HÀN VIỄN

Lúc tan học, Lạc Lâm Viễn chờ ở cửa lớp 10, đeo tai nghe, vác túi sách trên vai, dáng vẻ đứng dựa tường đợi người hệt như đang ngắm cảnh đẹp.

Du Hàn đang thu dọn sách vở vào balo cũng cảm nhận được tiếng xôn xao xung quanh, vừa ngước mắt lên, quả nhiên đã nhìn thấy Lạc Lâm Viễn trước cửa lớp.

Động tác của anh chậm lại, mãi mới thu dọn đồ đạc xong, Nhậm Tự đi tới hỏi anh: "Cùng về không?"

Du Hàn nhất thời không trả lời, lại nhìn ra phía cửa thì thấy cô gái trẻ để mái tóc xõa đi tới trước mặt Lạc Lâm Viễn, ngửa đầu lên nói chuyện với cậu.

Trai xinh gái đẹp, ánh mặt trời thật chẳng công bằng, lãng quên tất cả mà chiếu sáng trên người bọn họ, đẹp như một thước phim thần tượng.

Nhậm Tự nhìn theo ánh mắt anh, xuýt xoa khen ngợi: "Hai người họ đẹp đôi thật."

Hai người đẹp đôi trong miệng người khác hiện giờ đang đứng song song mặt đối mặt nhau, Hạ Phù lạnh nhạt hỏi: "Tìm tôi sao?"

Lạc Lâm Viễn: "Ừ."

Hạ Phù liếc vào trong lớp, nhận ra nhiều ánh mắt đã lén lút dõi về phía bên này, "Chuyển sang nơi khác nói đi."

Dứt lời cô rời đi trước, Lạc Lâm Viễn đi theo sau lưng cô. Hai người đến địa điểm nơi hẹn hò đầu tiên, là một tiệm bánh ngọt.

Bọn họ bắt đầu từ nơi này nên cũng phải kết thúc từ nơi này, Hạ Phù thất thần suy nghĩ.

Lạc Lâm Viễn đặt túi sách xuống liền đi gọi cho cô một cốc sữa chua nếp cẩm và bánh crepe xoài. Cậu hoàn toàn nhớ lần đầu tiên cô chọn món gì, thích ăn cái gì.

Thậm chí đôi khi Hạ Phù còn cảm thấy Lạc Lâm Viễn không nên có trí nhớ tốt như thế, có vậy mới không khiến người ta tự sinh ra nhiều hi vọng.

Sau khi gọi đồ xong, cậu ngồi về chỗ đối diện cô, không mở miệng ngay mà cau mày khó xử, dáng vẻ lưỡng lự muốn nói lại thôi.

Từ trước đến nay Hạ Phù luôn dũng cảm, cô có thể mở miệng yêu cầu bắt đầu thì cũng có thể kết thúc tất cả.

Cô nói: "Chúng ta chia tay đi." Hạ Phù quan sát tỉ mỉ từng biểu cảm trên gương mặt Lạc Lâm Viễn, hài lòng với thái độ không tỏ ra nhẹ nhõm ngay của đối phương, "Là tôi không muốn ở bên cậu nữa."

Lạc Lâm Viễn chắp tay trước ngực, giữa hai hàng lông mày toát ra vẻ áy náy: "Được."

Vành mắt Hạ Phù nóng lên, cô đứng dậy, không chờ đồ tráng miệng được bưng ra bàn đã định đi, không ngờ lại bị Lạc Lâm Viễn kéo lại.

Hạ Phù nhìn người con trai mình yêu, Lạc Lâm Viễn nhìn cô, khẽ giọng nói xin lỗi. Nước mắt cô lập tức không kiềm chế được nữa rơi xuống. Chuyện này có gì phải xin lỗi, chuyện không thích nhau, không ai có lỗi với ai cả.

Khi nhân viên tiệm bưng đồ ngọt lên thì phát hiện chỗ ngồi chỉ còn một người, cô ngạc nhiên chuyển mắt sang chàng trai đang ngồi nguyên tại chỗ.

Lạc Lâm Viễn ngẩng đầu lên hỏi cô: "Có thể gói mang về không?"

Nhân viên cửa hàng vội vàng gật đầu, tất nhiên là được. Cô lại lén nhìn ra bên ngoài, đúng lúc thấy cô gái đi cùng anh chàng này lên taxi rời khỏi. Nhân viên ôm chặt khay, thầm nghĩ chắc đây là cãi nhau rồi, đúng là thanh niên.

Thanh niên Lạc Lâm Viễn xách hai túi nilon, lúc đứng ở rìa đường nhất thời mờ mịt. Cậu không muốn về nhà lắm, bố cậu còn chưa về, gần đây Lâm Thư bay ra nước ngoài phát triển cũng không có ở nhà, bọn bác Ngô rất quy củ, không chịu ăn chung mâm với cậu.

Dùng bữa một mình thật sự quá nhàm chán.

Lạc Lâm Viễn đứng ở đầu đường ngẩn người ra một lúc, đột nhiên phấn khởi hẳn lên, cậu quyết định đi thăm bà ngoại Du Hàn.

Ít nhất tối hôm qua cậu cũng coi như đã giúp đỡ được phần nào đúng không? Bây giờ đến thăm bà cụ hẳn sẽ không quá đáng đâu nhỉ?

Lạc Lâm Viễn gọi xe, vô cùng hào hứng đến bệnh viện, nhớ ra đến thăm người bệnh nên mang theo chút đồ.

Cậu mua một túi quýt bên ngoài bệnh viện, xách theo hoa quả vào trong. Thế nhưng khi đến đại sảnh, Lạc Lâm Viễn mới nhớ ra, phòng bệnh của bà ngoại Du Hàn ở đâu? Cậu không biết nữa.

Lạc Lâm Viễn bối rối đứng ở đại sảnh lấy điện thoại di động ra định gọi điện cho Du Hàn. Lần đầu tiên gọi không có ai nhận máy, khi định gọi cuộc thứ hai thì cậu va phải ánh mắt một người.

Cơ thể cậu cứng lại, người kia cũng hơi ngạc nhiên, thậm chí còn có phần do dự, giống như không biết có nên chào hỏi với cậu không.

Nhậm Tự cầm ấm đun nước, chần chừ đứng cách đó không xa, cuối cùng vẫn từ từ đi tới, liếc nhìn túi hoa quả cậu xách trong tay, "Trùng hợp quá..."

Lạc Lâm Viễn không lên tiếng.

Nhậm Tự gật đầu với cậu, cũng không định nói nhiều, bởi vì sau lưng Lạc Lâm Viễn là thang máy, cậu ta chỉ có thể đi qua người này mới có thể vào thang được.

Vốn dĩ cũng không thân quen gì, chào hỏi một câu là được rồi. Nào ngờ Lạc Lâm Viễn chẳng nói chẳng rằng cũng đi sau lưng tiến vào thang máy.

Nhậm Tự không hiểu sao thấy lưng tê dại, giống như có người đang nhìn chòng chọc vào mình. Cậu cũng không tiện quay đầu lại, bởi vì không biết nên nói gì với người ta.

Nhậm Tự ra khỏi thang máy, đi về phía khu nội trú, vừa đi vừa cảm giác Lạc Lâm Viễn đi theo mình, nhưng không đi theo sát mà vẫn giữ khoảng cách hai, ba bước chân.

Đã đi cùng nhau đến mức này, Nhậm Tự không thể làm gì khác hơn đành nhắm mắt nói: "Trong nhà cậu cũng có người ốm phải nhập viện sao?"

Lạc Lâm Viễn không trả lời có hay không, hỏi ngược lại cậu ta: "Trong nhà cậu có người ở viện à?"

Nhậm Tự giơ ấm đun nước lên lắc lắc, "Cũng gần như vậy, tôi đến chăm sóc người già."

Lạc Lâm Viễn hỏi thẳng: "Bà ngoại Du Hàn?"

Động tác của Nhậm Tự khựng lại, vẻ mặt trở nên kỳ lạ.

Lạc Lâm Viễn còn muốn hỏi quan hệ giữa hai người là thế nào, nhưng nhớ đến nụ hôn trên sân thượng, cậu lại cảm thấy câu hỏi của mình rất thừa thãi. Còn có thể là quan hệ nào nữa, còn nhờ vả người này đến thăm bà ngoại thay mình, sợ là tốt nghiệp xong rồi đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn luôn mất.

Lạc Lâm Viễn cười mỉa mai, liếc nhìn túi hoa quả và trà sữa mình xách trong tay, giơ tay đưa tới: "Cho cậu."

Nhậm Tự không hiểu nhận lấy: "Hả?"

Lạc Lâm Viễn cầm điện thoại lắc lắc: "Vừa rồi tôi mới biết người mình muốn thăm không còn ở đây nữa, những thứ này đưa cho cậu, để bà ngoại ăn đi."

Nhậm Tự nhìn trà sữa và bánh ngọt trong tay, có phần bối rối nói: "Cái này... Người già không thể ăn những thứ này."

Lạc Lâm Viễn im lặng nhận lại trà sữa, Nhậm Tự lại nói: "À thì... Bà ngoại cũng không thể ăn quýt, sẽ dễ bị phong nhiệt(*) và ho khan."

(*) Ngược với phong hàn, bệnh này có triệu chứng sợ nóng, sợ gió, đau họng, phát sốt, ho, ngạt mũi...

Nhậm Tự cũng hơi ngại, dù sao Lạc Lâm Viễn cũng có ý tốt, kết quả lại bị cậu từ chối như vậy.

Cậu hơi lo lắng trong lòng, ngoài mặt muốn nói gì đó để giảm bớt sự gượng gạo, còn chưa kịp mở miệng thì Lạc Lâm Viễn đã lạnh nhạt nói: "Tôi đi trước."

Dứt lời không chờ cậu ta đáp lại, cậu đi thẳng vào trong thang máy, lát sau đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Nhậm Tự đứng tại chỗ lắc đầu, xách theo ấm đun nước trở về phòng bệnh.

Lạc Lâm Viễn đi thang máy xuống tầng một, tìm đại một nơi uống hết trà sữa, ăn sạch bánh ngọt, lại bóc già nửa túi quýt.

Quýt quá chua, không ngọt tí nào, chua đến mức khiến người ta rơi nước mắt.

Điện thoại di động của Lạc Lâm Viễn rung lên, là Du Hàn gọi đến.

Cậu nhìn tên người gọi trên màn hình, cuối cùng vẫn ngắt máy. Cậu vứt nửa túi quýt còn lại vào trong thùng rác, lên taxi về nhà.

Cậu không muốn tiếp tục ăn quýt nữa.

Ăn vào khiến cậu khó chịu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi