HÀNH KHÁCH CỦA TA LÀ THỤY THẦN

Tư Kiêu Kỳ đi được nửa đường mới cảm thấy thanh tỉnh được một chút, Tiêu Thần đỡ lấy anh, hỏi: “Sao rồi, muốn nôn hả?”

Tư Kiêu Kỳ nghiêm túc nói: “Không muốn nôn, muốn hôn em.”

Tiêu Thần nhíu nhíu mày, thế mà không cảm thấy chút ngọt ngào nào.

Tư Kiêu Kỳ đứng bên vệ đường lắc lắc đầu: “Còn xa lắm hả?”

“Chưa tới mười cây số,” Tiêu Thần cười nói: “Muốn đi bộ về không?”

“Anh chỉ say thôi chứ không có ngốc,” Tư Kiêu Kỳ trừng mắt với Tiêu Thần, “Đi bộ về thật chắc anh nằm liệt giường.”

Anh gọi một chiếc taxi, nắm tay Tiêu Thần đi vào ghế sau.

Mùa đông xe cộ ít nên xe thường chạy rất nhanh, khung cảnh bên ngoài từng cái lướt qua cửa sổ, ánh đèn nê ông chiếu vào mặt Tiêu Thần tạo nên quang ảnh chập chờn, vừa vặn có thể phản chiếu ánh sáng trong đôi mắt kia.

Tư Kiêu Kỳ nhìn một bên mặt Tiêu Thần, cảm thấy máu huyết toàn thân bắt đầu sôi trào, anh nắm chặt lấy tay Tiêu Thần, cảm giác được ngón tay Tiêu Thần đang gãi nhẹ trong lòng bàn tay mình. Tiêu Thần xoay mặt qua nhìn anh, cả hai đều cảm nhận được ngọn lửa đang cháy hừng hực trong mắt đối phương, trong chiếc xe nho nhỏ tiếng tim đập dồn dập từ từ vang lên.

Tư Kiêu Kỳ cắn chặt răng, đường nét xương cằm mơ hồ lộ ra, Tiêu Thần bật cười, xích lại gần Tư Kiêu Kỳ nói: “Vợ à?”

Bị khí tức nóng bỏng phun trên mặt, Tư Kiêu Kỳ hít vào một hơi, lập tức buông lỏng tay ra, dịch người qua phía kia xe.

Rất nhanh đã tới Thất Gia Kiều. Hai người gấp gáp tới mức không thèm lấy tiền thối, chỉ lo cắm đầu chạy vào trong nhà, lúc Tư Kiêu Kỳ tra chìa khóa vào ổ tay đã run rẩy liên hồi, hai tay Tiêu Thần phải đỡ lấy lưng hắn, bờ môi dán lên cổ Tư Kiêu Kỳ.

Tư Kiêu Kỳ nghiêng đầu, để môi Tiêu Thần có thể tự do hoạt động trên cổ mình, anh há miệng run rẩy mở khóa, bỗng nhiên quay người bóp chặt lấy eo Tiêu Thần, ôm người vào trong nhà.

Rầm! Cửa lớn bị hai người dùng sức mở ra, đập vào tường tạo nên tiếng vang lớn. Hai người đứng ngay cửa còn chưa kịp cởi áo khoác ra thì hai đôi môi đã dính chặt lấy nhau. Bọn họ xé rách quần áo trên người đối phương, động tác lỗ mãng không nói, tới kéo dây kéo cũng không thèm nể nang làm lưu lại cảm giác nhoi nhói, nhưng mà bọn họ lại thích cái cảm giác đau đớn này, vì nó khiến họ càng thêm hưng phấn.

Tiêu Thần kéo lấy Tư Kiêu Kỳ lúc này đã chếnh choáng say một đường lảo đảo đi vào phòng, dùng sức đẩy người xuống giường, không chút lưu tình mà đè lên người đối phương, anh trừng mắt lên: “Anh là vợ em có đúng không?”

“Đúng vậy,” Tư Kiêu Kỳ rất nghiêm túc nói: “Bảo bối, anh mãi mãi là vợ của em.”

Tiêu Thần cúi đầu gặm lấy đầu vai Tư Kiêu Kỳ, cơ bắp trên đầu vai anh vô cùng đàn hồi, làm Tiêu Thần thỏa mãn không thôi, giống như sói đói lâu ngày bỗng nhiên tìm được đồ ăn vậy. Bàn tay của anh vuốt ve cái đó của Tư Kiêu Kỳ, chậm rãi hưởng thụ xúc cảm ấm áp trơn trượt. Bỗng nhiên cảm thấy chỗ mình chạm tới có gì đó lạ lạ.

“Đây là gì?” Tiêu Thần lẩm bẩm lật người Tư Kiêu Kỳ qua một bên, hai bên vai Tư Kiêu Kỳ lúc này hiện ra rõ ràng dưới ánh đèn sáng rực, trên da thịt màu nâu khỏe mạnh hiện lên một cái hình xăm bắt mắt, rất lớn, cơ hồ bao phủ hết toàn bộ bả vai Tư Kiêu Kỳ. Ngón tay Tiêu Thần chậm rãi lướt nhẹ theo hoa văn, anh chắc chắn đây là hình hai chữ X, mà hai chữ X này đang đan vào nhau, quấn lấy nhau ở cùng một chỗ, được liên kết lại bởi hoa văn tinh tế, tạo nên một hình vẽ vô cùng phức tạp.

“Cái này có ý gì?” Tiêu Thần lầm bầm hỏi, kỳ thật anh không cần đáp án, tự hai chữ này đã nói lên ý nghĩa của chúng vô cùng rõ ràng.

“Tiêu Thần với Tư Kiêu Kỳ.” Tư Kiêu Kỳ nói đơn giản: “Chúng ta ở cùng một chỗ.”

*2 chữ X: viết tắt tên phiên âm của hai người, Tiêu Thần phiên âm là xiāo chén còn Kiêu Kỳ là xiāo qí, đều là chữ X.

Tiêu Thần cẩn thận sờ lên hoa văn, lần lượt lướt qua từng chữ X một, làn da Tư Kiêu Kỳ lúc này có chút đỏ lên, anh nhớ hôm qua lúc tắm chung còn chưa có cái hình này, nhất định là hôm nay mới đi xăm.

“Sao tự nhiên lại đi xăm?”

“Vì em thích,” Tư Kiêu Kỳ chắc chắn nói, “Sau này thích thì nhìn anh nè, đừng có nhìn hình xăm của tiểu Kiều nữa, anh sẽ ăn giấm.”

“Rất đẹp.”

“Tất nhiên,” Tư Kiêu Kỳ kiêu ngạo nói: “Làm cả buổi trưa đó.”

“Anh đây là…muốn làm dấu à?” Tiêu Thần không nhịn được nghĩ tới lũ gia súc được ấn dấu.

“Đúng!” Tư Kiêu Kỳ thẳng thắn thừa nhận, “Anh có chết cũng sẽ chết ở nhà họ Tiêu.”

Ngón tay Tiêu Thần lướt từ hoa văn kia vẽ dọc xuống theo đường sống lưng, thẳng một đường xuống dưới tới khi dừng lên bên trong Tư Kiêu Kỳ. Cánh môi anh nhẹ nhàng dán lên hình xăm, ngón tay dùng sức thành công nghe được tiếng thở dốc của Tư Kiêu Kỳ. Tiêu Thần nhẹ nói: “Đời này anh cũng đừng hòng chạy.”

Tư Kiêu Kỳ phối hợp nâng eo lên để Tiêu Thần đi vào dễ dàng, anh thở ra một hơi, nói: “Ngoại trừ chỗ này của em, anh không còn chỗ nào để đi hết.”

Hai mắt Tiêu Thần trong nháy mắt đỏ lên,  ngọn lửa bên trong quét sạch toàn thân, anh gần như mất khống chế không ngừng luật động. Trong nháy mắt tiếng chuông năm mới vang lên, hai người đang trong khoái cảm cực hạn vô cùng chờ mong vào tương lai phía trước.

***

Kỳ nghỉ Tết còn lại một ngày duy nhất, Tiêu Thần dành ra nửa ngày lấy dũng khí gọi điện thoại mời mẹ mình đến nhà ăn cơm, mấy lần trước đều là ra ngoài ăn, lần này coi như thay đổi một chút. Tư Kiêu Kỳ đối với việc này cảm thấy rất vui, vì Tiêu Thần không còn né tránh nữa mà quyết định chủ động đối mặt, anh không còn nghĩ tới chuyện muốn mẹ mình “Mắt không thấy tâm không phiền nữa” mà càng hy vọng mẹ mình “Mắt thấy mới là thật”.

Tiêu Thần còn đang lo mẹ mình sẽ không tới, Tư Kiêu Kỳ cam đoan nói: “Yên tâm, anh cá chắc chắn bà ấy sẽ tới.”

Quả nhiên, mẹ Tiêu vẫn tới, đây dù sao cũng là lần đầu tiên bà đặt chân tới căn nhà nhỏ này của con trai. Lúc vừa tới nơi, bà thậm chí còn có chút khẩn trương. Trước đó, bà cũng đã từng tưởng tượng cảnh hai người đàn ông to xác ở chung với nhau, càng nghĩ lại càng cảm thấy giống như ác mộng, nhưng khi thật sự tới đây, bà mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Căn hộ nho nhỏ, đơn giản sạch sẽ, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác rất dễ chịu. Có ban công sát đất mà Tiêu Thần thích nhất, trong nhà tràn ngập ánh sáng, đồ vật trong phòng khách không nhiều, giá sách của Tiêu Thần thôi cũng đã chiếm tới hơn nửa mặt tường. Trước cửa có hai đôi dép lê của nam, trên bàn là hai chiếc cốc, còn có hai cái đệm dựa hình con mèo nằm trên sô pha. Lúc mẹ Tiêu nhìn thấy hai cái đệm dựa này không hiểu sao có cảm giác vô cùng quỷ dị.

Tiêu Thần để cửa phòng mở ra, không hề có ý tứ muốn che giấu, nhờ vậy mà mẹ Tiêu thấy được bên trong có một cái giường đôi, phía trên là hai cái gối ngủ, trên tủ đầu giường có để hai khung ảnh, một cái là hình Tư Kiêu Kỳ và Tiêu Thần chụp chung, trong ảnh Tư Kiêu Kỳ ôm lấy đầu vai của Tiêu Thần, hướng mặt về phía ống kính cười vô cùng rạng rỡ. Còn Tiêu Thần thì ôm lấy eo Tư Kiêu Kỳ, ánh mắt khóe miệng cong cong, người nhìn cũng cảm thấy hạnh phúc lây.

Trong trí nhớ của mẹ Tiêu, lúc Tiêu Thần thi vào học viện Y được hạng tư còn không có vui tới như vậy.

Khung ảnh còn lại để ảnh chụp Tiêu Thần. Trong ảnh Tiêu Thần mặc áo blouse trắng đứng trước cổng bệnh viện An Hải, thần sắc nhàn nhạt nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định. Đây cũng là tấm ảnh mà Tư Kiêu Kỳ thích nhất, anh thậm chí còn rửa ra một tấm nhỏ để trong ví tiền, bảo là để dành khi nào chạy đường dài hay đi đêm sẽ lấy ra dùng. Cũng vì thế mà bị Tiêu Thần tẩn cho một trận.

Tiêu Thần ngồi trong phòng khách nói chuyện với mẹ mình, bầu không khí vô cùng gượng gạo. Tư Kiêu Kỳ không có quấy rầy hai người bọn họ, anh xuống bếp làm năm món mặn một món canh, nào là sườn xào chua ngọt, thịt kho tàu, rau xanh xào tứ bảo, thịt khô xào măng, rồi bông cải xanh xào tỏi, còn có một tô canh nghêu nấu với đậu hũ, mùi hương hấp dẫn tỏa ra khắp phòng.

Ba người tâm bình khí hòa ngồi ăn một bữa, Tiêu Thần không biết nói gì, nhưng cũng không làm trở ngại Tư Kiêu Kỳ phát huy thế mạnh, anh thay đổi chủ đề xoành xoạch ngồi nói chuyện phiếm với mẹ Tiêu, lại vẫn không quên gắp đồ ăn cho Tiêu Thần. Bầu không khí mặc dù không quá thân thiện nhưng ít ra vẫn bình thường, Tiêu Thần chỉ cần vậy thôi cũng đã thấy thỏa mãn, rốt cuộc cảm thấy mình với mẹ không cần phải đứng cách cửa chống trộm mà gặp nhau nữa.

Ăn xong mẹ Tiêu liền muốn về nhà, Tiêu Thần đưa mẹ mình xuống lầu, yên lặng đi theo phía sau bà, cứ như vậy đi thẳng tới cửa tiểu khu Tiêu Thần mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Mẹ đi thong thả, lần tới gặp.”

Mẹ Tiêu trầm mặc một hồi mới nói: “Con với Tư Kiêu Kỳ yêu nhau chưa được một năm mà mẹ đã gặp nó năm, sáu lần rồi.”

Tiêu Thần chớp mắt mấy cái, trong giây lát vẫn chưa hiểu được mấy lời này có ý gì.

“Mà mẹ chỉ mới gặp Triệu Khải có một lần,” mẹ Tiêu nói xong, nhìn chằm chằm Tiêu Thần một lát rồi rời đi.

Tiêu Thần trầm mặc, anh với Triệu Khải quen nhau cũng được mấy năm, vào lúc come out với mẹ mình có dắt Triệu Khải về nhà gặp mặt một lần, nhưng từ lúc mẹ Tiêu nói mấy lời khó nghe, Triệu Khải liền kiên quyết không muốn tới nhà anh nữa. Cùng một cục diện, nhưng mà Tư Kiêu Kỳ lại không giống như vậy, người này sẽ xem đây là khiêu chiến, cũng sẽ trực tiếp mà đối mặt, tuyệt không lùi bước không tránh né, thẳng cho tới khi dùng thành ý của mình hạ gục được nó mới thôi.

Tiêu Thần ngẩng đầu nhìn ánh đèn ấm áp len qua cửa sổ, anh chạy nhanh lên lầu, vừa chạy vừa không kìm được cong cong khóe miệng, anh muốn hôn Tư Kiêu Kỳ ngay lập tức.

Ngày 3 lúc Tiêu Thần chuẩn bị đi làm, Tư Kiêu Kỳ đứng sau lưng anh nói: “Bảo bối đi làm ngoan nha, nhớ xây dựng quan hệ tốt với đồng nghiệp đó biết không.”

“Thật ra cũng toàn đồng nghiệp cũ thôi,” Tiêu Thần xoay người mang giày, nói: “Anh đừng quên em lúc trước cũng là người của khoa ngoại lồng ngực.”

Tư Kiêu Kỳ nghiêm mặt nói: “Giờ sao mà giống trước được, đây là chiến trường hoàn toàn mới, em phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.”

Tiêu Thần cười nhạt: “Mấy lời khó nghe nhất cũng nghe hết rồi, còn gì phải sợ chứ?”

Tư Kiêu Kỳ kéo người qua, trao cho đối phương một cái hôn thật sâu: “Bảo bối à, em như thế này làm anh yêu chết được.”

Đối với việc Tiêu Thần trở về khoa ngoại lồng ngực đương nhiên cũng sẽ có người bất mãn. Khoa ngoại lồng ngực là khoa cao cấp nhất ở bệnh viện An Hải, vì vậy việc canh trạnh cũng gay gắt hơn chỗ khác. Vốn là nơi này đã đủ rắc rối rồi, Tiêu Thần lại còn mới nháo một trận, tự nhiên cũng sẽ có người nhìn anh không vừa mắt, lời nói ra cũng mang theo mấy phần địch ý. Mấy lời đàm tiếu này Tiêu Thần có thể lạnh nhạt coi như không nghe thấy, nhưng mà có một áp lực khác khiến anh có chút không chịu nổi, khoa ngoại lồng ngực có không ít người, tự nhiên cũng sẽ có người trông chờ anh mắc sai lầm, chỉ thiếu điều cầm kính lúp mà soi khuyết điểm, muốn nhân cơ hội để anh khó xử hoặc là dứt khoát đá anh về lại khoa cấp cứu – Tiêu Thần mỗi thời khắc đều rất tỉnh táo, không thể sơ sẩy, không thể phạm sai lầm, lại không được lãnh đạm quá mức.

Bình thường lúc nói chuyện phiếm, chủ đề lúc nào cũng sẽ chuyển tới các loại phương pháp giải phẫu tiên tiến, mà Tiêu Thần dù sao cũng rời khỏi nơi này hơn một năm rồi, nên có chút không theo kịp tiết tấu, có câu “Khoa ngoại lồng ngực phải nhìn giải phẫu”, Tiêu Thần biết cửa ải này mình nhất định phải qua. Thế là anh bỏ ra nhiều thời gian hơn để đi thư viện, rồi xem thêm video tư liệu, trong khoa hễ có ai đứng mổ anh đều sẽ đi xem để học hỏi, đi làm mỗi ngày đã mệt muốn chết, về nhà lại còn phải tham khảo thêm tư liệu. Trong khoảng thời gian này, trên sô pha, bàn ăn hay tủ đầu giường đâu đâu cũng có sách tham khảo của Tiêu Thần, từng trang hình ảnh đủ mọi màu sắc, muốn buồn  nôn bao nhiêu có bấy nhiêu, mà Tư Kiêu Kỳ lại sợ nhất mấy thứ này.

Cũng may dạo này Tư Kiêu Kỳ bộn bề nhiều việc, trước và sau xuân vận luôn là thời điểm có thể kiếm được nhiều nhất trong năm. Người nào có thể lái xe trong công ty anh đều bắt phải đi hết, ngoại trừ Kiều Hâm đang ở nhà lo cho vợ sắp sinh ra thì tất cả mọi người đều phải lái xe, ngay cả anh cũng thay chỗ của lão Mã, cùng đám thủ hạ lúc trước của lão Mã chạy chung một tuyến đường dài. Lão Mã bởi vì không chịu phục tùng mới bị khai trừ, bởi thế nên Tư Kiêu Kỳ cũng không tiếc tiền bồi thường một khoảng lớn do vi phạm hợp đồng, coi như sẵn dịp này răn đe mấy người còn lại. Tục ngữ nói phải rèn sắt khi còn nóng, anh nghĩ nhất định phải lợi dụng cơ hội này thu phục hết đám thủ hạ kia của lão, về sau mới dễ dàng quản lý.

Thế là anh mỗi ngày đều phải theo đám người này chạy mấy tuyến đường dài, tuyến đường này chạy về phía bắc, trời đông giá rét gió lạnh thấu xương, mặt đường bị tuyết đọng vô cùng khó đi, người người đều coi đây là con đường nguy hiểm. Cả một đội hình lái xe toàn là lão làng, quanh năm suốt tháng toàn chạy trên đường, tự nhiên sẽ thấy quyết định mở ra tuyến đường này của Tư Kiêu Kỳ là lấy trứng chọi đá, ai nấy cũng bày ra biểu tình hả hê châm chọc. Tư Kiêu Kỳ tự mình đi thay bánh xe dự phòng, sau đó kiểm tra xe, thắng, trục bánh xe, cả bộ thắng, thay luôn cả dầu máy…Lưu loát rõ ràng, động tác thành thạo tới nỗi mấy người kia cũng dần không thể nói gì nữa.

Tư Kiêu Kỳ nằm trên ván trượt trên xe, từ gầm xe trượt ra, trên bộ đồ lúc này đã dính đầy dầu máy, anh không để ý chút nào, phủi tay nói: “Mỗi người tự đi kiểm tra xe của mình đi, tôi cho mọi người thời gian một ngày để chỉnh đốn, chiều mai ba giờ kiểm tra, chiếc nào không đủ chuẩn trừ tiền thưởng.”

Mọi người không dám trái lời, lập tức bắt tay vào hành động, Tư Kiêu Kỳ châm điếu thuốc đứng từ xa quan sát, dưới khói thuốc lượn lờ nhìn thấy một đám người bắt đầu đi vào kiểm tra tu sửa, hai mắt nheo lại hiện ra chút ý cười.

Giao thừa năm nay Tiêu Thần và Tư Kiêu Kỳ phải trải qua ở hai nơi khác nhau, Tiêu Thần ở khoa ngoại lồng ngực trực ca đêm, bản thân là người mới, lại đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, anh tự nhiên hiểu được khi nào nên nhún nhường, hay nên dùng cách nào để lấy lòng đồng nghiệp, mà thay ca trong dịp năm mới là phương pháp hiệu quả nhất. Mà Tư Kiêu Kỳ cũng giống như có thần giao cách cảm, hắn thay thế lão Trương chạy xe để ông ấy được về nhà ăn Tết với mẹ mình, để mình chạy chuyến xe ngay ba mươi Tết này, chuyến xe mà ai cũng không nguyện ý chạy.

Đúng không giờ đêm ba mươi Tết xe của Tư Kiêu Kỳ vừa lúc lái tới đường cao tốc liên tỉnh. Cảnh vật xung quanh vô cùng hoang dã, gió lạnh gào thét thổi qua, thổi mạnh tới nỗi xe cũng có chút lay động, đứng một chỗ có thể thấy loáng thoáng ánh sáng của pháo hoa từ xa, trong xe lúc này chỉ có lác đác mấy người.

Tư Kiêu Kỳ bật bluetooth lên gọi điện thoại cho Tiêu Thần, anh cười nói: “Vợ ơi, năm mới vui vẻ.”

Tiêu Thần dừng lại trên ban công tầng sáu, nhìn pháo hoa đang sáng rực trên bầu trời, cùng với ánh đèn lóe ra từ cửa sổ, cười nói: “Chúc mừng năm mới.”

“Năm mới đầu tiên vậy mà không thể ở bên em được, anh xin lỗi.”

“Không sao, em cũng có ở nhà với anh được đâu.”

“Anh phải kiếm tiền nuôi gia đình a, vợ à.” Tư Kiêu Kỳ nhỏ giọng tranh công, hy vọng Tiêu Thần có thể ở nơi cách mấy trăm cây số tặng cho anh một nụ hôn.

“Vợ à bây giờ anh còn nhờ em nuôi đó.” Tiêu Thần nhìn một tràng pháo hoa rực rỡ trước mắt, nhẹ nói, “Em còn đang chờ anh kiếm tiền  nuôi gia đình đây.”

“Không thành vấn đề!” Tư Kiêu Kỳ vỗ ngực cái bốp, tin chắc mười phần, nói: “Tình trạng kinh doanh của công ty bây giờ khá tốt, đợi qua xuân vận anh sẽ tính toán lại sổ sách, thế nào cũng kiếm được một khoản.”

“Vậy tốt rồi,” Tiêu Thần nói, “Tư Kiêu Kỳ, cố lên.”

Trên đường về lúc quẹo qua đường cao tốc, anh còn nhớ vụ tai nạn kinh khủng xảy ra vào mùa hè năm ngoái, nhớ tới hai mắt ướt nhèm của Tiêu Thần…Còn có cái đêm bị hành cho eo mỏi lưng đau đó.

Anh muốn về nhà ngay lập tức, về lại bên cạnh Tiêu Thần, chân ga dưới chân càng giẫm càng sâu.

Lúc gần tới địa phận thành phố, chuông điện thoại của anh vang lên. Giọng nói tràn ngập tiếng cười của Tiêu Thần truyền tới: “Anh về mau lên, tiểu Kiều điên rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi