HÀNH KHÁCH CỦA TA LÀ THỤY THẦN

Mèo nhà họ Tư có thể đại sát tứ phương hay không khoan hẵng nói, có điều có một việc có thể khẳng định – trước mắt hắn vẫn chưa thể thuyết phục được mẹ mình!

Tư Kiêu Kỳ trên đường đi mua không ít đặc sản, đa số đều là để dành đem về hiếu kính mẹ vợ. Nhân dịp Tiêu Thần vẫn chưa chính thức đi làm, sáng chủ nhật Tư Kiêu Kỳ mang theo bao lớn bao nhỏ đòi tới nhà tiếp tục công cuộc kháng chiến.

Tiêu Thần một mực chống cự, thậm chí có thể nói tìm hết mọi cách để từ chối không đi.

“Tại sao không đi?” Tư Kiêu Kỳ hận không thể lôi người ra cửa, “Em cho rằng em không đi thì mẹ em không biết việc em đã come out chắc?”

Tiêu Thần không lên tiếng.

“Em không thể làm đà điểu cả đời được,” Tư Kiêu Kỳ buồn cười nói, “Dù sao mẹ em sớm muộn cũng biết, em lại không làm việc gì trái với lương tâm, có gì phải sợ chứ?”

“Đây không phải là chuyện có dám đi hay không,” Tiêu Thần không thể làm gì khác hơn, nói, “Em sợ đi rồi, hai bên khó chịu không nói, còn chọc cho bà ấy giận…Gần Tết rồi, cần gì phải vậy.”

“Lúc em dẫn anh tới gặp bà ấy sao không thấy em sợ đi?” Tư Kiêu Kỳ cười hỏi, “Lúc đó em ngầu lắm đó em biết không, một bộ dáng ‘Gạo đã nấu thành cơm’, anh còn cảm thấy em thật ngang tàng.”

Tiêu Thần hừ một tiếng: “Làm sao mà giống được, dù sao nàng dâu xấu cũng phải gặp mẹ chồng, bà ấy cũng biết em không thể nào dẫn một cô gái về. Nhưng chuyện lần này làm xôn xao dư luận, miệng người đáng sợ…Em sợ chọc bà ấy giận.”

“Không đâu!” Tư Kiêu Kỳ chắc chắn nói: “Anh cam đoan sẽ không có chuyện đó.”

“Anh cam đoan?” Tiêu Thần cười lạnh một tiếng, “Anh thì thôi đi, anh có gì mà cam đoan?”

Tư Kiêu Kỳ ngồi trên sô pha, cầm tay Tiêu Thần nói: “Bởi vì người làm mẹ trong thiên hạ đều như thế.”

Tiêu Thần cúi đầu nhìn tay hai người giao nhau mà không nói lời nào.

“Lúc trước mẹ anh cũng như thế, mà anh còn một người cha nữa, hai người cùng nhau tấn công em thử nghĩ coi thảm cỡ nào. Nhưng mà sau này anh mới hiểu ra, bọn họ tức giận đánh anh mắng anh không phải vì anh thích đàn ông, mà là trong  mắt họ đàn ông ở cùng một chỗ sẽ rất khó có thể an ổn sinh sống…Nói vậy em đã hiểu chưa?”

“Hiểu rồi,” Tiêu Thần gật đầu, “Nhưng em vẫn không có cách nào thuyết phục mẹ em.”

“Cho nên chúng ta không nói nữa,” Tư Kiêu Kỳ dùng sức kéo Tiêu Thần dậy, cười nói, “Có một số việc không phải cứ nói là có thể giải quyết được, mà phải ‘làm’.”

Tiêu Thần vô cùng không tình nguyện theo Tư Kiêu Kỳ về nhà mẹ mình, lòng dạ bồn chồn suốt cả đường đi. Anh từ nhỏ đã rất sợ người mẹ tính tình nghiêm khắc này, tương đối mà nói thì cha anh dễ chịu hơn nhiều. Thế nhưng vào lúc cha mẹ trở mặt thành thù, anh lại đứng về phía mẹ mình, kiên quyết muốn đi theo mẹ, đại khái chính là tâm tính thiếu niên “Mình là nam tử hán, tất nhiên phải bảo vệ cho mẹ”. Chỉ khi thật sự cùng mẹ mình ở một chỗ, anh mới phát hiện sự nghiêm khắc của mẹ mình còn tăng gấp mười lần so với lúc trước.

Thế là trong lòng vừa thương mẹ lại vừa sợ, cứ như vậy một đường chông chênh cố gắng đi tới ngày hôm nay, mà chỉ cần mấy chữ “đồng tính luyến ái” lại có thể phủi sạch hết tình cảm bao nhiêu năm của hai người…Trong lòng Tiêu Thần vẫn có chút không chấp nhận được.

Cho nên lúc Tiêu Thần đứng trước nhà nhấn chuông cửa, trên mặt thật sự không cách nào hiện lên được ý cười. Có điều vẫn may là lần này không phải đứng cách cửa chống trộm để nói chuyện, mẹ Tiêu tuy mặt mày khó coi nhưng vẫn mở cửa cho bọn họ vào nhà.

Bản lĩnh mặt dày của Tư Kiêu Kỳ lúc này được phát huy đến mức triệt để, anh coi như không thấy sắc mặt khó coi và biểu cảm lạnh nhạt của mẹ Tiêu, cung kính để đống đồ vật mua được lúc đi du lịch lên bàn. Tiêu Thần nhìn sang một chút, ngạc nhiên phát hiện vậy mà không có đồ ăn, tất cả đều là đồ thủ công mỹ nghệ, được làm bằng tay rất khéo léo, có thể đặt trên tủ TV hoặc giá sách. Có khung ảnh hình búp bê, có tranh Tết hình cây liễu, còn có diều giấy và mấy thứ đồ được chế tác tinh xảo…

Mẹ Tiêu nhìn đống đồ trên bàn, sắc mặt càng khó coi hơn.

Tư Kiêu Kỳ nói: “Dì, đây đều là Tiêu Thần lúc đi trên đường mua được, mặc dù không đáng bao nhiêu tiền nhưng mà rất đặc biệt.”

Tiêu Thần bất động thanh sắc, nghe xong chỉ nói thầm trong bụng, “Em mua mấy thứ vớ vẩn này khi nào?”

“Mấy cái này chắc chắn không phải Tiêu Thần mua,” mẹ Tiêu lạnh lùng nói, “Nó không có lòng như vậy.”

Tiêu Thần nhíu nhíu mày, cảm thấy lời này thật sự quá chói tai, anh ngẩng đầu nhìn mẹ mình, ánh mắt tràn ngập bất mãn.

“Tôi nói có gì sai sao?” Mẹ Tiêu không khách khí nói, “Vậy anh thử nói xem tôi thích cái gì?”

Mẹ mình thích gì? Tiêu Thần nghĩ thầm, bà thích là người nổi bật đứng đầu, bà thích điều khiển tất thảy mọi thứ, còn thích để con trai sống theo sắp xếp của mình, để có cái ở trước mặt chồng bà khoe khoang. Nhưng dù có lực khống chế mạnh hơn, cũng có chuyện không thể làm được, người có lực cũng phải chịu thua trước cuộc sống.

Tiêu Thần há to miệng, vừa muốn phản bác lại bị Tư Kiêu Kỳ ở dưới bàn dùng chân đá cho mình một cái, anh bỗng nhiên nhớ tới lần đó Tư Kiêu Kỳ có nói “Hai ta là cùng một mẹ”. Thế là anh cố gắng nuốt ngược lời muốn nói xuống cổ họng, khó khăn mở miệng nói: “Mấy thứ này…thật sự là mua cho mẹ…Để mẹ ngắm cho đỡ buồn chán cũng tốt.”

“Tôi biết là mua cho tôi, nhưng tôi cũng biết đây là ý của Tư tiên sinh, tuyệt đối không phải chủ ý của anh.”

Tiêu Thần không lên tiếng, đúng thật với cá tính của anh nhất định sẽ không nói cho mẹ mình biết chuyện mình với bạn trai đi nghỉ phép. Dù sao chủ đề này cũng không được hoan nghênh, mấy vấn đề có thể chọc giận mẹ mình anh sẽ cố hết sức để né tránh, để hai bên không quá khó nhìn mặt nhau.

Thế nhưng Tư Kiêu Kỳ hiển nhiên không nghĩ vậy, người này trời sinh đã có bản tính “chuyện càng khó càng muốn làm”, hắn tiếp lời mẹ Tiêu, nói: “Đồ đúng thật là do con mua, nhưng mà con cũng là được Tiêu Thần nhắc mới biết mua mấy thứ này.”

“Mấy cái tạp chí du lịch đó cũng là cậu gửi?”

Tiêu Thần nghe vậy kinh ngạc nháy mắt mấy cái, Tư Kiêu Kỳ gửi tạp chí du lịch cho mẹ mình? Mình tại sao lại không biết? Anh tập trung suy nghĩ, mới nhớ lại lần đó Tư Kiêu Kỳ hỏi xin mình địa chỉ của mẹ, lúc đó còn không biết hắn muốn làm gì, bây giờ xem như đã rõ.

Nhưng mà…tại sao lại là tạp chí du lịch?

Tư Kiêu Kỳ thoải mái gật đầu: “Tiêu Thần nói dì thích đi du lịch, con lại đúng dịp hợp tác với công ty du lịch, mấy thứ đó có rất nhiều, dì lúc rảnh rỗi có thể ngồi xem.”

“Sao cậu biết tôi thích đi du lịch?” Mẹ Tiêu lúc hỏi câu này ánh mắt nhìn chằm chằm Tư Kiêu Kỳ, bà căn bản không tin đây là ý của Tiêu Thần.

Tư Kiêu Kỳ nghiêm mặt nói: “Tiêu Thần có nói với con lúc trước dì rất thích đi ra ngoài chơi, về sau vì để chăm sóc em ấy mà dần dần cũng ít đi lại. Con nghĩ dù sao cũng có sẵn mấy thứ này, nên mới gửi cho dì mấy cái tạp chí với hành trình du lịch này nọ, lỡ đâu dì lại cần.”

Tiêu Thần có chút lúng túng dời mắt qua chỗ khác, bởi anh vô cùng rõ ràng, Tư Kiêu Kỳ nói mấy cái này căn bản là nói bừa!

Thế nhưng việc làm anh ngạc nhiên chính là, Tư Kiêu Kỳ hiển nhiên nói đúng, sắc mặt mẹ Tiêu lập tức hòa hoãn lại, bà thậm chí còn dùng giọng điệu ôn hòa nói: “Du lịch…đều là chuyện trước đây rồi, anh còn nhớ đúng thật là không dễ dàng.”

Lời này là nói với Tiêu Thần, Tiêu Thần chần chờ gật đầu, hoàn toàn không biết nên nói thế nào mới tốt. Giật mình nhớ lại mẹ mình trước khi ly hôn có đi xa nhà cũng chủ yếu là đi công tác, ngược lại những lần cả nhà đi du lịch cùng nhau lại rất ít.

Tiêu Thần trầm mặc, cảm thấy buổi nói chuyện hôm nay mình hoàn toàn không nắm quyền chủ đạo, có thể đuổi kịp tiết tấu thật sự không dễ dàng. Cũng may bình thường lúc nói chuyện với bà anh cũng không nói quá nhiều, mẹ Tiêu nhìn anh một cái cũng không hỏi tiếp, chỉ thuần tay cầm lấy một con búp bê quan sát một hồi mới nói:

“Chuyện ở bệnh viện định xử lý thế nào?”

Tiêu Thần lập tức phản ứng được đây là muốn nói về chuyện mình come out, anh cũng không bất ngờ lắm về việc tại sao mẹ mình biết được chuyện này, chỉ lạnh nhạt nói: “Không có gì, nên làm thế nào thì làm thế ấy.”

Mẹ Tiêu cười lạnh một tiếng: “Xem ra lần này còn phô trương hơn cả lần trước.”

Trong lòng Tiêu Thần vừa ấm áp được một chút lại bị câu nói này tạt cho một gáo nước lạnh, anh trầm giọng nói: “Phô trương chứng tỏ con đã nắm chắc mới nói.”

“Có nắm chắc hay không thì anh cũng nói rồi, cũng không phải một lần.” Mẹ Tiêu lạnh lùng nói.

Tiêu Thần cố gắng hít vào một hơi, quyết định im lặng.

Tư Kiêu Kỳ đành phải đứng ra hòa giải, anh cười ha hả nói: “Dì, cái này con có thể cam đoan, chúng con sẽ sống thật tốt.”

Khóe miệng mẹ Tiêu giật giật, đến một lời cũng chẳng muốn nói.

Tiêu Thần cảm thấy trong lòng mình lúc này giống như có cây đuốc, thiêu anh tới nỗi không cách nào ngồi yên được, cảm thấy không khí lạnh lẽo bèn đứng dậy chuẩn bị cáo từ.

Tư Kiêu Kỳ cũng theo Tiêu Thần đứng dậy, nhìn thấy trong búi tóc được búi tỉ mỉ của mẹ Tiêu lóe lên vài sợi bạc, trong lòng chua xót nói: “Dì, lúc con come out với ba mẹ cũng cãi nhau rất nhiều. Về sau con mới hiểu, ba mẹ cũng chỉ là lo lắng cho con nửa đời sau phải chịu cảnh hiu quạnh một người lại còn bị người khác coi thường. Cho nên con rất hiểu tâm trạng bây giờ của dì, dì chỉ đang lo lắng cho Tiêu Thần mà thôi.”

Mẹ Tiêu rũ mắt, Tiêu Thần nhạy bén phát hiện khóe miệng của bà tựa hồ đang mím chặt lại, giống như phải dồn nén gì đó.

Tư Kiêu Kỳ nói tiếp: “Con hiểu nỗi lo của dì, cũng biết lời cam đoan này của con cũng chỉ là lời nói suông, nhưng mà con mong dì có thể cho con một cơ hội, để con từ từ chứng minh cho dì thấy.”

Mẹ Tiêu nhìn đầu ngón tay mình, nửa ngày sau mới nói: “Tôi chỉ có câu nói đó, mấy người tự lo cho mình đi.”

Trên đường về, Tiêu Thần hỏi Tư Kiêu Kỳ làm thế nào phát hiện chuyện mẹ mình thích đi du lịch. Tư Kiêu Kỳ cười nói: “Quan sát, lần đầu tiên tới nhà mẹ em anh đã phát hiện, trong phòng mẹ em có rất nhiều ảnh chụp phong cảnh và đồ kỉ niệm khi đi du lịch, cho nên anh nghĩ bà nhất định rất thích du lịch, bởi vậy gửi tạp chí du lịch cho bà hẳn là thích hợp…”

Tiêu Thần nghĩ nghĩ, tựa hồ không có mấy ấn tượng, lần nào tới đó cũng với tâm trạng khó chịu, làm gì còn tâm tình đi quan sát phòng mẹ mình. Anh nhẹ nói: “Bà đi chơi lúc nào em cũng không biết.”

Tư Kiêu Kỳ liếc đối phương một cái, nói: “Em không biết có hai nguyên nhân, một là em không dụng tâm; hai là bà ấy không muốn để em biết. Em có nghĩ tới không, vì sao em lại không biết bà đi du lịch lúc nào.”

“Bà ấy…không có tranh thủ ngày lễ đi du lịch.”

“Đúng vậy,” Tư Kiêu Kỳ cổ vũ cười nói, “Rõ ràng có ngày nghỉ, tại sao trước giờ bà ấy đều không tận dụng mà đi ra ngoài chơi?”

“Vì…” Tiêu Thần ngập ngừng, “Bởi vì bình thường ngày nghỉ em đều về đó thăm bà.”

“Bà một mực ở nhà đợi em.” Tư Kiêu Kỳ nhẹ nhàng đặt tay lên cổ Tiêu Thần, rơi vào trong lòng Tiêu Thần lại là từng đợt chấn động.

***

Tháng 12 hằng năm luôn là thời điểm bận rộn nhất, Tư Kiêu Kỳ một khi đã vùi đầu vào công việc liền không cách nào dứt ra được. Công ty mới thành lập không lâu, một đống vấn đề đồng loại phát sinh, anh phải liên tục điều chỉnh việc sắp xếp nhân viên, cải tiến phương pháp quản lý. Mà Tiêu Thần cũng chẳng tốt hơn, anh vừa phải bàn giao hết thảy công việc bên khoa cấp cứu, vừa phải chạy tới khoa ngoại lồng ngực học thêm nghiệp vụ, dù sao cũng đã rời đi một khoảng thời gian, có một số thứ phải học lại. Bết bát nhất là, gần đây số lượng ca cấp cứu ban đêm đột ngột tăng nhanh, làm anh luôn trong tình trạng trở tay không kịp.

Sáng nay Tiêu Thần nằm trên giường lười nhác mãi không muốn dậy, Tư Kiêu Kỳ bỏ ra nửa ngày làm đồ ăn cho “vật cưng”, ở trong bếp vật vã cả sáng mới làm xong được một bàn đồ ăn.

Tiêu Thần vừa ăn vừa phàn nàn cuối năm khoa cấp cứu đúng là bận chết người. Tư Kiêu Kỳ nói: “Vậy là đúng rồi, cuối năm đầu năm tiệc rượu nhiều, xác suất xảy ra chuyện đương nhiên cao hơn.”

Tiêu Thần gõ gõ bát nói: “Bởi vậy anh đừng có tìm thêm việc cho em, ăn cơm thì ăn cơm, uống có chừng mực thôi.”

“Em yên tâm,” Tư Kiêu Kỳ vỗ ngực nói, “Anh tự có chừng mực…Chỉ là gần đây bề bộn nhiều việc, không có thời gian về nhà làm cơm tối cho em.”

“Em ăn ở căng tin hoặc gọi thức ăn ngoài là được,” Tiêu Thần nói, “Mấy cái này anh không cần lo lắng.”

“À anh đã đặt xong tiệc cuối năm rồi đó,” Tư Kiêu Kỳ hào hứng nói, “Ngày 31 chúng ta mời tiểu Kiều ăn bữa cơm đi, kỳ thật vẫn luôn không có cơ hội giới thiệu mọi người cho em biết, mấy người đó theo anh đã nhiều năm, đều là anh em tốt.”

“Ngày 31 hả,” Tiêu Thần nghĩ nghĩ rồi nói, “Ngày đó em có ca trực…Nhưng mà không sao, em có thể đổi với người khác, dù sao mọi người đều muốn đi, cũng phải cho mọi người mặt mũi.”

“Quyết định vậy đi,” Tư Kiêu Kỳ tràn đầy mong đợi nhìn Tiêu Thần.

Tiêu Thần cười cười gật đầu.

Ý của tiểu Kiều chính là, dù sao mọi người ăn một bữa cơm nên vui vẻ một chút, vậy không bằng ăn ở tiệm lẩu của hắn cho rồi, vừa tiết kiệm vừa thực tế vừa thoải mái. Nhưng mà Tư Kiêu Kỳ lại một mực phản đối, nhất định phải chọn quán nào ngon ăn một bữa.

“Đại ca anh trúng số độc đắc à?” Tiểu Kiều cười hỏi, “Cần gì hào phóng dữ vậy, tốn tiền.”

“Khó được lần vui vẻ mà, anh mày mời khách, cứ quyết định vậy đi, chọn Đỉnh Thái.”

Tiểu Kiều nhìn một mặt vui mừng hớn hở của Tư Kiêu Kỳ, giống như nhìn ra được cái gì, hắn gọi điện cho Trình Tử Hoa, Trương Hạo, Triệu Vũ Tân, nói ngày 31 kiểu gì cũng phải sắp xếp thời gian đi ăn một bữa.

Triệu Vũ Tân lúc nghe nói có chút do dự, hắn có nhà có cửa, bình thường toàn phải chạy xe trên đường, khó có dịp cuối năm để ở nhà với ba mẹ, vợ con, uống rượu với anh em thì ngày nào chẳng được, cớ gì phải hẹn ngay lúc cuối năm?

Kiều Hâm thần thần bí bí nói: “Đại ca mời khách, mày tốt nhất là tới đi, nếu không nhất định hối hận cả đời.”

“Ảnh mời khách cũng không phải chuyện trăm năm khó gặp, có gì mới mẻ đâu?” Triệu Vũ Tân lẩm bẩm: “Cũng là món Thành Đô chứ gì.”

“Không không,” Tiểu Kiều chậc chậc nói, “Lần này đi ăn Đỉnh Thái hẳn hoi nhé, mà tao thấy bữa cơm này thế nào cũng có chuyện kinh thiên động địa, mày tin tao chắc chắn không sai, mày vẫn là đi đi…À mà nhớ tới sớm chút, tao còn phải soạn kịch bản cho mày giới thiệu.”

Triệu Vũ Tân lập tức tỉnh táo: “Tại sao phải cần có kịch bản giới thiệu? Có vụ gì cẩu huyết à?”

“Không cẩu huyết tao bảo mày đi làm gì, nói cho mày nghe, Phỉ Phỉ hai tháng nữa là sinh rồi mà tao còn muốn dẫn theo đây, vợ tao thích nhất là xem kịch.”

“Tao đi!” Triệu Vũ Tân dứt khoát đồng ý, cứ quyết định vậy đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi