HẠNH PHÚC TÁI SINH

Edit: Yul Yuuki

Trải qua một kiếp người, tâm tính của Yên Nhiên so với thiếu nữ cùng tuổi trầm ổn hơn rất nhiều.

Mở ra giấy Tuyên Thành chuẩn bị vẽ tranh, An Ninh công chúa thích liên hoa ai cũng biết, nàng không chỉ thích thưởng thức liên hoa, mà càng am hiểu họa liên hoa.

Bút di chuyển trên giấy Tuyên Thành, một vòng lượn quanh mỗi hoa một vẻ.

Kiếp trước nàng muốn lấy lòng An Ninh công chúa mà họa liên hoa.

Kiếp này Yên Nhiên chỉ đơn thuần họa từng loại liên hoa trong hồ hoa viên sau hầu phủ.

Họa một canh giờ, cuối cùng Yên Nhiên cũng họa xong, thưởng thức tác phẩm của chính mình.

Đợi nét mực khô cạn, Yên Nhiên cuộn giấy Tuyên Thành lại, đưa cho nha hoàn hầu hạ bên cạnh:

Cất cẩn thận, ngày mai ta mang nó đi gặp An Ninh công chúa.

Dạ!

An Ninh công chúa, ngươi mang đến cho ta cái gì? Yên Nhiên không thể quên, kiếp trước An Ninh công chúa đối với nàng rất lãnh đạm.

Nhưng cũng không thể trách An Ninh công chúa.

Yên Nhiên lấy một quyển du ký ra xem, bản thân không tốt sẽ tìm khuyết điểm của người khác mà chê trách.

Sẽ nghĩ mình bị hiểu lầm, bị lãnh đạm đều là lỗi của người khác.

Nàng vừa lật sách, vừa suy nghĩ, nàng không thể vì kiếp trước An Ninh công chúa đối xử lãnh đạm với mình mà tránh né nàng.

Kiếp trước nàng cũng sai, không thể khiến An Ninh công chúa nhìn ra bản tính của nàng.

Kiếp này nàng sẽ không phạm sai lầm nữa, đối với An Ninh công chúa mà nói, Yên Nhiên là một người mới.

Yên Nhiên lại lật xem một tờ, trọng sinh cũng tốt, mà cũng không tốt.

Nếu trong lòng luẩn quẩn rất dễ lâm vào mâu thuẫn, dù biết sau này ai sẽ trở thành phong vân.

Nhưng không nhất định hắn sẽ thích ngươi, ngươi cũng không chắc chắn có thể giúp đỡ hắn, khiến hắn cảm kích.

Kiếp trước của Yên Nhiên cũng không trải qua nhiều chuyện, sinh ra trong phú quý sống trong ngạo khí.

Sau khi biểu ca từ tước, nàng vẫn được hắn che chở, cuối cùng là nàng đóng cửa cô tịch mà chết.

Đối với chuyện phát sinh ở bên ngoài, Yên Nhiên cũng không hiểu biết nhiều.

Du ký ghi lại phong cảnh ở Giang Nam, tiền đường giang thủy triều, tây tử ven hồ đoạn cầu...

Yên Nhiên khép sách lại, những nơi đó, kiếp trước nàng chưa từng đi đến.

Cứ cho rằng kinh thành là nơi tốt nhất phú quý phồn hoa nhất, kiếp này nàng muốn rời kinh đi du ngoạn.

#####

Phu nhân sai nô tỳ đem sổ sách giao cho tiểu thư, phu nhân nói, "Nữu Nữu có chổ nào không hiểu, cứ việc tới hỏi nương."

Ma ma đắc lực bên người Nhu Nương đem ba bản sổ sách giao cho Yên Nhiên.

Sau khi Nhu Nương biết Nhàn Nương dạy Yên Nhiên xem sổ sách, liền có tâm tư muốn bồi dưỡng Yên Nhiên nhiều hơn nữa.

Trước kia tính tình Yên Nhiên rất hiếu động, rất khó khiến nàng ngồi yên xem sổ sách, Nhu Nương từng nói với nàng, lại khiến cho Yên Nhiên càng ngày càng rời xa nàng.

Trước khi Yên Nhiên xuất giá, Nhu Nương đã chuẩn bị cho nàng vài vị ma ma khôn khéo, tính phụ trợ Yên Nhiên.

Nhưng nô tỳ có khôn khéo hơn nữa, cũng không có cách gì ảnh hưởng đến chủ tử.

Yên Nhiên ở vương phủ từng bước gian nan, không phải cái gì nàng cũng không hiểu, không chủ trì được việc bếp núc.

Mà là vương phủ quá phức tạp, nàng hiểu biết này nọ, cũng không đủ ứng phó.

Dù Nhàn Nương đã lưu lại nhiều thứ, nhưng Trinh Nương gả vào vương phủ còn sớm hơn nàng hai năm.

Đã nhìn thấy những vật lưu lại này nọ cùng nhân thủ còn lại, thì ước nguyện ban đầu của Nhàn Nương đã hoàn toàn bị loại bỏ.

Nàng tất nhiên sẽ gả vào danh gia vọng tộc, chủ trì việc bếp núc, thao túng sinh ý, cùng mệnh phụ tương giao, nàng phải nắm giữ tất cả.

Yên Nhiên xem sổ sách, này nọ đối với nàng mà nói cũng không khó.

Ở kiếp trước sau khi nàng bị đâm cho đầu rơi máu chảy, cũng có thể lo liệu Nhữ Dương vương phủ, phá được thủ đoạn ngầm của Trinh Nương.

Nhữ Dương vương phủ dưới sự chủ trì của nàng, cũng không sai, chỉ cần cho Yên Nhiên một năm, nàng sẽ đủ tư cách làm thế tử phi.

Nhưng...biểu ca nhường tước vị thế tử, tất cả thay đổi khiến Yên Nhiên ứng phó không nổi, địa vị thân phận chênh lệch.

Lúc đầu Yên Nhiên còn có thể chấp nhận, nhưng sau đó...nàng không tiếp thụ được.

Nhất Thụ nhất khô héo, sao ta nhìn không thấu.

Yên Nhiên cười khổ, nếu nàng nhìn thấu phú quý, không phải chỉ biết an ủi biểu ca, mà phải cổ vũ hắn.

Dù biểu ca làm hầu gia, cũng không phải không có cơ hội trở nên nổi bật, rời khỏi Nhữ Dương vương phủ cũng không phải là thất bại, cũng không phải là nguyên nhân khiến phu thê bọn họ bị thế nhân vứt bỏ.

Là nàng không làm tròn vai trò hiền thê, Yên Nhiên hiểu rõ, kiếp này nàng phải làm hiền thê.

Không được tùy hứng làm bậy, khiến trượng phu phải che chở, hiền thê cũng không phải để cho trượng phu nạp tiểu thiếp.

Yên Nhiên khép lại sổ sách, hầu phủ giàu có và đông đúc cũng không sánh bằng Nhữ Dương vương phủ.

Nhưng người tới cửa muốn kéo quan hệ thân gia, bằng hữu cũng ít hơn vương phủ rất nhiều, ít người, việc sẽ ít đi.

Kiếp trước Yên Nhiên có kinh nghiệm, sau khi trọng sinh lại được Nhàn Nương giáo dưỡng, xử lý mọi chuyện thành thạo.

Sau khi Nhu Nương xem xong, càng vừa lòng, nàng đem hơn phân nửa sự tình trong hầu phủ giao cho Yên Nhiên xử lý.

Một là muốn rèn luyện nàng, hai là... nàng lại có thai.

Lúc đang dùng vãn thiện(bữa tối), Nhu Nương nôn khan không ngừng, dọa hầu gia Lý Vĩnh Niên sợ hãi, liền sai người thỉnh ngự y vào phủ.

Sau khi ngự y bắt mạch, vui vẻ chúc mừng hầu gia, Nhu Nương có thai, Lý Nĩnh Niên cao hứng cầm tay Nhu Nương không chịu buông ra.

Yên Nhiên cười hì hì thưởng bạc cho ngự y, cùng bọn hạ nhân trong phủ.

Yên Nhiên đứng ở sau bình phong, nhìn mẫu thân ngượng ngùng hạnh phúc rúc vào trong lòng phụ thân.

Yên Nhiên biết, đời này cùng đời trước sẽ không giống nhau, nàng còn có đệ đệ hoặc là muội muội đang ở trong bụng mẫu thân, đợi bọn hắn trưởng thành nàng sẽ bảo hộ bọn hắn.

Yên Nhiên lặng lẽ rời đi, Nhu Nương hơn mười năm lại có thai, ngự y nói có chút nguy hiểm, Yên Nhiên sẽ giúp đỡ Nhu Nương xử lý tốt chuyện hầu phủ.

Yên Nhiên năng suất khiến Nhu Nương cùng hầu gia cái gì cũng không cần quan tâm cứ việc tĩnh dưỡng hưởng thụ là được.

Yên Nhiên nhớ lúc Trinh Nương hoài thai, Nhữ Dương vương luôn ở bên cạnh nàng, chiếu cố nàng, lúc ấy nàng rất hâm mộ Trinh Nương.

Nàng cũng nghĩ tới lúc nàng vì biểu ca hoài nhi tử nối dòng mà vui sướng, nhưng....nàng không có thai, rõ ràng nàng cùng biểu ca đều không có tật xấu, vì sao không thể hoài thai?

Nếu nàng có thể sinh hạ hài tử, có lẽ Nhữ Dương vương sẽ không dễ dàng bỏ rơi biểu ca, biểu ca cũng không buồn bực mà chết.

Yên Nhiên đã mời đại phu bắt mạch, đều nói nàng không có vấn đề, Nhu Nương luôn điều dưỡng thân thể nàng, sao nàng không thể mang thai?

Không phải nàng có vấn đề, cũng không phải biểu ca có bệnh không tiện nói ra, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Vì Nhu Nương mang thai, Yên Nhiên ngồi trên xe ngựa đi đến chổ An Ninh công chúa, vẫn còn suy tư vấn đề này.

Nàng không tin nàng bị người hại, lúc nàng ăn uống đều rất chú ý cẩn thận, một lòng muốn hoài thai.

Trinh Nương luôn nói với nàng không cần sốt ruột, nếu vội vàng xao động sẽ khó có thai.

Sau đó Trinh Nương kéo nàng đi chùa miếu thắp hương, giúp nàng tìm kiếm phương thuốc, làm rất nhiều, khiến nàng cùng biểu ca rất cảm kích, nhưng...

Xe ngựa của An Bình hầu phủ chạy vào phủ công chúa bằng cửa hông bên phải, Yên Nhiên xuống xe, nàng dẫn theo hai đại nha hoàn Cẩm Tú, Cẩm Sắt cùng đi gặp An Ninh công chúa.

Yên Nhiên thay đổi nha hoàn bên người, một là không muốn để các nàng nhận ra nàng thay đổi, hai là nàng quên không được chuyện kiếp trước.

Nha hoàn của nàng vì muốn ở lại vương phủ mà đi nịnh hót Trinh Nương.

Ham phú quý, Yên Nhiên cũng có thể hiểu, nhưng kiếp này nàng sẽ không cho các nàng có cơ hội.

Yên Nhiên luôn luôn tùy hứng, muốn thay đổi nha hoàn, Nhu Nương cũng không cảm thấy kỳ quái, loại chuyện này nàng làm cũng không ít lần, Nhu Nương chỉ nhắc vài câu.

Yên Nhiên đi theo hạ nhân dẫn đường của phủ công chúa, đi vào nơi An Ninh công chúa đãi khách Yên Vũ Các.

Nơi này là kiến trúc hai tầng, Yên Nhiên vào cửa sau, nhìn thấy tầng một hơn mười vị tiểu thư đang ngồi trên ghế.

Các nàng hoặc là uống trà, hoặc là nói chuyện phiếm, ánh mắt thường liếc nhìn lầu hai.

Yên Nhiên biết rõ tâm tư của các nàng, chỉ có người được ở tầng hai, mới là người được An Ninh công chúa thân cận.

Yên Nhiên.

Trinh Nương gọi, Yên Nhiên nhìn nàng, nàng mặc một thân y phục nguyệt bạch, váy dài thanh la, cài một cây trâm vãn phát, đánh một chút son phấn, càng có khí chất trầm tĩnh uyển chuyển.

Một đôi mắt ôn nhuận trong suốt, lộ ra ôn nhu thuần thiện, nàng khiến cho người khác có cảm giác thoải mái, muốn tới gần.

Yên Nhiên cười:

Trinh di.

- Ta không biết Yên Nhiên cũng đến.

Trinh Nương đứng dậy, tư thái đến bên người Yên Nhiên, vẫn như trước kia vô cùng thân thiết kéo cánh tay Yên Nhiên, cười dịu dàng nói:

Mới vừa rồi quen biết được mấy vị tiểu thư, có nói đến ngươi, các nàng đều muốn gặp ngươi.

Yên Nhiên liếc mắt nhìn các vị tiểu thư bên cạnh Trinh Nương, một đám trang điểm thanh nhã đoan trang.

Tuy An Ninh công chúa thích hoa phục mỹ sức, nhưng không muốn có người giống nàng, nên yêu thích các vị tiểu thư thanh lịch.

Cũng vì nàng thích liên hoa, nên các vị tiểu thư mặc trang phục hay phục sức nhiều hoặc ít cũng có liên hoa.

Trinh Nương thì ngoại lệ, còn Yên Nhiên một thân y phục đỏ thẫm càng đặc biệt, ở trước mặt An Ninh công chúa, mà dám mặc y phục trân châu đỏ rực, còn trang điểm minh mỹ kiều diễm, chỉ có mình Yên Nhiên.

Lúc nàng vào cửa, các tiểu thư đều nhìn nàng, không thể phủ nhận Yên Nhiên mặc một thân y phục rất đẹp.

Nhưng nơi này là phủ của An Ninh công chúa, nàng nhất định sẽ bị An Ninh công chúa vắng vẻ.

Cũng không phải chỉ có một mình Yên Nhiên như vậy, trước kia cũng có một vị tiểu thư ăn mặc hơi hoa lệ.

Đã bị An Ninh công chúa mời ra khỏi phủ, trở thành trò cười cho thiên hạ.

Yên Nhiên nói:

Không dám làm phiền Trinh di, người cần biết ta đều biết.

Trinh Nương nhu hòa ngượng ngùng cười, ánh mắt ôn nhuận ấm áp, nhẹ giọng nói:

Nghe nói tâm tình của An Ninh công chúa không được tốt, ngươi cẩn thận một chút, hôm nay ngươi mặc một thân y phục... không phù hợp, nếu là bình thường thì không sao, nhưng hôm nay...Yên Nhiên ngươi thay đổi y phục đi.

Không cần, An Ninh công chúa đã mời ta đến, còn để ý chuyện nhỏ này sao?

Yên Nhiên nói nặng giọng, Trinh Nương cười vui vẻ hàm chứa vui mừng:

Vẫn là Yên Nhiên có bản sự, khiến An Ninh công chúa hạ thiếp mời, cùng qua bên kia ngồi đi.

Trinh Nương chủ động lôi kéo Yên Nhiên, lúc này ngoài cửa lại có một vị tiểu thư tiến vào.

Nhìn Trinh Nương mỉm cười cảm kích, đến bên người Trinh Nương, ngượng ngùng nói:

Đa tạ, đa tạ Mạnh tiểu thư.

Yên Nhiên nhìn khuôn mặt nàng có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu.

Trinh Nương cười dịu dàng thân thiện giới thiệu:

Nàng là tam tiểu thư của lễ bộ thị lang phủ. Vẫn luôn ở Hào Châu hiếu kính tổ phụ, tổ mẫu, mấy ngày trước mới trở về kinh thành.

Tề tam tiểu thư cũng là thân hữu(bạn thân) của Trinh Nương, nàng xuất thân từ dòng dõi thư hương.

Sau này gả cho Tư đại đô đốc, chiếu cố Trinh Nương không ít, Yên Nhiên phúc thân nói:

Tề tiểu thư.

Tam tiểu thư đáp lễ, tuy nàng tò mò về Yên Nhiên, nhưng càng cảm kích Trinh Nương nhiều hơn, Trinh Nương nhẹ giọng nói:

Vừa thay đổi thời tiết, tiểu nhật tử không được bình thường cũng không có gì lạ, tuy nói vậy, nhưng ngươi hồi phủ nên thỉnh ngự y bắt mạch mới tốt.

(Yul: tiểu nhật tử là ngày kinh nguyệt)

Tiểu nhật tử.... Yên Nhiên giống như bị sét đánh, nhớ tối hôm qua nàng lật xem sách thuốc mà Bình Nhất Chỉ sai người đưa tới.

Yên Nhiên nhìn Trinh Nương, trong mắt tràn đầy cay đắng, Trinh Nương vì Nhữ Dương vương an bài ngày để thiếp thất thị tẩm...

Nàng hỏi vì sao Trinh Nương lại an bài như vậy.

Ở trước mặt thái phi, Trinh Nương ngượng ngùng cúi đầu, nói với thái phi, là dựa theo sách thuốc ở Mạnh phủ.

Mà an bài ngày thị tẩm cho các thiếp thất, sắp xếp như vậy, sẽ khiến cho vương phủ khai chi tán diệp.

Nàng dựa theo sách thuốc tính ra các ngày an toàn của di nương mà an bài.

Cảm thấy vương phủ sẽ có nhiều hậu nhân, thái phi khen ngợi Trinh Nương hiền lành hiểu chuyện, ban thưởng rất nhiều đồ tốt.

Còn nói so với Nhàn Nương nàng càng dịu ngoan, hiền lành, không ghen tuông độc đoán như Nhàn Nương.

Nhữ Dương vương càng thương tiếc yêu thương Trinh Nương.

Nhưng bọn họ lại không nghĩ đến, Nhàn Nương ghen tị, nhưng vương phủ vẫn có thứ nữ được sinh ra.

Còn Trinh Nương dịu ngoan hiểu chuyện, cho đến lúc được độc sủng, ở trong vương phủ trừ nàng, không có di nương nào hoài thai.

Tính kế các vị thiếp thất nàng có thể lý giải, an bài cho các nàng không sinh hạ được hài tử nàng cũng có thể hiểu.

Nhưng vì cái gì lại làm như vậy với nàng? Mà nàng cũng dại dột tin tưởng.

Luôn dựa theo lời Trinh Nương mà chọn ngày gần gũi với biểu ca...

Nàng còn nhớ kiếp trước biểu ca nhẹ giọng an ủi nàng, tâm nàng đau như kim đâm, còn Trinh Nương lại nhìn nàng chê cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi