HÀNH KHÁCH CỦA TA LÀ THỤY THẦN

Tư Kiêu Kỳ không chú ý tới sự im lặng của Tiêu Thần, vẫn còn đang cằn nhằn về chuyến đi, nào là đã không kiếm được bao nhiêu mà còn gặp đám sinh viên quậy như quỷ. Nói một hồi, anh bỗng nhiên mở mắt ra nói: “Có điều thằng nhóc đó cũng không tệ, rất hiểu chuyện.”

Lòng Tiêu Thần chùng xuống, cúi đầu nhìn Tư Kiêu Kỳ: “Anh thích cậu ta lắm à?”

“Cũng được.” Tư Kiêu Kỳ thoải mái gật đầu: “Rất giống anh, nếu anh có con trai phỏng chừng cũng sẽ như vậy.”

“Anh muốn có con trai?”

“Thật ra thì anh thích con gái hơn, bé gái có thể thắt bím, có thể mặc quần hoa, bi bô gọi ‘Baba’ ‘Baba’…”

Tiêu Thần nghẹn cả lòng, tuy rằng anh biết Tư Kiêu Kỳ không có ý gì, nhưng cũng không tránh khỏi sốt ruột, chính là không cách nào kiềm chế được lửa giận đang từ từ bốc lên, chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang, anh nói: “Anh bây giờ tìm một người vợ là có thể sinh được rồi.”

“Tiêu Thần?” Tư Kiêu Kỳ chậm rãi ngồi dậy, đặt tay lên đỉnh đầu Tiêu Thần, xoay người đối phương lại, nghiêm túc hỏi: “Em…lại sao vậy?”

Tiêu Thần bị chữ “lại” đó đâm trúng, anh cảm thấy trong lời này của Tư Kiêu Kỳ tràn ngập ý tứ phiền chán và chỉ trích, tim nảy lên một cái, không sao ngồi yên được.

“Em làm sao?” Anh hỏi ngược lại, giọng điệu như ăn phải thuốc súng.

“Tâm trạng em không tốt? Trong bệnh viện có chuyện gì hả? Hay là công việc quá bận rộn?”

“Không có…em chỉ…thuận miệng nói thôi,” Tiêu Thần tránh khỏi tay Tư Kiêu Kỳ, bước xuống giường: “Em đi vệ sinh cái.”

Tiêu Thần khóa cửa phòng tắm lại, thả nắp bồn cầu xuống rồi ngồi lên. Tay nắm chặt lại thành nắm đấm, hít một hơi thật sâu, để bản thân từ từ thả lỏng. Anh biết tâm tình của mình không đúng, cũng biết thái độ cố tình gây sự này sẽ ảnh hưởng tới tình cảm của mình và Tư Kiêu Kỳ, nhưng là anh không nhịn được, ngoại trừ Tư Kiêu Kỳ, anh không biết có thể tìm được ai khiến mình bình tĩnh lại.

Vào lúc này đây, anh rất cần Tư Kiêu Kỳ. Tư Kiêu Kỳ không cần phải nói gì cả, chỉ cần ngồi một chỗ nghe anh nói, sau đó dùng sức mà ôm lấy anh, khiến đầu óc anh trống rỗng, để tất cả muộn phiền đều biến thành tro bụi.

Tiêu Thần đứng lên hất nước lạnh vào mặt, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của mình trong gương, nhớ tới câu nói kia của Tư Kiêu Kỳ: “Thằng nhóc đó cả ngày tươi cười hớn hở, nhìn thấy nó mình cũng vui theo.”

Tiểu thịt tươi rạng rỡ như ánh mặt trời, ai mà không thích?

Tiêu Thần nhớ tới gương mặt kia của Hạ Tử Hàm cùng với câu nói ngày hôm đó của cậu ta: “Em hôm nay có thể không về ký túc xá”, anh vẫn còn nhớ rõ như in Tạ Tử Hàm từng nói: “Em có thể giúp anh điều chỉnh lại trạng thái”, “Chuyện này anh tình em nguyện, em nhất định sẽ không phụ anh”… Đứa nhỏ này rất chủ động, lại thông minh, biết cách tận dụng ưu thế của mình để đạt được mục đích. Này cũng không có gì, trên thế giới này mọi người đều là như vậy, chỉ là có người thì dùng thủ đoạn đê hèn, có người lại quang minh chính đại.

Giống như Hạ Tử Hàm, cậu ta theo đuổi mình, cậu ta chủ động hiến thân, thế nhưng khi mình đã chủ động nói không, cậu ta cũng sẽ không dây dưa, càng không dùng thủ đoạn gì, mà dứt khoát rời đi…Hoặc là, lựa chọn một đối tượng khác, mãi cho tới khi tìm được người không chống đỡ được mị lực của cậu ta, đồng ý cùng cậu ta ở một chỗ. Tiêu Thần sẽ rất vui khi Tạ Tử Hàm tìm được người cậu ta yêu, chỉ cần người đó không phải là Tư Kiêu Kỳ.

Tiêu Thần lại nhìn chính mình trong gương, sự đố kị dâng lên trong lòng thật khiến người ta chán ghét. Anh ghét chính mình như vậy, trước khi gặp Tư Kiêu Kỳ anh rõ ràng không phải người như thế, anh phóng khoáng lại dứt khoát, sẽ không chấp nhận bất kỳ sự phản bội nào của người yêu, cũng sẽ không cất giấu tâm sự trong lòng, anh sẽ không chút lưu tình mà thể hiện hết ra, để cả hai cùng nhau giải quyết. Thế nhưng bây giờ khi đối mặt với Tư Kiêu Kỳ, anh thay đổi chính mình, bởi vì anh không đành lòng, cũng không dám.

Anh không nhẫn tâm nhìn Tư Kiêu Kỳ bản thân đã mệt mỏi rồi còn vì mình mà bận tâm, càng không dám đi truy hỏi đến cùng, vì sợ sẽ nhận lấy đáp án mình không thể tiếp nhận.

Tiêu Thần mở vòi nước, xối nước lạnh lên đầu, để cái lạnh kia khiến anh tỉnh táo lại. Anh vội vã nhắm mắt, không muốn nhìn thấy mình trong gương nữa, anh muốn đi tìm Tư Kiêu Kỳ nói chuyện, nói cho người ấy biết suy nghĩ trong lòng mình, cũng nói về chuyện của Hạ Tử Hàm. Hai người bọn họ sau này sẽ không còn bất kỳ nghi ngờ gì nữa, hẳn là sẽ tin tưởng nhau vô điều kiện.

Chờ sau khi nói chuyện xong… Ngày mai buổi sáng hai người đều rảnh, tối nay có thể thoải mái mà làm một hồi. Tiêu Thần thậm chí hy vọng Tư Kiêu Kỳ có thể mang đến cho anh cảm giác đau đớn, để từ trong sự kích thích đó quên đi hết thảy muộn phiền, để hai người có thể quay về một quan hệ đơn thuần nhất, nguyên thủy nhất.

Bao trong tủ đầu giường sớm đã dùng hết, Tiêu Thần lấy ra một hộp mới từ trong tủ kính, không chút do dự mở cửa phòng tắm. Thế nhưng trong nháy mắt cửa mở ra, anh rõ ràng nghe được tiếng ngáy như thiên lôi của Tư Kiêu Kỳ từ trong phòng ngủ vọng ra.

Hộp vuông trong tay Tiêu Thần rơi xuống sàn nhà vang lên một tiếng “bộp”.

***

Chín giờ sáng hôm sau, Tư Kiêu Kỳ tỉnh lại phát hiện Tiêu Thần đã rời giường, anh vuốt vuốt mặt gọi: “Bảo bối ơi, em đâu rồi?”

“Phòng khách.” Giọng điệu nhàn nhạt của Tiêu Thần truyền tới.

Tư Kiêu Kỳ mang dép đi vào phòng khách, trên bàn ăn có một phần đậu hũ và một lồng bánh bao.

“Em ăn xong rồi hả?” Tư Kiêu Kỳ rửa mặt xong lập tức ngồi xuống bàn ăn như sói đói.

“Ăn xong rồi.” Tiêu Thần để di động xuống, kéo ghế ra ngồi trước mặt Tư Kiêu Kỳ, “Gần đây anh bận lắm hả?”

“Ừm,” Tư Kiêu Kỳ nhét đồ ăn đầy miệng, hàm hồ gật gù, “Thằng nhóc Hạ Tử Hàm đó thừa năng lượng lắm, đông một việc tây một việc, xoay anh như chong chóng…À đúng rồi, Hạ Tử Hàm là cái tên nhóc phiên dịch lúc trước anh bảo em ấy.”

Tiêu Thần gật gù: “Gần đây công ty làm ăn ổn không?”

“Cũng được.” Tư Kiêu Kỳ thiếu chút phun cả một miệng bánh bao ra ngoài: “Anh bây giờ chỉ cần thu chi cân bằng thôi là đã cảm tạ trời đất rồi.”

“Vậy được rồi.” Tiêu Thần nói, “Anh nói vậy em cũng yên tâm.”

“Bảo bối, em yên tâm, tiền của anh còn không phải là của e, sao?” Tư Kiêu Kỳ cợt nhả nói: “Tất cả đều của em hết.”

“Không,” Tiêu Thần nói, “Anh hiểu lầm ý em rồi, ý em là cho dù giờ em có thất nghiệp cũng không tính là ‘Ở bên người giàu có’.”

“Hả?” Tư Kiêu Kỳ không nắm được mấu chốt, hỏi: “Ý em là sao, sao lại thất nghiệp?”

“Không có gì, chỉ có khả năng thế thôi.” Tiêu Thần bình tĩnh nói, “Em đang định đi đe dọa một người, thành công thì bình an vô sự, không thì lưỡng bại câu thương.”

“Đe dọa?” Tư Kiêu Kỳ bỏ đũa xuống, trong đầu xẹt qua vài suy nghĩ: “Em không phải muốn đi tìm cái tên Chương…Chương Thiên Khải gì đó chứ?”

“Đúng vậy.”

“Ấy dà,” Tư Kiêu Kỳ cảm thán một tiếng: “Thật không ngờ vợ anh còn có chiêu này nha, anh vẫn cho rằng em là thỏ trắng đơn thuần đấy.”

Tiêu Thần đương nhiên nghe được ý trào phúng trong lời nói của Tư Kiêu Kỳ, anh nén giận nói: “Theo lời Quách Hoành thì Chương Thiên Khải bởi vì con gái của viện phó Lưu mới vứt bỏ Tiểu Tống, hai người bọn họ yêu đương dù gì cũng một năm trời, chuyện gả cưới cũng bàn luôn rồi, vậy mà vì muốn ôm bắp đùi viện phó mà chuyện gì anh ta cũng dám làm.”

Tư Kiêu Kỳ nhướng lông mày, có chút chần chờ: “Tiêu Thần?”

“Sao vậy?” Tiêu Thần bình tĩnh nhìn Tư Kiêu Kỳ, ánh mắt ngưng trọng một hồi.

“Như vậy…có phải quá tàn nhẫn không… đả thương địch thủ một ngàn, mình cũng tổn thương tám trăm a.”

“Là anh nói muốn dằn vặt thì cứ dằn vặt triệt để mà.”

“Nhưng em như vậy…là không cho mình đường lui.”

“Anh không phải nói sẽ nuôi em sao, giờ lại nói em không chừa lại đường lui là thế nào?” Giọng điệu Tiêu Thần không tự chủ có chút trào phúng.

“Được” Tư Kiêu Kỳ từ từ nói, sau đó mới giật mình nhận ra, đây là lần đầu tiên anh được chứng kiến “Sự tàn nhẫn” của Tiêu Thần, Tiêu Thần bình thường rất ít khi nổi nóng, cho dù có khó chịu thì cũng chỉ kéo dài được một hai ngày. Bởi vậy hình tượng của Tiêu Thần trong lòng Tư Kiêu Kỳ đều là chỉ được cái cứng miệng, nhiều nhất cũng chỉ là ngạo kiều một chút thôi. Mèo mà, đó đã là bản tính rồi.

Nhưng mà hiện tại, anh phát hiện Tiêu Thần cư nhiên lại muốn cùng Chương Thiên Khải bàn bạc điều kiện, đánh cược hết thảy thẻ bài, không chừa cho mình đường lui nào. Đây là một loại tàn nhẫn gần như ấu trĩ, không giống chuyện một người vốn có lý trí tỉnh táo như Tiêu Thần sẽ làm. Tư Kiêu Kỳ suy nghĩ một chút mới thăm dò hỏi: “Tiêu Thần, em đã nghĩ tới hậu quả chưa?”

“Nghĩ tới rồi.” Tiêu Thần gật gù, “Kết quả xấu nhất là em sẽ như chó mất chủ bị đuổi ra khỏi bệnh viện, mà Chương Thiên Khải vì được viện phó Lưu che chở sẽ thoát khỏi kiếp nạn này.”

“Vậy sao em còn làm?”

“Vì em không còn cách nào khác, Chương Thiên Khải nắm được nhược điểm của em, anh ta đối với em có thành kiến, chuyện này sớm muộn gì em cũng không thoát được.”

“Nhược điểm gì?” Tư Kiêu Kỳ nhíu mày, “Anh ta biết em là đồng tính luyến ái?”

Tiêu Thần gật gù.

“Này thì tính là nhược điểm gì?” Tư Kiêu Kỳ lấy đũa gõ vào bát, dùng âm thanh leng keng truyền tải sự bất mãn của mình, “Chuyện như vậy không có căn cứ thì cứ coi như anh ta nói bậy đi, anh ta nói thì nói, em cứ chối đến cùng là được. Còn nếu vẫn không được nữa thì…Có thể tìm cách khác mà.”

“Ví dụ?” Tiêu Thần cười lạnh, “Tìm một cô gái để kết hôn?”

Ánh mắt Tư Kiêu Kỳ lóe lên một cái, anh cảm thấy tim mình như thắt lại, vừa nghĩ lại con mèo trước mặt sẽ được bên cạnh một cô gái mà miễn cưỡng cười vui vẻ anh liền đau lòng đến không thở nổi. Anh căn bản không thể nào chấp nhận được chuyện này, anh cũng biết Tiêu Thần ghét nhất là điều này. Tuy rằng Tiêu Thần không nói rõ, nhưng Tư Kiêu Kỳ biết lý do lúc trước vì sao Tiêu Thần chia tay bạn trai cũ – – dối trá, ích kỉ, đây là chuyện Tiêu Thần sẽ không có cách nào chấp nhận được.

Thế nhưng, Tư Kiêu Kỳ lại không nghĩ ra cách nào có thể giải quyết chuyện này. Anh chỉ muốn ngăn cản Tiêu Thần, bởi vì anh biết rõ Tiêu Thần yêu thích công việc bác sĩ này biết bao nhiêu, anh không hy vọng Tiêu Thần vì chuyện này mà mất việc. Đổi sang làm ở một bệnh viện khác, cũng không phải không thể, thế nhưng thành phố An Hải lớn như vậy, tất cả bệnh viện ít nhiều cũng có liên hệ trao đổi, căn bản không thể giải quyết triệt để được vấn đề.

“Tư Kiêu Kỳ,” Tiêu Thần trầm giọng hỏi: “Anh tưởng thật à?”

“Không,” Tư Kiêu Kỳ lắc đầu một cái, “Đương nhiên không phải, anh chỉ không muốn em mất việc, em thích làm bác sĩ mà.”

“Nhưng em không thích bị người khác uy hiếp.”

“Bảo bối,” Tư Kiêu Kỳ cách cái bàn nắm lấy tay Tiêu Thần, “Đả thương kể địch một ngàn, tự tổn tám trăm, không đáng đâu.”

Tiêu Thần bỗng nhiên cảm thấy lời này của Tư Kiêu Kỳ rất quen tai, Triệu Khải cũng từng nói như vậy, anh trừng mắt nhìn Tư Kiêu Kỳ, hầu như ngừng thở mà nhìn đối phương.

Tư Kiêu Kỳ suy nghĩ một chút rồi nói: “Quên đi, trong tiệm lẩu anh vẫn còn có chút cổ phần, bất quá chúng ta đi ăn vạ Kiều Hâm thôi.”

Tiêu Thần trở tay nắm lấy tay Tư Kiêu Kỳ, trong lòng bỗng nhiên yên ổn.

“Nói chung, anh nuôi em được.” Tư Kiêu Kỳ nắm tay Tiêu Thần động viên: “Nếu đã quyết định rồi..Vậy thì tùy em.”

Hai mắt Tiêu Thần bỗng có chút nóng.

***

Chiều hôm đó Tư Kiêu Kỳ vẫn không có cách nào chở Tiêu Thần đến bệnh viện, hơn hai giờ anh đã bị một cú điện thoại gọi tới giục đi rồi.

Tiêu Thần nghe thấy Tư Kiêu Kỳ nói: “Tử Hàm, có chuyện gì gấp vậy?”

“Đại học Giao Thông? Bao nhiêu sinh viên? Đi mấy ngày?”

“Chừng nào bàn? Giờ luôn hả?” Tư Kiêu Kỳ áy náy nhìn về phía Tiêu Thần, Tiêu Thần hiểu ý ném cho đối phương cái áo khoác.

Tư Kiêu Kỳ trước khi đi hôn Tiêu Thần rất nhiệt tình, cho tới khi Tiêu Thần chịu không nổi nữa bực bội đá người một phát ra khỏi cửa. Tư Kiêu Kỳ đi rồi, trong nhà bỗng chốc yên tĩnh hẳn, Tiêu Thần cảm thấy càng lúc càng lạnh, nên cũng đi tới bệnh viện. Hôm nay trực đêm, đi sớm chút sẵn vào căng tin ăn cơm luôn.

Hơn tám giờ tối, Tiêu Thần nhịn không được gọi điện thoại cho Tư Kiêu Kỳ, bên kia tiếng người huyên náo, Tư Kiêu Kỳ nói là đang dùng cơm.

“Ăn với ai vậy?”

“Trình Tử Hoa,” Tư Kiêu Kỳ nói, “À còn có thằng nhóc phiên dịch nữa.”

Tiêu Thần ồ một tiếng: “Có bệnh nhân rồi, em cúp máy đây.”

Anh để di động xuống, đi kiểm tra một vòng hành lang, lần nữa về lại phòng làm việc khẽ cười một tiếng – – Khó khăn nhất thì thế nào? Như chó mất chủ bị đuổi khỏi bệnh viện lớn? À không, như vậy cũng không phải khó khăn nhất, trên thế giới này không có thảm nhất chỉ có thảm hơn.

Ngày hôm sau lại trực ca đêm, Tiêu Thần sau khi tắm rửa thoải mái thì nằm trong phòng trực của Thẩm Bằng ngủ liên tục hai tiếng đồng hồ, trong mộng hiện ra vô số hình ảnh kì quái, khiến anh không khỏi tự hỏi rốt cuộc mình còn tỉnh hay đã ngủ rồi. Mười một giờ rưỡi, anh mặc áo blouse trắng vào, rửa mặt rồi cầm thẻ cơm đi tới căng tin.

Trong phòng ăn tiếng trò chuyện huyên náo, đi kèm theo là mấy thứ mùi chẳng dễ chịu gì. Tiêu Thần bình thường không hay đến căng tin ăn cơm, cho dù có đến đi chăng nữa cũng sẽ tránh giờ cao điểm, thế nên anh thường sẽ cố ăn lấy ăn để, chỉ mong có thể thoát khỏi đám người và mấy cái mùi quỷ dị này càng nhanh càng tốt. Thế nhưng hôm nay anh lại vào đây đúng giờ đông người nhất.

Hôm nay Chương Thiên Khải ở phòng bệnh, nếu không có gì ngoài ý muốn thì khoảng chừng hơn mười một giờ rưỡi sẽ xuất hiện ở căng tin.

Quả nhiên, tầm mười phút sau Tiêu Thần nhìn thấy Chương Thiên Khải đang bưng phần cơm tìm chỗ ngồi, một bàn lớn có thể ngồi được khoảng mười người, lúc này đã có bảy, tám người ngồi, Tiêu Thần dứt khoát bưng phần cơm của mình tới cười ha hả nói: “Cho tôi ngồi chung với.”

“Ui, Tiêu Thần, hiếm thấy nha.” Mọi người vội vã di chuyển, chừa ra một chỗ cho Tiêu Thần, nói: “Khó lắm mới được bác sĩ Tiêu đại giá quang lâm, cỡ nào cũng phải cho cậu cái ghế VIP.”

Tiêu Thần dưới ánh mắt phức tạp của Chương Thiên Khải thản nhiên ngồi xuống, giống như không để ý chút nào tới ánh mắt dò xét và vẻ mặt ghét bỏ của đối phương. Dù sao mọi người đều quen biết nhau nên nói chuyện rất tự nhiên, nói một hồi cũng không ngoài mấy việc ở khoa nào đó, rồi người nào đó, rồi y tá nào đó đang in relationship với ai.

Mấy chuyện yêu thương này nọ trong bệnh viện đã quá bình thường, mọi người nói tới cũng không quá hứng thú. Chỉ là sắc mặt Chương Thiên Khải càng ngày càng khó coi, hắn cắm mặt vào bát cơm ăn lấy ăn để, cho muốn mau chóng thoát khỏi chỗ này, Tiêu Thần bỗng nhiên nói: “Ây, Thiên Khải, anh ăn ít vậy, gần đây hình như thấy anh gầy đi, muốn giảm cân sao?”

“Không có.” Chương Thiên Khải đơn giản nặn ra hai chữ, tốc độ ăn cơm càng ngày càng nhanh.

“Tôi lại nghe nói gần đây anh rất chú ý hình tượng, bắt đầu giảm cân.” Tiêu Thần trêu chọc nói.

Lập tức có người đáp lời: “Đúng rồi, bác sĩ Chương dạo này gầy đi thấy rõ, anh có phải dự định kết hôn không?”

Mọi người bị câu nói này khơi dậy hứng thú, bắt đầu mồm năm miệng mười mà hỏi tới, Chương Thiên Khải bị hỏi tới phiền, luôn miệng phủ định “Không có”.

Tiêu Thần bỗng nhiên thở dài nói: “Haizzz, thật không ngờ tới, lúc trước tôi còn cho rằng anh với Tiểu Tống có thể thành đây.”

Chương Thiên Khải cứng người lại, nắm chặt chiếc đũa trong tay, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch. Tiêu Thần đắc ý nhìn cái tay kia, như sắp bị chiếc đũa đâm lủng tới nơi. Tiêu Thần từ từ mở mắt ra, mang theo vài phần cười nhạo nhìn Chương Thiên Khải, từ trong ánh mắt của đối phương nhìn thấy sự cảnh cáo, uy hiếp… còn có hoảng sợ.

Rất tốt, Tiêu Thần không tiếng động mà nở nụ cười, hóa ra anh cũng biết sợ ư.

Những người khác ngồi trên bàn đương nhiên rất hứng thú với chuyện này, dồn dập đề nghị “Dù sao chuyện cũng qua rồi, hay là anh nói một chút đi”, Tiêu Thần giả vờ thở dài nói: “Tiểu Tống của khoa chúng ta ấy, mọi người có nhớ không, ngày xưa rõ ràng là bông hoa của khoa ngoại lồng ngực.”

Mọi người vội vàng nói, Tiểu Tống hả, nhớ rồi nhớ rồi, hóa ra là bị Chương Thiên Khải cậu “chà đạp” nha.

Người nói vô tâm, người nghe lại có ý. Chương Thiên Khải cảm thấy hai chữ “chà đạp” này thật sự quá chói tai.

“Nói thế nào nhỉ,” Tiêu Thần cười giả vờ nói đỡ “Nói gì mà ‘Chà đạp’, hai bên đều là tình nguyện, mấy cậu ghen tị à?”

Mọi người vội vàng biểu thị “Tất nhiên là ghen tị rồi.”

Tiêu Thần chuyển đề tài nói: “Có điều cái cô Tiểu Tống đó, hình như Thiên Khải vừa rời khỏi khoa Chỉnh Hình, cô ấy cũng từ chức luôn…Không biết gần đây ra sao rồi.”

“Sao lại từ chức?” Có người tò mò hỏi.

“Sao mà tôi biết được, mọi người hỏi Thiên Khải ấy.” Tiêu Thần vỗ vỗ cánh tay Chương Thiên Khải, hỏi: “Tại sao vậy?”

“Tôi làm sao biết.” Mặt Chương Thiên Khải tối sầm.

“Hai người lúc đó sao lại chia tay?”

“Không hợp.”

“À,” Tiêu Thần nói, “Tôi còn tưởng rằng anh bỏ con nhà người ta chứ, có người nói cô ấy trước khi đi còn bị bệnh một thời gian, phải xin nghỉ làm.”

“Thật không?” Chương Thiên Khải lúc này đã ăn hết cơm, nhưng hắn vẫn chưa muốn rời đi, vẫn đang nhìn chòng chọc Tiêu Thần, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

“Tôi cũng chỉ nghe nói thôi,” Tiêu Thần cười như không có gì, “Đúng rồi, anh khi nào kết hôn?”

“Kết hôn gì?”

“Không kết hôn?” Tiêu Thần nói: “Đừng vậy chứ, yêu đương với người ta lâu vậy mà không kết hôn, anh không sợ cha người ta xử lý anh à!”

Mọi người nắm bắt được vấn đề, dồn dập la lên: “Khi nào kết hôn nhớ nói, để bọn tôi còn chuẩn bị tiền cưới.”

Chương Thiên Khải trong đám đông cố sức gật gù, quăng cho Tiêu Thần một ánh mắt sắc nhọn, Tiêu Thần cười nhạt, tâm tình vui sướng tiếp tục ăn cơm. Anh lần đầu tiên cảm thấy thì ra căng tin hóa ra cũng không khó chịu tới vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi