HÀNH KHÁCH CỦA TA LÀ THỤY THẦN

Tiêu Thần ăn cơm xong lập tức thay thường phục chuẩn bị về nhà, anh biết Chương Thiên Khải chắc chắn sẽ tìm mình, quả nhiên, đúng năm giờ rưỡi anh nhận được điện thoại của Chương Thiên Khải.

“Chúng ta nói chuyện đi.” Chương Thiên Khải chỉ nói ngắn gọn mấy chữ.

“Được thôi.” Tiêu Thần không nói hai lời liền quyết định thời gian và địa điểm.

Hai người hẹn gặp nhau tại một quán cà phê, Tiêu Thần gọi một ly nước chanh, gần đây anh lại bắt đầu mất ngủ, dù nằm bên cạnh Tư Kiêu Kỳ cũng không ngủ được, nên anh không dám đụng tới cà phê với trà nữa. Có điều vậy mà Tư Kiêu Kỳ lại không phát hiện, mỗi đêm đều ngủ say như chết.

“Cậu có ý gì?” Chương Thiên Khải vừa ngồi xuống đã đi thẳng vào vấn đề.

“Anh nói xem?”

“Có một số việc không có bằng chứng cụ thể thì cậu đừng có suy đoán lung tung.”

“Rất nhiều chuyện không có bằng chứng cụ thể, nhưng cũng không cản trở việc có người muốn suy đoán.”

“Hừ,” Chương Thiên Khải cười lạnh một tiếng nói, “Suy đoán ư? Hồi đó lúc chúng ta cùng nhau nộp CV đi tìm việc làm, người đàn ông đó mấy lần tới đón cậu, cậu tưởng tôi không thấy sao?”

Tiêu Thần lạnh nhạt nói: “Tôi nói không phải chuyện này…Đương nhiên, chuyện này tôi cũng không ngại anh biết.”

“Vậy cậu để tâm cái gì?” Chương Thiên Khải nheo mắt lại hỏi.

“Quách Hoành người ta con cũng có luôn rồi, anh nói cái này không sợ báo ứng à.” Tiêu Thần giương mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm Chương Thiên Khải.

“Đừng giả bộ, nếu không phải vậy anh ta tại sao cứ phải che chở cậu?”

“Hẳn là…vì việc tôi không lấy phong bì đi?” Tiêu Thần nói, “Tôi cũng không làm cho y tá nào đó trong khoa mang thai.”

“Cậu…” Chương Thiên Khải đập bàn một cái, “Cậu đừng có ngậm máu phun người.”

“Đúng vậy, đừng có mà ngậm máu phun người,” Tiêu Thần ra hiệu đối phương bình tĩnh đừng nóng, “Cũng thế thôi.”

Chương Thiên Khải nắm chặt tay thành nắm đấm, thở hổn hển mấy cái mới nhổ nước bọt  nói: “Tiêu Thần, con mẹ nó nói đi cậu muốn cái gì?”

“Tôi chỉ muốn về khoa ngoại lồng ngực thôi,” Tiêu Thần ung dung cầm ly nước lên uống một ngụm, quyết định tốc chiến tốc thắng.

“Cậu có về được hay không mắc mớ gì đến tôi? Chuyện này cũng không phải do tôi quyết định.”

“Cậu mà quyết định được thì tôi thất nghiệp lâu rồi,” Tiêu Thần gay gắt nói: “Vậy chuyện này viện phó Lưu nói thì được chứ?”

“Cậu…có ý gì?” Sắc mặt Chương Thiên Khải thoáng chốc trở nên trắng bệch, thậm chí còn muốn tái xanh, đáy mắt nổi lên màu đỏ sậm. Hắn khom người giống như mãnh thú bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công người khác, trên cổ nổi đầy gân xanh.

“Chuyện này nói ra cũng thật khéo,” Tiêu Thần hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tuy rằng lúc thực tập chỉ gặp qua mấy lần, có điều tôi vẫn có ấn tượng rất sâu sắc với Lưu Tư Nặc, hồi đó hay thấy cô ấy tới bệnh viện tìm viện phó Lưu.”

Chương Thiên Khải nheo mắt lại trừng mắt với Tiêu Thần, Tiêu Thần để ly nước chanh xuống, bỏ lại một trăm đồng, nói: “Tôi đi trước, trong nhà có việc.”

***

Vừa ra khỏi quán cà phê, một trận gió lạnh thổi tới làm Tiêu Thần cảm thấy rất mát mẻ, đầu óc cũng nhẹ nhàng khoan khoái hẳn, đã nhắm cung thì sẽ không quay đầu, chân đã bước đi thì sẽ không lùi lại – – Đương nhiên, Tiêu Thần cũng không muốn quay lại.

Cúi đầu nhìn đồng hồ, đúng bảy giờ, lúc anh rời khỏi nhà thì Tư Kiêu Kỳ vẫn chưa về. Tiêu Thần gọi điện qua, Tư Kiêu Kỳ bắt máy rất nhanh.

“Sao vậy?” Tư Kiêu Kỳ hỏi.

Tiêu Thần vừa muốn mở miệng, đã nghe thấy âm thanh nhao nhao ở đầu bên kia: “Khoa Toán không cần nhiều xe như vậy đâu!”

Sau đó lại có một giọng nam vang lên: “Nhưng mà khoa Tiếng Trung nhiều người!”

Tư Kiêu Kỳ nói: “Tử Hàm, Trình Tử, hai người nhỏ tiếng chút coi.”

Tâm trạng Tiêu Thần vừa thoải mái được một chút lại loạn hết lên, anh chần chừ hỏi: “Anh…Khi nào thì về?”

“Giờ anh về liền.” Tư Kiêu Kỳ vội vàng nói, “Em có ở nhà không?”

“Không, giờ em chuẩn bị về đây.” Tiêu Thần suy nghĩ một chút, nói thêm: “Em mới nói chuyện với Chương Thiên Khải xong.”

“Em nói rồi?” Tư Kiêu Kỳ kinh ngạc thốt lên một tiếng, sau hai giây trầm mặc mới thở dài nói: “Nói thì nói thôi.”

“Anh phản đối?” Tiêu Thần đứng trong gió lạnh hỏi, cảm thấy giống như hứng hết gió lạnh Tây Bắc vào cổ họng, lục phủ ngũ tạng dường như cũng muốn đóng băng.

“Không có…” Tư Kiêu Kỳ nói, “Quên đi, đừng nói cái này nữa, chút nữa là anh về nhà, về rồi lại nói.”

Tiêu Thần cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn màn trời đen kịt, ngay cả một ngôi sao cũng không có.

***

Lúc Tư Kiêu Kỳ về đến nhà vẫn chỉ thấy mỗi đèn ngủ là còn sáng đèn, anh lặng lẽ đẩy cửa ra, Tiêu Thần lúc này đang cầm laptop ngồi trên giường.

“Trễ rồi sao chưa ngủ?” Tư Kiêu Kỳ hỏi.

“Mười một giờ rưỡi.” Tiêu Thần bình tĩnh nói.

“À… Anh với Trương Hạo ở lại nói chuyện một chút,” Tư Kiêu Kỳ bỗng nhiên có hứng nói, “Đúng rồi bảo bối, em nhớ lần trước anh nói lợi ích bên nhà họ Thương sau này anh sẽ đòi lại gấp mười lần không? Haha, hôm nay Trương Hạo mang về một bản hợp đồng mới, số lượng hàng hóa tăng lên gấp năm lần, hơn nữa nhà họ Thương còn giúp chúng ta lôi kéo thêm khách hàng, hôm nay lại nhận thêm một đơn hàng nữa.”

“Vậy tốt rồi,” Tiêu Thần nói.

“Ừm, đừng nói chuyện của anh nữa,” Tư Kiêu Kỳ cắt ngang lời Tiêu Thần: “Hôm nay em với Chương Thiên Khải nói chuyện thế nào?”

“Còn có thể thế nào nữa, ngả bài thôi, chuyện này kỳ thực hai người bọn em nói đến cùng cũng không ai có bằng chứng cụ thể, có đánh chết cũng không nhận, chỉ là xem ai chột dạ.”

“Em không chột dạ?”

“Em tại sao lại chột dạ?” Tiêu Thần nhìn chằm chằm Tư Kiêu Kỳ nói, “Có điều luật nào hay quy định nào của bệnh viện quy định đồng tính luyến ái thì không được làm bác sĩ không?”

Tư Kiêu Kỳ nhếch miệng cười nói: “Vợ của anh ngầu nhất, anh chính là thích em như vậy.”

Tiêu Thần không nói lời nào, Tư Kiêu Kỳ gãi gãi sau gáy, ngồi lên giường nói: “Bảo bối, chúng ta nói chuyện chút đi.”

“Nói chuyện gì?”

“Em trước hết cứ nghe anh nói, đừng có cắt ngang được không?” Tư Kiêu Kỳ cầm tay Tiêu Thần lên, “Miệng lưỡi em quá nhanh, anh thật sự theo không kịp, giờ mà em cắt ngang anh lại nói loạn xạ hết lên.”

Tiêu Thần muốn nghiêm mặt, nhưng khóe miệng lại không tự chủ mà cong lên: “Miệng lưỡi anh chắc là chậm.”

“Anh nói không lại em – – chính sự nói không lại em,” Tư Kiêu Kỳ nói, “Bởi vậy em đừng có chen ngang vào.”

“Anh nói đi.”

“Anh thật sự không thích em làm vậy, bởi vì anh cảm thấy không cần thiết phải đi tới bước này. Em thích công việc bác sĩ này như vậy, đang yên đang lành, lại tự dưng vì phía trên tranh quyền đoạt lợi mà bị lôi vào, không đáng. Lại nói, Chương Thiên Khải đối với em cũng không có tính uy hiếp gì, không bằng không chứng ai mà tin. Em hoàn toàn có thể ở lại khoa cấp cứu, nếu như vẫn muốn trở về khoa ngoại lồng ngực, chờ việc này qua đi, nếu viện phó Trương thật sự lên làm viện trưởng, ông ấy nhất định sẽ tìm cách đưa em về, em đâu cần phải gấp gáp làm gì.”

Tiêu Thần há miệng, đang muốn giải thích vấn đề quyền lực của phó viện trưởng thì Tư Kiêu Kỳ đưa tay ra hiệu anh đừng có cắt ngang.

Tư Kiêu Kỳ nói tiếp: “Nhưng thật ra mấy cái này cũng không quan trọng, quan trọng chính là…Tiêu Thần, em không phải người như thế.”

Tiêu Thần bày ra biểu tình nghi hoặc.

Tư Kiêu Kỳ sắp xếp lại ngôn từ một hồi rồi mới nói: “Em không phải là kiểu người dùng trăm phương ngàn kế để đối phó với người khác, em rất lười dùng cách này để đi đấu đá, em vốn thích đơn giản trực tiếp, chứ không phải rắc rối như vậy. Nhưng giờ em xem lại mình xem, mỗi ngày đều bắt buộc bản thân mình tính kế, cân nhắc đủ loại quan hệ…Anh…chỉ là có chút đau lòng. Nên anh cảm thấy nếu như vậy, thà em ở lại khoa cấp cứu còn hơn, bận rộn thì bận rộn, nhưng ít ra vẫn bớt lo, anh cảm thấy lúc em ở khoa cấp cứu còn vui vẻ hơn…Anh chỉ hy vọng em có thể vui vẻ, không cần biết là ở đâu, chỉ cần em vui là được.”

Ánh mắt Tiêu Thần dần thả lỏng, thậm chí vẻ mặt còn có chút dịu dàng.

Tư Kiêu Kỳ nói tiếp: “Anh gần đây…Đúng là ít quan tâm tới em, chỉ là anh sốt ruột, muốn mau chóng làm cho An Tiệp ổn định, ‘Chỉ cần trong tay có đồ ăn, trong lòng sẽ không hoảng hốt’, tương lai mặc dù chọn lựa con đường nào, hay muốn lôi kéo quan hệ, đều phải dùng đến tiền. Anh chỉ là cảm thấy, chuyện tiền bạc cứ giao cho anh là được, em không cần vì mấy cái này mà bận tâm.”

Tiêu Thần lẳng lặng nghe Tư Kiêu Kỳ nói một lúc, hỏi: “Nói xong rồi?”

Tư Kiêu Kỳ gật gù.

Tiêu Thần hơi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nở nụ cười. Anh để laptop lại trên tủ đầu giường, đến gần hôn Tư Kiêu Kỳ. Tư Kiêu Kỳ nói chân thành tới mức nhật nguyệt có thể chứng minh, không ngờ khi đột nhiên bị đôi môi ấm áp kia chạm tới, lại sợ hãi tới không tin được.

“Em làm gì đó?”

“Sao vậy?” Tiêu Thần hỏi, nhưng hai tay cũng không nhàn rỗi bắt đầu gỡ nút áo của Tư Kiêu Kỳ.

“Vợ ơi?” Tư Kiêu Kỳ vội phản ứng lại, mắt ngơ ngác nhìn Tiêu Thần từ từ cởi đồ mình ra.

“Cả ngày ‘Vợ’ ngắn ‘Vợ’ dài,” Tiêu Thần gặm lấy xương quai xanh của Tư Kiêu Kỳ, lầm bầm, “Anh chỉ giỏi mỗi cái chém gió thôi à?”

Tư Kiêu Kỳ đột nhiên ôm lấy eo Tiêu Thần, ôm người vào lồng ngực nói: “Ai nói?” Tư Kiêu Kỳ cười hắc hắc: “Công phu dùng kiếm của anh mới là tốt nhất.”

“Thật sao?” Tiêu Thần nghiêng mắt, ngả ngớn nhìn Tư Kiêu Kỳ một chút, đầu lưỡi lướt một đường thật mỏng trên môi, nhẹ nhàng phun ra mấy chữ “Tiểu kê kê”.

*Tiểu kê kê: có nghĩa là gà con, phiên âm là xiao ji ji, đồng âm với ji ji (JJ) cũng là cái đó, ở đây Tiêu Thần chơi chữ.

“Em tự tìm đường chết đấy nhé!” Tư Kiêu Kỳ gầm một tiếng ngăn Tiêu Thần lại, còn mang theo chút cảm giác mới mẻ đưa bàn tay vào lưng quần Tiêu Thần, sau khi chạm tới phần da thịt hừng hực của đối phương, hai người đồng thời thỏa mãn mà thở ra một cái.

“Mèo ơi?” Tư Kiêu Kỳ chống hai tay nhìn xuống Tiêu Thần, sau khi cởi hết quần áo, giống như dùng một đôi cánh thật lớn bao trọn lấy Tiêu Thần. Anh thở hổn hển, bởi vì thằng nhỏ lúc này đang bị bàn tay của đối phương chụp lấy.

“Em muốn!” Tiêu Thần thành thực nói, hai chân đạp mấy cái, kéo luôn quần ngủ xuống, dùng hai chân thon dài linh hoạt của mình quấn lấy eo Tư Kiêu Kỳ, lấy đầu gối cọ cọ eo Tư Kiêu Kỳ mấy lần, nói: “Đến không?”

Tư Kiêu Kỳ không chút do dự cúi người xuống hôn Tiêu Thần, dùng đầu lưỡi mình quấn lấy đầu lưỡi Tiêu Thần, sau đó tinh tế mà liếm liếm môi. Bàn tay thô lớn trực tiếp cởi áo ngủ của Tiêu Thần, để lộ ra vòm ngực trơn bóng.

“JJ?” Tiêu Thần thở dốc nói.

“Cho em thoải mái.” Tư Kiêu Kỳ cười xấu xa, kéo áo ngủ lên che kín mặt Tiêu Thần, Tiêu Thần đột nhiên cảm thấy run rẩy, cả người anh lúc này đều lộ ra dưới ánh đèn, trong ánh mắt Tư Kiêu Kỳ, anh có thể nghe được âm thanh huyên náo, nhưng không biết kế tiếp đối phương muốn làm gì, anh cảm giác được thân thể mình mẫn cảm đến đáng sợ, thậm chí không khí lưu động một chút thôi cũng có thể làm anh không nhịn được đạt tới cao trào.

“Tư…”

Tư Kiêu Kỳ dùng thân thể trần truồng của mình chặn Tiêu Thần lại, hai tay và môi lướt qua mỗi tấc thịt mẫn cảm của Tiêu Thần.

“Mimi,” Tư Kiêu Kỳ nói, “Em ngày mai không có đi làm đúng không?”

Tiêu Thần ngay lúc Tư Kiêu Kỳ chuẩn bị tiến vào, lại nghĩ tới câu nói kia “Yên tâm đi, có anh ở đây.”

Chỉ cần có câu nói này của anh, em dù bí quá hóa liều đến nỗi đập nồi dìm thuyền cũng không sao.

***

Tiêu Thần thật ra không chắc lần này Chương Thiên Khải có lên tiếng giúp  mình hay không, dù sao cũng đã đặt cọc rồi, giờ chỉ còn chờ tới lúc mở bàn thôi, giờ tới cuộc họp hàng năm giữa tháng mười một còn một tuần nữa, Tiêu Thần đành kiên nhẫn đợi.

Tư Kiêu Kỳ cũng đang đợi, anh đang đợi một khoản tiền vào sổ. Anh hiện tại mỗi ngày mở mắt ra việc đầu tiên nghĩ tới chính là “Kiếm tiền”. Anh không biết phải làm thế nào mới có thể giúp Tiêu Thần vượt qua ải này, thế nhưng với tư cách là một thương nhân, anh biết mình nhất định phải kiếm tiền, phải có nhiều tiền để nuôi con mèo này, thậm chí anh còn nghĩ xa hơn:

Nếu như Tiêu Thần thật sự bị ép phải rời bệnh viện, Tư Kiêu Kỳ muốn mình có thể bỏ ra một số tiền để cho Tiêu Thần mở một phòng khám bệnh tư nhân, giống như Thương Ngạn vậy. Nhưng Tiêu Thần lại đối với việc này chả mấy hứng thú, bởi vì Tiêu Thần chuyên môn là bác sĩ khoa ngoại, chỉ sợ là không có phòng khám tư nhân làm dám làm giải phẫu cho bệnh nhân.

Vậy thì chỉ có thể đổi nghề, Tiêu Thần nếu như không thể làm trong các bệnh viện ở thành phố An Hải, mình phải dẫn cậu ấy đi đến một thành phố xa lạ phát triển, còn phải dẫn theo mẹ cậu ấy! Mấy cái này đều cần tới tiền, rất rất nhiều tiền.

Bởi vậy mỗi ngày Tư Kiêu Kỳ đều bận tới tối tăm mặt mũi, lúc về đến nhà sẽ hưng phấn kể lể thành tích của mình cho Tiêu Thần nghe, mà cái tên Hạ Tử Hàm xuất hiện càng nhiều thì Tiêu Thần lại càng trầm mặc.

“Bảo bối,” Tư Kiêu Kỳ nằm trong chăn ôm lấy Tiêu Thần nói, “Em không ăn giấm của Hạ Tử Hàm đấy chứ?”

“Làm sao có thể?” Tiêu Thần cười lạnh nói. Kỳ thực anh không phải ghen, mà là lo lắng, không có cách nào ngừng lo lắng. Thế nhưng mỗi lần nghe Tư Kiêu Kỳ hào hứng kể Hạ Tử Hàm giúp anh nói chuyện với cơ quan du lịch hay là kiếm thêm được hợp đồng từ một trường học nào đó thì anh lại không muốn cắt ngang đối phương.

“Bọn anh là hai bên cùng có lợi.” Tư Kiêu Kỳ trong bóng tối gặm gáy Tiêu Thần, “Thằng nhóc đó không thích anh đâu, em cứ yên tâm, anh với nó chỉ có quan hệ lợi ích thuần khiết, anh với em mới là quan hệ tình cảm thuần khiết.”

Tiêu Thần rất muốn nói, tên nhóc đó “Không thuần khiết”, chỉ là lời chưa kịp nói đã phải nuốt trở vào.

Cuối tuần, Tiêu Thần tan việc nhận được điện thoại của Tư Kiêu Kỳ, Tư Kiêu Kỳ nói: “Trời lạnh, chúng ta đi ‘Quán cơm tư nhân’ ăn cơm đi.”

Tiêu Thần đã rất lâu không ăn tối cùng Tư Kiêu Kỳ nên anh rất hào hứng chạy tới quán cơm kia của Kiều Hâm. Sáu giờ, chính là thời điểm quán đông khách nhất, Kiều Hâm chừa lại một chỗ cho Tiêu Thần.

“Tư Kiêu Kỳ còn chưa tới?” Tiêu Thần nhìn khắp quán cơm một lượt, “Anh ấy không ở chỗ đó với cậu à?”

“Không có,” Kiều Hâm vội vàng đưa tới một nồi lẩu, nói: “Hai người bọn em không có làm chung, em vẫn ở bên khách vận, còn ảnh chạy bên cơ quan du lịch, hai anh em ít khi chạm mặt lắm. Bác sĩ Tiêu anh gọi điện cho ảnh đi, chắc cũng sắp đến rồi.”

“Không sao, tôi đợi một chút cũng được, lỡ anh ấy lái xe thì sao?” Tiêu Thần nói.

Đang nói thì nghe thấy tiếng còi xe, kèm theo đó là một giọng nói vang lên: “Bia!”

Kiều Hâm quay đầu lại nói: “Tới liền, tới liền, tiểu Vương phụ anh khiêng bia nào!”

Một đứa nhỏ phục vụ liếc mắt nhìn qua, trong tay cầm theo tờ hóa đơn, cằn nhằn nói: “Chờ em xíu đang bận.”

Tiêu Thần xuyên qua cửa kính thủy tinh nhìn ra bên ngoài, vừa lúc nhìn thấy người chở bia tới, anh nói: “Được rồi, cậu lo chuyện cậu đi, tôi giúp cậu khiêng.”

“Đừng đừng,” Kiều Hâm vừa lấy than để vào bếp vừa quay qua nói, “Bác sĩ Tiêu anh tuyệt đối đừng làm, lỡ làm tay anh bị thương…Đại ca nhất định không tha cho em đâu.”

Tiêu Thần vung vung tay đi ra ngoài, vừa vén lên bức màn vải dày thì liền đứng sững người tại đó, ý cười nơi khóe miệng lập tức đông cứng lại.

Bên phía đối diện lúc này Hạ Tử Hàm đang kéo lấy tay Tư Kiêu Kỳ nói chuyện, cậu ta ngửa mặt lên, nụ cười sáng sủa, còn Tư Kiêu Kỳ thì cúi đầu, rất chăm chú mà lắng nghe.

Tiêu Thần không có mặc áo khoác, đứng ở cửa một hồi không động đậy, cảm thấy lạnh thấu xương. Anh run cầm cập, tiện tay kéo một két bia lên đi vào trong quán. Kiều Hâm vừa chạy tới, nhận lấy két bia nói: “Bác sĩ Tiêu, anh mau lại đây ngồi đi, công việc này đâu phải để anh làm.”

Lần này Tiêu Thần không có từ chối, thuận theo ngồi xuống cái bàn bên cạnh, nhìn nồi lẩu đang sôi sùng sục đến đờ ra.

Kiều Hâm cùng với tiểu Vương ra ngoài chuyển bia, hắn đang đứng ngay cửa tiệm, vừa định chỉ huy tiểu Vương ra dỡ hàng thì nhìn thấy hai người phía đối diện.

Hắn chần chờ năm giây, lại cau mày hết năm giây, do dự năm giây, rốt cuộc mới vỗ đùi, kêu lên một tiếng: “Đệt mợ, cái tình tiết máu chó gì đây?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi