HẠNH PHÚC LÀ KHI GẶP ĐƯỢC EM


Tình hình của công ty dạo này vẫn ổn chứ?
Giọng nói nghiêm túc, ánh mắt sắc bén dán chặt lên người của Dương Thừa Nam.
Không bị khí thế kia áp bức.

Dương Thừa Nam khẽ mỉm cười, sau đó chậm rãi tiếp lời:
- Ba không cần lo lắng! Tình hình vẫn ổn! Chỉ là...
Anh trầm ngâm, giọng nói thấp đi thấy rõ.
- Có phải là "bọn họ" lại ra tay không?
Dương Thừa Hiên nhíu mày, tay gõ từng nhịp xuống mặt bàn.
- Không có thông tin cụ thể.

Nhưng chơi trò "ném đá giấu tay" kiểu đó thì chắc chắn là họ!
Dương Thừa Hiên gật đầu suy tư, sau đó nhìn thẳng vào con trai mình lên tiếng.
- Có lẽ họ sẽ đối phó với những người bên cạnh con.

Thừa Nam, bảo vệ tốt cho Khả Như!

Nghe ba mình nhắc đến cô, anh khẽ lỡ đãng, ánh mắt hướng về phía nhà bếp như đang tìm kiếm bóng hình của ai đó.
- Ba yên tâm! Con sẽ không để em ấy gặp nguy hiểm!
Một lời hứa kiên cố giữa hai cha con được thành lập.
- Này, hai cha con các người có vào ăn không?
Trịnh Tú Thi bên trong lên tiếng thúc giục.
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, cả hai trút bỏ đi gương mặt lạnh lùng nghiêm khắc.

Họ nở nụ cười, sau đó chậm rãi bước vào phòng ăn.
.........
- Khả Như con ăn nhiều lên, sao bé con của dì lại ốm như vậy chứ? Dì mới đi có mấy ngày thôi mà! Có phải là thằng nhóc này bỏ đói con không? Nếu có thì nói cho dì biết, dì nhất định sẽ không tha cho nó!
Trịnh Tú Thi miệng vừa nói, tay cũng không quên gắp thức ăn cho Khả Như.

Có thể nói bà cưng chiều Khả Như không khác gì con ruột mình.

- Khụ....mẹ à! Đừng lúc nào cũng nghĩ xấu con!
Dương Thừa Nam ho nhẹ sau đó tiếp tục dùng cơm.

Thấy không, cậu chẳng làm gì mà cũng dính đạn! Đó rõ là bất công!
- Ai bảo con suốt ngày bày ra vẻ mặt dọa người đó! Mẹ không nhắc nhở, lỡ như bé con của mẹ có chuyện gì thì sao?
"....."
Dương Thừa Nam triệt để im lặng.

Được rồi! Anh không đấu lại người phụ nữ quyền lực này!
Khả Như thấy chén của mình đầy thức ăn liền không nhịn được mà trong lòng dâng lên một cổ ấm áp.

Mọi người ai cũng tốt với cô.

Cảm giác đúng là vô cùng hạnh phúc!
- À phải rồi dì, ba mẹ con khi nào họ mới về ạ?
Khả Như dừng đũa, sau đó nhìn người bên cạnh mình khẽ hỏi.

- Ái dà, con không biết đâu! Hai cái người đó đã lớn tuổi rồi mà không khác gì vợ chồng son! Họ đó hả, còn đang bận du lịch riêng tư nữa kìa! Chắc hẳn tháng sau mới về được!
Nhắc đến hai người bạn mình thì Trịnh Tú Thi không khỏi cảm thán.

Tuy họ đã lấy nhau hơn mười mấy gần hai mấy năm nhưng tình cảm vẫn vô cùng tốt đẹp.

Chưa kể đến, lão Diệp kia còn là một người lãng mạn, biết cách tạo ra niềm vui cho người mình thương.

Nhìn lại lão chồng cứng nhắc nhà mình, bà không khỏi chậc lưỡi.

Haiz, đúng là số khổ mà!
Cảm nhận ánh mắt không hài lòng của bà xã, Dương Thừa Hiên chỉ đành cười gượng rồi lên tiếng xoa dịu.
- Được rồi, sau này dẫn em đi du lịch khắp thế giới được không?
- Làm như còn con nít không bằng!
Tuy nói vậy nhưng nụ cười trên môi của bà đã hiện rõ rệt.

Là vợ chồng nhiều năm gắn bó, ai mà không muốn có những khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau.

Dù tuổi tác ra sao, giới tính thế nào thì khi đã là gia đình việc quan trọng nhất là phải đặt hết tình cảm vào người mình yêu.
Thấy vợ mình vui ra mặt, Dương Thừa Hiên mỉm cười.

Ông thật ra cũng muốn cả hai có kỳ nghỉ dài hạn.


Nhưng tiếc thay, còn một số chuyện cần phải giải quyết.

Do đó, ông chỉ có thể dời chuyến đi sang lúc khác.

Ông đã tự hứa với lòng, sau khi mọi việc ổn thõa, ông nhất định sẽ dẫn vợ mình đi du lịch cho thỏa thích.

Lời hứa này, có lẽ phải đợi hơi lâu nhưng dẫu vậy, ông sẽ không bao giờ quên!
Nhìn hai người lớn hạnh phúc như những cặp đôi mới cưới.

Khả Như mỉm cười, trong lòng có chút ngưỡng mộ.
Cô đưa mắt về phía Dương Thừa Nam, vừa hay anh cũng đang nhìn chằm vào cô.
Khẽ mau chóng cúi đầu.

Trong đầu cô bây giờ toàn là những câu hỏi chưa có lời giải đáp...
"Không biết...mình có thể giống như ba mẹ với dì chú hay không...".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi