HÀNH KHÁCH CỦA TA LÀ THỤY THẦN

Tư Kiêu Kỳ dẫn Tiêu Thần đẩy cửa vào dưới ánh nhìn chằm chằm của năm người đang ngồi trên bàn. Nhìn thấy dáng vẻ muốn hóng chuyện của bọn họ, Tư Kiêu Kỳ nhíu mày cười mắng: “Nhìn cái gì, chưa thấy người đẹp trai bao giờ à?”

Năm người đồng loạt lắc đầu, nhìn về phía Tiêu Thần nói: “Ây da đẹp trai như vầy, anh đẹp trai ơi, anh làm sao lại bị tên lưu manh này lừa gạt hả?”

Tiêu Thần nhún nhún vai, tùy ý nói, “Lúc đó không nhìn kĩ, cứ tưởng là nhóc đáng thương nghèo túng đầu đường xó chợ, ai dè lại là sói đội lốt cừu chứ.”

“Đúng, vẫn là sắc lang!” Trình Tử Hoa đứng dậy kéo một cái ghế qua, nói: “Anh ngồi đi.”

Tiêu Thần thuận tay để áo khoác lên trên giá rồi tự nhiên ngồi xuống, thoải mái bắt chuyện với mọi người: “Chào mọi người, tôi là Tiêu Thần, thật ra chúng ta đã gặp nhau rồi, vào ngày khai trương An Tiệp.”

Triệu Vũ Tân nắm cổ tay thở dài nói: “Lúc đó bận quá em cũng không để ý, Tư Kiêu Kỳ anh cũng thật là, sao không giới thiệu với anh em.”

Tư Kiêu Kỳ cầm ấm trà lên châm hai tách trà, một tách đưa cho Tiêu Thần, Phỉ Phỉ nhìn thấy thì chậc chậc thở dài.

“Cái đức hạnh này!” Phỉ Phỉ nháy mắt với tiểu Kiều: “Anh coi người ta rồi học tập theo kìa.”

“Đó là thiên phú rồi, học không nổi.” Tiểu Kiều vừa nhìn menu vừa nói, “Đại ca ở trước mặt bác sĩ Tiêu, đúng là đầy đủ ‘Ôn lương cung kiệm nhượng’, không biết còn tưởng ổng từng học qua lớp làm vợ hiền dâu thảo.”

*Ôn lương cung kiệm nhượng: dịu dàng, thiện lương, cung kính, tiết kiệm, nhường nhịn.

Tư Kiêu Kỳ cười ồ lên, sau mới nghiêm mặt lại nói: “Còn nói nhảm nữa anh không trả tiền đấy nhé.”

“Ôi dào, chọc đúng chỗ của ổng rồi.” Trình Tử vỗ bàn, cười tới không ngừng lại được.

“Không sao, tôi thích nghe, mọi người cứ nói tiếp đi, tiền cứ để tôi trả cho.” Tiêu Thần cười híp mắt nhìn Tư Kiêu Kỳ, tỏ vẻ không sao cả.

“Mâu thuẫn nội bộ!” Tư Kiêu Kỳ chồm qua nhéo nhéo mũi Tiêu Thần, bất mãn lầm bầm, “Em sao lại bênh người ngoài không bênh người nhà hả.”

“Đều là anh em, có gì mà ngoài với trong chứ.” Tiêu Thần đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, lên tiếng hỏi, “Mọi người thấy tôi nói có đúng không?”

“Đúng đúng đúng,” cả đám vỗ bàn tỏ vẻ tán đồng, nhao nhao lên án Tư Kiêu Kỳ từ khi “gả ra ngoài” liền quên hết anh em, còn phân “trong ngoài” với anh em mình, chẳng rõ lí lẽ bằng một phần bác sĩ Tiêu.

Tư Kiêu Kỳ sờ mũi cầm menu lên coi, cúi đầu không nói. Tiêu Thần chỉ cần liếc đối phương một cái là biết hắn không có giận thật, nhưng vẫn là ở dưới bàn nhẹ nhàng nắm lấy tay Tư Kiêu Kỳ. Tư Kiêu Kỳ rất nhanh đã trở tay bắt lấy tay Tiêu Thần đặt trong lòng bàn tay mình, ngón cái cọ cọ lòng bàn tay Tiêu Thần, mang theo một chút thân mật, một chút ngứa ngáy, cũng rất ấm áp.

Đỉnh Thái là nhà hàng thuộc hàng top ở An Hải, mùi vị tất nhiên không tệ, giá cả lại càng khỏi phải nói. Tư Kiêu Kỳ đặt menu xuống hào sảng nói, “Hôm nay vui vẻ, mọi người cứ gọi món thoải mái”, cho nên mọi người cũng không có khách sáo, tuy rằng không đến nỗi gọi toàn món đắt nhưng quả thật vô cùng phong phú.

Tính cách mọi người rất hợp nhau, Tiêu Thần cũng rất nhanh đã hòa mình vào cuộc trò chuyện. Trong một mảng ồn ào không tránh khỏi sẽ bàn tới quá trình yêu đương của hai người, Tiêu Thần một bên nói, Tư Kiêu Kỳ một bên ngắt lời:

“Không đúng, không đúng, anh làm gì mà mặt dày như em nói chứ.”

“Sai rồi, là em đối với anh vừa gặp đã yêu mà.”

“Nè, em là người nháy mắt với anh trước đó có biết không hả.”

“Ể, rõ ràng là em chủ động làm quen với anh trước, còn cố ý ngủ quên để đi quá trạm.”

“Không đúng, là em khóc lóc đòi phải đi khách sạn…”

Tư Kiêu Kỳ càng nói càng không đứng đắn, Tiêu Thần cảm thấy nếu mà nói tiếp nữa không chừng mấy chuyện nhạy cảm trên giường cũng bị hắn nói ra luôn, thế là ngừng lại không nói nữa. Nhưng là người nghe lại cảm thấy Tư Kiêu Kỳ cứ chen ngang hết chỉnh chỗ này lại chỉnh chỗ kia rõ ràng là xuyên tạc chân tướng thật sự của câu chuyện. Thế là mọi người hiểu ý phái Triệu Vũ Tân ra trận, đứng ở phía sau Tư Kiêu Kỳ lấy khăn bịt miệng không cho anh nói nữa.

“Bác sĩ Tiêu, anh cứ kể tiếp đi, đừng để ý ổng.” Tiểu Kiều không chờ được nữa lên tiếng.

Tiêu Thần nhìn Tư Kiêu Kỳ lúc này đang bị Triệu Vũ Tân đặt lên ghế, trong miệng còn bị nhét khăn tỏ vẻ vô cùng ủy khuất.

Tiêu Thần không nhịn được cười, chỉ vào Tư Kiêu Kỳ nói: “Có cần làm tới mức này không?”

Đám người ngồi trên bàn nhìn Tư Kiêu Kỳ cũng cười theo: “Người này da dày thịt béo, bác sĩ Tiêu chịu thiệt thòi chút chứa chấp ổng đi, coi như vì dân mà trừ hại.”

Tư Kiêu Kỳ cực kỳ bi thương nháy mắt với Tiêu Thần.

Tiêu Thần yên lặng nhìn đối phương mấy giây, bỗng nhiên cầm ly rượu đứng lên: “Mọi người nguyện ý giao anh ấy cho tôi, vậy tôi không khách khí nữa, cảm ơn mọi người.”

Mọi người đồng loạt sửng sốt hết mấy giây, sau mới phản ứng lại cười ha hả, nhao nhao cầm rượu đứng dậy: “Cho anh đó, cho anh đó, đừng có chơi hỏng là được.”

“Không đâu,” Tiêu Thần dứt khoát một hơi uống hết ly rượu, “Tôi sẽ trân trọng anh ấy, xin mọi người cứ yên tâm. Có thể gặp được nhau thật không dễ dàng, hợp nhau lại càng khó. Tiêu Thần tôi không phải người không biết tốt xấu, tôi sẽ cố gắng trân trọng anh ấy, hai chúng tôi…Sẽ bên nhau đến hết đời…Cảm ơn mọi người đã tin tưởng giao anh ấy cho tôi.”

Mấy câu cuối cùng, Tiêu Thần nói có chút gian nan, anh trước giờ rất ít khi ở trước mặt Tư Kiêu Kỳ nói mấy lời này, chứ đừng nói tới trước mặt người ngoài như thế này. Nhưng ở đây không phải hoàn toàn là “người ngoài”, bọn họ chính là anh em tốt của Tư Kiêu Kỳ, là người mà Tư Kiêu Kỳ tin tưởng nhất, trợ thủ tốt nhất, là hậu phương vững chãi nhất của hắn. Những người này không có chút lấn cấn nào, cũng chấp nhận mình không chút do dự là vì Tư Kiêu Kỳ. Cho nên Tiêu Thần nói “Cảm kích” thật sự không phải là khách sáo, mà là thật tâm muốn nói.

Mọi người không nghĩ tới Tiêu Thần có thể nói ra những lời như vậy, sửng sốt mấy hai giây mới thoải mái mà biểu thị: “Anh cứ lấy đi, đem ổng đi đi, để ổng khỏi mỗi ngày đều tới phiền tụi tui, có mấy lời này của bác sĩ Tiêu, dù có chơi hỏng ổng cũng không vấn đề gì!”

Tư Kiêu Kỳ vỗ vỗ tay Triệu Vũ Tân, ra hiệu hắn buông mình ra.

Tư Kiêu Kỳ đứng lên, cầm theo ly rượu nói: “Cảm ơn mọi người…vậy cái này coi như anh đãi khách rồi đó, lì xì đâu lì xì đâu, lấy ra mau đừng có giả ngu!”

Một câu này thành công khiến bầu không khí đang tràn ngập nhu tình lập tức biến hóa, mọi người đồng loạt hét lên: “Lì xì con khỉ, anh làm ông chủ, không có lì xì cho tụi em thì thôi chớ, còn mặt dày đòi lì xì cái gì?”

Tư Kiêu Kỳ gãi gãi sau ót cười hắc hắc: “Thật có lỗi với chư vị, cũng tại anh đây vô năng…Năm sau, chắc chắn năm sau sẽ có, lì xì to.”

“Không nói năm sau, năm nay đâu?”

“Năm nay? Năm nay nhận tạm ba chén rượu nhạt đi,” Tư Kiêu Kỳ không đỏ mặt nói, “Có câu hoạn nạn thấy chân tình, Tư Kiêu Kỳ anh đời này vào thời điểm khó khăn nhất may mà có mọi người…Về sau, có thêm Tiêu Thần.”

Anh quay qua nhìn Tiêu Thần lúc này đang đứng bên cạnh mình, nói: “Vào lúc anh khó khăn nhất, cậu ấy vẫn ở bên cạnh anh; vào lúc cậu ấy khó khăn nhất, anh mặc dù vẫn ở bên cạnh, nhưng mắt anh bị mù cái gì cũng không thấy, còn không sáng mắt bằng tiểu Kiều, ít ra tiểu Kiều còn biết nên làm gì chứ anh vẫn mắc kẹt trong màn sương…Là anh có lỗi với cậu ấy, có điều sau này nhất định sẽ không như thế nữa, hai người bọn anh sẽ cùng nhau sống thật tốt.”

Một phen nói tới chân tình thiết ý, mọi người nghiêm túc cảm nhận một lát rồi mới nhao nhao lên nói: “Mẹ nó Tư Kiêu Kỳ, anh đúng là cái đó gian xảo, tụi em đang đòi anh phát lì xì anh đi tỏ tình với bác sĩ Tiêu cái gì hả, anh còn có thể mặt dày hơn được không!”

“Đúng vậy đúng vậy,” Tiểu Kiểu rót một vòng rượu, sau đó chỉ vào ly rượu nói: “Mau, tự phạt ba ly, uống xong lại nói tiếp tới chuyện lì xì.”

“Chú nhân dịp này trả đũa anh có phải không,” Tư Kiêu Kỳ trừng mắt nhìn ba ly rượu trước mặt, “Uống xong anh đây gục rồi thì chú đừng trách sao anh không tính tiền nhá.”

“Vậy anh với bác sĩ Tiêu, mỗi người uống một nửa!”

Tiêu Thần lưu loát uống hết hai ly, chừa lại một ly cho Tư Kiêu Kỳ, Tư Kiêu Kỳ cười hí hửng nói: “Cảm ơn bảo bối.”

Phỉ Phỉ ngồi một bên thở dài một cái: “Haizz, người so với người đúng là làm người ta tức chết, Đại Kim Tử anh nhìn người ta kìa, đây mới là đàn ông thật sự. Anh ngay cả cầu hôn cũng không có, làm em tự nhiên cảm thấy mình thiệt thòi quá đi.”

“Bỏ đi,” tiểu Kiều kêu lên, “Đại ca cũng có cầu hôn đâu, đúng không đại ca?”

Tư Kiêu Kỳ kéo ghế ra cái rẹt, đang lúc mọi người còn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, bỗng nhiên quỳ gối xuống.

Trong phòng nháy mắt im lặng như tờ, ai nấy đều ngẩn người như mới bị Tôn Ngộ Không niệm chú bất động. Trình Tử Hoa lúc này đang gắp con tôm định đưa vào miệng, khó khăn dừng lại nửa đường, tay cầm đũa rung rung mà sợ rớt con tôm.

Tiêu Thần giật mình kêu lên, vô thức túm lấy đối phương, trong lòng anh như có mấy trăm con ngựa chạy qua, bịt tung mịt mù…con gà chết tiệt, anh mà dám cầu hôn thật em sẽ bắt đám anh em này của anh một đời gọi anh là đồ gà con.

“Tiêu Thần, anh yêu em, mong em có thể lấy anh!” Tư Kiêu Kỳ lớn tiếng nói, thuận tay lấy cái ví từ trong ngực ra.

Tiêu Thần bắt lấy tay Tư Kiêu Kỳ, đang muốn dùng sức kéo người từ dưới đất đứng lên, bị cái câu “Mong em có thể lấy anh” làm cho vui vẻ, nhưng mà còn chưa kịp cười ra tiếng lại bị cái ví màu đen này làm cho kinh ngạc không thôi.

Đây là…muốn làm gì?

Tư Kiêu Kỳ tranh thủ mở ví tiền, rút thẻ căn cước ra nhét vào tay Tiêu Thần, nghiêm mặt nói: “Anh dù sao cũng là người có thân phận, em lấy thẻ căn cước của anh thì cũng coi như là lấy anh rồi đó.”

“Anh…” Tiêu Thần nắm chặt tấm thẻ kia trong lòng bàn tay, nhìn đến tấm ảnh ngốc nghếch của người kia trên thẻ, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

“AAAAAAAA!” Đang lúc Tiêu Thần vẫn còn đang đứng ngây người thì công chúng xung quanh đã nhiệt liệt kêu gào, ai nấy đều cầm điện thoại lên chụp không ngừng nghỉ. Rượu với trà trên bàn bị đổ không ít, khăn trải bàn bị thấm ướt một mảng lớn, đôi đũa mọi người đang ăn lúc này cũng thi nhau rơi xuống đất, trong bầu không khí hỗn loạn ai cũng không rảnh để ý tới ai, đa số đều nhao nhao vươn tay ra để chụp gần hơn một chút. Trương Hạo thậm chí còn leo lên ghế đứng, chỉ là chưa nhảy luôn lên bàn thôi, một hồi mới phát hiện chụp ra toàn là đỉnh đầu mấy người đứng bên dưới.

“Mau đồng ý đi!” Phỉ Phỉ vỗ bàn, lên giọng nói, tiểu Kiều đứng kế vừa phải lo săn sóc vợ sắp sinh, vừa phải tranh thủ chụp hình, bận tới tối tăm mặt mày.

“Đồng ý đi, đồng ý đi,” Mọi người lên tiếng trách móc, “Anh mau dẫn cái người này đi đi, đừng để cứ lượn tới lượn lui trước mặt tụi tui, chướng mắt!”

“Đúng vậy đúng vậy, tranh thủ nhốt ổng lại đi thôi, đừng để ổng ra ngoài làm hại nam thanh niên chưa lập gia đình!”

“Mau nói ‘Em đồng ý’ rồi kéo anh đứng dậy coi!” Tư Kiêu Kỳ cũng cười nói không ra hơi, nắm lấy tay Tiêu Thần nói, “Em rốt cuộc muốn anh quỳ tới khi nào đây hả?”

Ánh mắt đen láy vững vàng của Tiêu Thần nhìn chằm chằm Tư Kiêu Kỳ, hai mắt cong lên để lộ nụ cười vô cùng đẹp đẽ, anh trở tay nắm lấy tay Tư Kiêu Kỳ, lớn tiếng nói, “Em đồng ý lấy anh, sẽ chịu trách nhiệm với anh đến hết đời, đứng dậy đi!”

Tư Kiêu Kỳ lúc này mới vững vàng đứng dậy trong tiếng hô hào của mọi người: “Nói rồi đó, có mọi người làm chứng em không được đổi ý đâu.”

“Không đổi ý, không đổi ý.” Tiêu Thần cười lắc đầu, “Anh sống là người họ Tiêu, chết cũng là người họ Tiêu.”

“Ai nha!” Phỉ Phỉ kêu lên, “Mệnh đại ca thật là tốt, không sinh được cũng có người muốn ảnh, còn em mà không sinh được, Đại Kim Tử nhà anh…hừ hừ.”

Kiều Hâm nói theo: “Em sinh được thì anh cần em, em không sinh được thì em cần anh được chưa.”

Phỉ Phỉ mím mím khóe miệng, thỏa mãn vuốt nhẹ bụng mình, để lộ ra nụ cười hạnh phúc.

“Hôn đi, hôn đi,” Trương Hạo đứng bên cạnh hô lên, “Nhanh nhanh, show ân ái nào.”

Tiêu Thần từ lúc Tư Kiêu Kỳ quỳ xuống đã muốn hôn đối phương rồi, ngặt nỗi ở đây có nhiều anh em của Tư Kiêu Kỳ như vậy, nên anh có chút lo lắng. Dù sao hai người yêu đương cũng không giống người bình thường, anh không muốn quá tùy tiện, thế nhưng sự xúc động vốn được dằn xuống tận đáy lòng lại vì câu “hôn đi” này mà ngọ nguậy muốn tỉnh lại. Trương Hạo lại còn liên tục hét lên, đây đơn giản chính là ý muốn của Tiêu Thần, anh không băn khoăn nữa trực tiếp kéo người vào trong ngực.

Anh nắm chặt lấy tay đối phương, nghiêng người về phía trước, hai cánh môi còn vương mùi rượu trong nháy mắt dán vào một chỗ. Đầu lưỡi anh mạnh mẽ tiến vào khe hỡ giữa hai cánh môi người kia, ngay giây đầu tiên đã tìm thấy được mục tiêu, không chút lưu tình mà phủ lên, nhiệt tình dây dưa.

Tư Kiêu Kỳ lập tức phản ứng lại, anh thoát khỏi vòng tay của Tiêu Thần, hai tay một mực chê trụ ót Tiêu Thần, nâng mặt đối phương lên để trong lòng bàn tay, dùng sức đè xuống, nháy mắt đã đoạt lại quyền chủ động, dùng ngọn lửa nhiệt tình của chính mình đốt cháy thần trí của Tiêu Thần không chừa lại chút gì.

Tiêu Thần lúc này cái gì cũng không nghe được, chỉ còn nghe được nhịp tim của Tư Kiêu Kỳ đang đập rộn gần bên, anh có chút bối rối, nhưng càng nhiều hơn chính là cảm giác hạnh phúc đang chiếm lấy toàn bộ cơ thể. Vừa ngọt ngào vừa vui vẻ, kích động nhưng lại an tâm, đây chính là niềm vui khi được thừa nhận. Loại vui vẻ này anh chưa từng được trải nghiệm bao giờ, anh vốn đã quen che giấu, cũng đã quen với việc yêu nhau phải lén lén lút lút. Anh đã từng nghĩ tới, người yêu mình có thể đem mình giới thiệu với cha mẹ bạn bè hay không, được thừa nhận tình cảm nam nam yêu nhau trước mặt mọi người, nhưng anh vẫn một mực không tìm được đáp án – cho tới khi gặp được Tư Kiêu Kỳ.

Tư Kiêu Kỳ dũng cảm, Tư Kiêu Kỳ thẳng thắn, khiến anh lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác được yêu chưa từng có, một tình yêu tràn ngập tôn trọng, tràn ngập dũng khí, một tình yêu như thế này khiến Tiêu Thần khó mà kiềm chế nổi.

Tư Kiêu Kỳ thở hồng hộc buông Tiêu Thần ra, nhìn cặp mắt sóng sánh nước của Tiêu Thần, anh nhẹ giọng kiên định nói: “Mèo à, anh yêu em!”

Trong phòng một lần nữa yên tĩnh lại, trong lòng mọi người kích động không thôi, tiểu Kiều không tự chủ ôm lấy vai Phỉ Phỉ, một tay nhẹ nhàng đặt lên bụng cô, cảm thụ được kết tinh tình yêu của hai người đang run nhè nhẹ dưới lòng bàn tay. Tay cầm điện thoại của Trương Hạo không ngừng run lên, Triệu Vũ Tân quẹt tay lau mặt một cái, run rẩy nói: “Mẹ nó, cẩu huyết quá, cẩu huyết tới nỗi ông đây sắp khóc luôn rồi!”

Tiểu Kiều nói: “Coi đã không, giờ thấy tao gọi mày tới là đúng rồi chứ.”

Triệu Vũ Tân gật đầu như giã tỏi.

Trình Tử Hoa: “Qua đây dựa tao khóc nè, tao không chê mày đâu.”

“Ai cần mày!” Triệu Vũ Tân gắt lên, sắp khóc tới nơi.

Không khí trong phòng lần nữa sôi động hẳn lên, mọi người cười hì hì cất điện thoại cầm rượu lên mời: “Chúc mừng tân hôn”, “Bạch đầu giai lão”, uống mấy vòng liên tục Tư Kiêu Kỳ sắp không chịu nổi nữa, mặt cũng đỏ bừng, bắt đầu nói lung tung. Anh tránh ra phía sau lưng Tiêu Thần la lên: “Tướng công cứu mạng!”

Đám người kia nhao nhao tỏ vẻ “Buồn nôn quá chịu không nổi”, để Tiêu Thần tranh thủ thời gian “Quản vợ nhà anh đi kìa, gia quy vầy là không nghiêm rồi!”

Tiêu Thần cười ha hả nói, “Được, để về tôi sẽ từ từ dạy dỗ, mọi người cứ yên tâm!”

Tư Kiêu Kỳ còn phô trương hơn, liên tục lên án “Bạo lực gia đình” khiến Tiêu Thần cười muốn ra nước mắt.

Trong ngày cuối năm nay, Tiêu Thần cuối cùng cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc to lớn của cả đời người.

***

Bởi vì Phỉ Phỉ sắp đến ngày sinh, nhất định phải nghỉ ngơi sớm nên mọi người nháo đến 10 giờ hơn cũng bắt đầu tan tiệc. Tư Kiêu Kỳ với Tiêu Thần sóng vai đứng ngay cửa chính tiễn từng người lần lượt ra về, chờ tới mọi người đi hết Tư Kiêu Kỳ mới thở ra một hơi, duỗi tay ôm lấy Tiêu Thần:

“Bảo bối, anh uống nhiều quá rồi.”

“Mình về nhà nha?” Tiêu Thần nói.

“Ừm,” Tư Kiêu Kỳ cơ hồ dán cả cơ thể lên người Tiêu Thần, cười hề hề nói: “Mình đi bộ chút đi, anh choáng quá.”

Trời đông gió rét, hai người đi trong gió bấc thét gào, mặc dù có mặc áo khoác cũng phải bước đi thật nhanh. Hai người mượn việc say rượu ôm chầm lấy nhau, mạnh mẽ tiến về phía trước. Hai người cách nhau rất gần, có thể dễ dàng cảm nhận được nhiệt độ trên người đối phương, Tiêu Thần một chút cũng không thấy lạnh, anh hỏi Tư Kiêu Kỳ:

“Lạnh không?”

“Nóng!” Tư Kiêu Kỳ giật nhẹ cổ áo khoác.

“Tại anh uống nhiều đó,” Tiêu Thần cười nói, “Đi một chút sẽ đỡ.”

“Tiêu Thần, em vui không?”

“Vui!”

“Anh cũng rất vui,” Tư Kiêu Kỳ dùng sức khoa tay, lớn tiếng nói, “Anh vui lắm, có anh em tốt có vợ hiền, còn có nhà nữa!”

Tiêu Thần bỗng nhiên khựng lại, hai chữ “có nhà” thật sự làm anh xúc động, anh nhớ tới hai cái mộ kia của ba mẹ Tư, cánh tay phải siết lại thật chặt.

“Gà nè,” Tiêu Thần nhẹ giọng kêu một tiếng.

“Hửm?”

“Anh về sau sẽ luôn có nhà!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi