa, tôi cũng sẽ không theo đuổi hoa khôi lớp bọn họ mà tán luôn cậu ấy mất."

Du Hàn mở ly cà phê uống một hớp, hơi nhíu mày lại, ngọt quá...

Dương Tịch: "Cậu không thấy vậy à?"

Lúc này Du Hàn mới giống như đang lắng nghe, "Không thấy."

Dương Tịch hơi giật mình, "Ngoại hình của cậu ấy không đẹp sao?"

Du Hàn cạn lời nhìn Dương Tịch, nói: "Cậu chắc chắn muốn chúng ta thảo luận xem một nam sinh có đẹp hay không ở đây à?"

Dương Tịch tỉnh táo lại, "Ầy, cũng đúng, cảm giác gay gay."

Du Hàn đặt ly cà phê xuống, nhận xét một câu: "Đúng là rất đẹp."

Dương Tịch: "..."

Lạc Lâm Viễn ngồi xuống đối diện Phương Tiếu, rõ ràng vừa rồi cậu ta không có tinh thần gì vì say rượu, bây giờ đã hồi phục, giơ đũa lên bừng bừng khí thế chỉ vào cậu: "Thẳng thắn sẽ được khoan hồng!"

Cậu gạt đũa của Phương Tiếu ra, "Uống canh của mày đi, lắm chuyện."

Phương Tiếu: "Gần đây mày kỳ lạ lắm nha."

Lạc Lâm Viễn nhướng mày nói: "Chẳng phải chỉ kết bạn thôi sao? Mày suốt ngày rủ rê tao đi mở rộng mối quan hệ còn gì nữa."

Phương Tiếu giả vờ che ngực diễn, "Mặc dù nói thế nhưng khi thấy mày thật sự bị yêu tinh khác câu dẫn đi mất, tao rất khó chịu!"

Lạc Lâm Viễn với tay sang lấy bát canh kia đi, giả vờ làm đổ nó, "Vậy mày cứ khó chịu đi, đừng có uống canh nữa."

Phương Tiếu vội vàng giành canh lại, "Mày có còn là người không? Đến cả canh cũng không cho tao uống."

Lạc Lâm Viễn cũng không muốn cãi nhau với cậu ta, cầm đũa ăn cơm. Cơm ở căng tin rất khó ăn, từ trước tới nay cậu không thích lắm. Thế nhưng bảo cậu ra mấy quán ăn xung quanh trường ăn thì cậu còn thấy bẩn hơn.

Bác Ngô nói sẽ đưa bữa trưa tới đúng giờ, sau hôm đầu tiên ông đưa đến một hộp cơm năm tầng khoa trương, bày kín cả hai cái bàn con thì Lạc Lâm Viễn không định nhờ ông đưa cơm đến nữa.

Lạc Lâm Viễn gẩy mấy món ăn trên bàn, sau đó đặt sang bên cạnh, cầm điện thoại di động lên chơi.

Phương Tiếu chắc chắn cậu không ăn mới chọc đũa của mình vào phần cơm của cậu, vừa ăn vừa lảm nhảm: "Mày thế này không được đâu, không đủ dinh dưỡng sẽ không có cơ bắp."

Lạc Lâm Viễn nhìn cánh tay nhỏ gầy giống hệt mình của Phương Tiếu, "Mày ăn nhiều thịt thế cũng có mọc ra được lạng thịt nào đâu."

Câu này chọc đúng vào nỗi đau của Phương Tiếu, cậu ta trợn mắt nói: "Tao vẫn còn đang dậy thì!"

Lạc Lâm Viễn cười khẩy, "Du Hàn cũng đang lớn mà, cơ bắp của cậu ấy đã phát triển tốt thế rồi, người ta còn không ăn thịt nhiều bằng mày."

Phương Tiếu không phục: "Sao mày biết vụ này? Mày thì biết gì về cậu ta hả?"

Lạc Lâm Viễn: "Tao biết rõ lắm đấy!"

Phương Tiếu: "Sao mày biết? Mày nhìn thấy hay sờ vào rồi hả?" Vừa dứt lời, Phương Tiếu ngậm chặt miệng lại, đồng tử co rút hệt như bị rút gân.

Đáng tiếc Lạc Lâm Viễn bị khiêu khích hoàn toàn không nhìn thấy, khoanh tay nói: "Chắc chắn là có, tao không cần sờ cũng biết, Du Hàn có tám múi cơ bụng, chỗ nào cũng rắn chắc. Phương Tiếu, mày muốn tập luyện được như người ta, còn sớm lắm."

Cậu nhớ đến lần đầu tiên quan sát Du Hàn chơi bóng, người kia vén áo lên lau mồ hôi, cơ bụng lộ ra quá rõ, chắc chắn Phương Tiếu không chú ý đến nhưng cậu thì đã thấy rồi.

Phương Tiếu không đáp lại lời cậu, tiếp tục nháy mắt.

Không đợi Lạc Lâm Viễn kịp phản ứng, một hộp sữa bò Vượng Tử(*) được đặt xuống bên cạnh cánh tay cậu, Du Hàn nói: "Cảm ơn."

(*) Một thương hiệu sữa tươi bên TQ.

Lạc Lâm Viễn cứng đờ quay mặt sang, câm nín nhìn chằm chằm hộp sữa bò Vượng Tử.

Một sự xấu hổ siêu to khổng lồ trong im lặng.

Dương Tịch không hổ là người có con mắt thiếu tinh ý nhất, cậu ta chống nạnh cười ha ha, hồn nhiên vô tư nói: "Cơ bụng của A Du hơi bị ngon đấy, lần trước cậu ấy đã phá vỡ kỷ lục gập bụng."

Nói xong, cậu ta giơ tay định vỗ Lạc Lâm Viễn một cái, "Bạn học Lạc, cậu có thể gia nhập đội bóng rổ, tập luyện một thời gian rồi cũng sẽ có thôi."

Bàn tay cậu ta còn chưa động vào bả vai Lạc Lâm Viễn thì đã bị Du Hàn cản lại. Du Hàn chặn tay Dương Tịch, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ giọng nói: "Đi thôi, về nghỉ trưa."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi