HẠNH PHÚC TÁI SINH

Edit: Yul Yuuki

Lúc Trinh Nương cùng Tề tam tiểu thư nói chuyện, vẫn lặng lẽ đánh giá Yên Nhiên, chuyện nàng có thể đến phủ của An Ninh công chúa có chút ngoài ý muốn.

Yên Nhiên trốn tránh An Ninh công chúa không giống làm bộ, là ai đã giúp nàng nghĩ thông suốt.

Vẻ mặt Yên Nhiên không thay đổi, chậm rãi đi đến cầu thang, mỗi một bước đều rất nặng nề, nàng đã nói sẽ không hận Trinh Nương.

Từ lúc được trọng sinh, Yên Nhiên vẫn cảm thấy mình thật may mắn vì có thể trọng sinh, muốn thân nhân được hạnh phúc, nàng không có ý niệm trả thù.

Kiếp trước là kiếp trước, dù kiếp này có thể đem Trinh Nương dẫm nát dưới chân, thì thống khổ ở kiếp trước có thể tiêu trừ sao? 

Nàng chỉ muốn trôi qua những ngày yên bình, biểu ca có thể đứng vững ở vị trí thế tử, có đại di cảnh giác Trinh Nương lưu lại nhiều nhân thủ.

Bên người biểu ca không có nàng làm phiền, dù Trinh Nương có nhiều mưu kế hơn nữa cũng không uy hiếp được biểu ca khỏe mạnh xuất sắc.

Đại di không cần Nhữ Dương vương, Trinh Nương không ghê tởm Nhữ Dương vương như nàng đã nói,  còn có thể trở thành bảo bối trong lòng hắn.

Nàng vẫn luôn tránh né Trinh Nương, trừ những lần nhắc nhở biểu ca, đại di nhìn thấu diện mạo thật sự của Trinh Nương.

Yên Nhiên không hề biết kiếp trước mọi tội lỗi đều là Trinh Nương, nàng nguyện ý nhận lỗi về mình, là nàng không làm tốt.

Nhưng hôm nay... Yên Nhiên khổ sở đau đớn, kiếp trước nàng chờ đợi ngóng trông nhi tử, không phải Trinh Nương không biết, sao nàng lại làm như vậy? 

Nếu nàng không muốn hỗ trợ, vì sao còn muốn dẫn nàng đi cầu thần bái phật, Yên Nhiên ăn bao nhiêu phương thuốc, có khi cả ngày...Cả ngày tiêu chảy.

Cũng vì ăn quá nhiều, nàng thậm chí bị kiết lỵ, nếu không phải có biểu ca luôn ở bên giường gọi tên nàng, thì có lẽ nàng sẽ không chống đỡ nổi.

( Yul: kiết lỵ giống tiêu chảy kèm theo cảm giác đau là mót rặn, phân nhầy. Ta không biết cổ đại gọi cái này là gì nên để nguyên)

Nàng gầy gò đến nổi một trận gió thổi cũng có thể bay, trong lòng biểu ca tràn đầy áy náy, nhẹ giọng nói 

Trong mệnh nên có thì sẽ có, trong mệnh không có chớ cưỡng cầu, phật viết, tùy duyên, ta không trách biểu muội, trong mệnh vô tử, ta nhận, sau này không có nhi tử nối dòng thừa tước, chúng ta nhận nhi tử của tiểu đệ làm thừa tự cũng được.』

Lúc biểu ca còn làm thế tử, Trinh Nương không nói cho nàng biết vì bọn nàng là đối địch.

Lúc biểu ca từ tước, vì sao nàng cũng không nói, vì sao? Yên Nhiên cảm thấy ngực mình đau đớn ức nghẹn, nàng chưa bao giờ oán hận ai như thế, Trinh Nương đã làm được.

Yên Nhiên, Yên Nhiên.

Trinh Nương nhìn Tề tam tiểu thư cười cười xin lỗi, nhấc lên làn váy bước nhanh vượt qua người Yên Nhiên, nhẹ giọng nhắc nhở: 

An Ninh công chúa đang ở lầu hai, đã sai hạ nhân ở phủ công chúa dặn dò. Ai cũng không được quấy rầy, quy cử ở Yên Vũ Các là do An Ninh công chúa hạ lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được phép bước lên lầu hai.

Ngươi đi rồi sao? Ngươi lên lầu hai rồi sao sao?

Đôi mắt Yên Nhiên tối đen vô thần nhìn Trinh Nương, hỏi lại: 

Ngươi lên rồi?

Trinh Nương ngửa đầu nhìn về hướng trên cùng của cầu thang, ở bên dưới nhìn lên không thấy gì ở bên trên, Trinh Nương lắc đầu nói: 

Vẫn vô duyên chưa lên được lầu hai gặp An Ninh công chúa.

- Phải không? Thì ra ngươi còn chưa lên lầu hai?

Yên Nhiên không muốn né tránh Trinh Nương nữa, không muốn trốn trong góc phòng nhìn nàng, cho rằng mỗi người đều tự đi con đường của chính mình sẽ không liên lụy đến nhau.

Kiếp trước thất bại là do nàng không đủ khôn khéo, nhưng chỉ cần là địch nhân của Trinh Nương, đều đáng chết sao? Các nàng tranh đoạt này nọ với Trinh Nương, làm gì có người vô tội? 

Nếu trời cao đã cho nàng cơ hội trọng sinh, nếu Trinh Nương không có An Ninh công chúa, thì nàng sẽ khó khăn nối tiếp khó khăn, Yên Nhiên nói: 

Ngươi không thể đi lên, ta cũng không thể lên? Trinh di, ngươi quá coi thường ta rồi.

Yên Nhiên nhận cuốn tranh trong tay Cẩm Sắt, vượt qua người Trinh Nương, bước đến bên cạnh cầu thang, Trinh nương vội nói: 

Ta chỉ muốn tốt cho ngươi.

Yên Nhiên bước lên ba bậc thang, đưa lưng đối mặt với Trinh Nương:

Ngươi làm nhiều chuyện tốt cho ta lắm, ta trưởng thành, phân biệt được chân tình giả ý, đúng rồi...

Yên Nhiên quay đầu cười yếu ớt nhìn các vị tiểu thư khác:

Chúc mừng Trinh di trở thành đích nữ ghi tạc dưới danh nghĩa của ngoại tổ mẫu, rốt cục ngươi cũng đạt được tâm nguyện, vì trở thành đích nữ trả giá không ít đâu. Mẫu thân ta cùng đại di chỉ nhận thân muội muội(em ruột) là Huệ di, chắc ngươi cũng chẳng để ý, hiện nay ai mà không biết Trinh di hiếu tâm cảm động trời đất, cảm động ngoại tổ mẫu nhận ngươi làm đích nữ.

- Yên Nhiên...

Trinh Nương không biết nên nói cái gì mới tốt, vì câu này của Yên Nhiên, mà Tề tam tiểu thư đang rất cảm kích nàng cũng không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với nàng.

Thái độ của Yên Nhiên đại biểu cho thái độ của hai vị tiểu thư xuất sắc nhất đã xuất giá của Mạnh gia.

Tuy nói nữ nhi xuất giá sẽ không để ý đến chuyện ở gia mẫu, nhưng Nhàn Nương là Vương phi, Nhu Nương là hầu phu nhân.

Dù các nàng không ảnh hưởng quyết định của Mạnh lão gia, thì Mạnh lão gia cũng không ảnh hưởng được các nàng.

Nữ tử xuất giá sẽ không còn là người Mạnh gia, nhưng phải suy nghĩ đến gia thế trượng phu của các nàng.

Trinh Nương cảm thấy mọi người xung quanh đang trào phúng, đùa cợt nàng, đôi mắt Trinh Nương tràn đầy đau đớn, hai má bỏng rát, lợi hại...

Trở thành đích nữ giống Trinh Nương thì không thể tranh luận, thứ nữ chính là thứ nữ, dù được ghi vào gia phả, ghi tạc dưới danh nghĩa đích mẫu cũng không có cách gì thay đổi chuyện nàng xuất thân ti tiện.

Đế quốc Đại Minh đích thứ rõ ràng, nếu không được quý nhân cường thế coi trọng, thì những người có mặt đều khinh khi nàng, đích không phải đích, thứ không phải thứ.

Yên Nhiên thấy Trinh Nương bị ủy khuất, lại còn làm ra vẻ ngại ngùng tươi cười, đôi mắt nhìn Yên Nhiên tràn đầy bao dung.

Giống như đang nhìn tiểu hài đồng không hiểu chuyện, Yên Nhiên nở nụ cười, xoay người bước lên lầu hai.

Nàng là Mạnh Trinh Nương, dù có áp lực lớn hơn nữa, cũng sẽ không khuất nhục, nàng sẽ nhẫn nại mọi chuyện, sau này nàng đắc thế cũng không tự tay trả thù những người từng vũ nhục nàng.

Nhưng những người bên cạnh nàng sẽ đem những địch nhân của nàng khiến họ sống không bằng chết, khiến các nàng phải quỳ gối dưới chân Trinh Nương mà cầu xin...

Trinh Nương sẽ cười dịu dàng, cao cao tại thượng nhìn các nàng, thương hại các nàng, hoặc là nói với các nàng hãy yên tâm, nàng không hề ghi hận, cũng sẽ không trả thù.

Thân ảnh của Yên Nhiên biến mất sau cầu thang, hạ nhân vẫn chắn ở cửa lại tránh ra nhường đường, người ở dưới lầu cũng có thể nghe giọng người đó nói: 

Công chúa điện hạ đợi người đã lâu, sao lúc này người mới đến?

- Công chúa điện hạ có trách tội ta?

- Xem người nói kìa, chủ nhân đã nói, dù người có phá hủy Yên Vũ Các, thì người vẫn là khách quý của chủ tử.

Yên Nhiên cười nói: 

Ta nào dám phá hủy Yên Vũ Các mà công chúa điện hạ yêu thích nhất

Tính nết của An Ninh công chúa chính là như vậy, người nàng coi trọng, mặc kệ có bao nhiêu người nói nàng không tốt, nàng cũng không quan tâm, trừ phi chính mắt nàng nhìn thấy, có chứng cứ thiết thực.

Một khi biết có người lừa nàng, lúc đầu An Ninh công chúa  tốt với nàng bao nhiêu, thì sau này trả thù càng nặng.

Yên Nhiên nắm chặt cuốn tranh, đi đến hai bước, đứng trước bình phong, ngửi được mùi tùng hương nhàn nhạt, ở bên cạnh bình phong là một thiếu niên tuấn dật vẫn đứng yên lặng không rời, Yên Nhiên nói: 

Công chúa điện hạ, ta đến rồi.

- Vào đi.

Thiếu niên nghe giọng của An Ninh công chúa, kéo bình phong, hương thơm bay thẳng vào mũi, Yên Nhiên nhìn thấy An Ninh công chúa đang nằm tựa vào nhuyễn tháp, đắp chăn gấm ngang ngực, ở bên cạnh nhuyễn tháp đang pha trà nóng, An Ninh công chúa nhìn Yên Nhiên:

Cho ngươi tiến vào, còn ngây ngốc làm gì? Lại muốn né tránh ta? Ngươi nghĩ ta không có cách nào bắt ngươi?

Yên Nhiên đi đến bên người An Ninh công chúa, An Ninh công chúa nhìn thiếu nữ trước mặt đang mặc y phục trân châu hồng lụa, váy dài thanh la, nàng đang ôm một cuốn tranh trong ngực, là một cô nương xinh đẹp khả ái...

An Ninh công chúa nghĩ nàng cùng Yên Nhiên giống nhau, nàng bị phụ hoàng bảo hộ rất kĩ, nên không biết lòng người hiểm ác.

Bị người thiết kế yêu phải người không nên yêu, trước kia tính tình nàng ngây thơ hồn nhiên, bị tổn thương gần như hỏng mất.

Nhưng nàng sẽ khiến người tính kế nàng bị hủy hết tiền đồ, khổ không nói nổi...đại hoàng tử bị nhốt ở U Châu...Năm trước nàng còn đến thăm hắn.

- Ngươi tính ngồi bên người ta sao, hay là ngồi bên kia, chổ ghế đệm ta chuẩn bị cho ngươi?

Cách nhuyễn tháp không xa, là một chiếc ghế hoa lệ, đệm ghế rất mềm mại, ngồi lên sẽ rất thoải mái, Yên Nhiên nói: 

Ta đứng là được rồi, chưa muốn ngồi.

An Ninh công chúa lắc lắc đầu:

- Nhàn Nương nói ngươi giống nàng, ta lại nhìn không giống, ngươi có tâm tư rất tinh tế, người bị ngươi làm nhục chưa từng khổ sở nỉ non, ngươi...Mắt của ngươi bị cái gì? Đừng nói với ta là bên ngoài gió lớn, làm đau xót mắt....

Trang họa trong tay Yên Nhiên rơi xuống đất, nàng ngồi xổm xuống, cánh tay che lại đôi mắt, nước mắt thấm vào ống tay áo, nàng đã từng nói không được khóc, nhưng không lần nào làm được.

Nàng còn cho rằng nước mắt của nàng đã chạy cạn ở kiếp trước, kiếp này nàng không thể khóc được nữa.

Đợi cho nàng khóc xong, lúc ngẩng đầu đôi mắt hồng hồng, An Ninh công chúa xem bức họa liên hoa của nàng, Yên Nhiên nghẹn ngào nói: 

Họa không đẹp.

- Sai rồi, ngươi họa rất tốt, thế nhân đều biết ta thích liên hoa ở trong bùn đất mà không bị lây nhiễm, sinh thần hàng năm thu được vô số tác phẩm liên hoa, ngươi đoán xem, ta sẽ xử trí như thế nào?

Yên Nhiên lắc đầu nói: 

Ta không biết.

An Ninh công chúa kéo Yên Nhiên, để nàng ngồi bên người, nghịch ngợm nói: 

Một ngọn lửa thiêu đốt sạch sẽ.

- Vì sao?

- Thứ nhất, ta là công chúa được phụ hoàng sủng ái nhất, không thể để người khác biết ta thích cái gì nhất, hay để ý cái gì, có những người vì ta mà lưu trữ, có những người sẽ hủy vật mà ta để ý, thứ hai, ở trong bùn mà không bị lây nhiễm...Ha ha ha, dù là phụ hoàng cũng có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, ta nói cho ngươi biết, trên đời này không có người nào chí thuần chí thiện, ta còn nghĩ mình đã tìm được một người, nhưng cuối cùng...Thiếu chút nữa ta đã bị lừa.

An Ninh công chúa nói:

Rất hợp ta ý, rất hợp ta ý.

Yên Nhiên nhẹ giọng nói: 

Không phải người thích liên hoa sao? Đóa hoa phong tư không chỉ một màu, khi thì thanh thuần, khi thì yêu dị, cách nhìn nhận khác nhau, liên hoa có thể thiên biến vạn hóa.

An Ninh công chúa nói: 

Liên hoa được Phật tổ dùng làm bồ đoàn, ngụ ý chí thuần, kinh Phật ghi lại, ác quỷ trên đỉnh Hy Mã Lạp sơn có hắc liên, hắc liên ngụ ý chí ác, cùng là hoa sen vì sao có thể chí thuần chí ác? Yên Nhiên, ngươi biết không?

- Già Nam tâm kinh đã nói, ác quỷ ở trên Hy Mã Lạp sơn gần nơi phật tổ tu luyện, liên hoa không có tội, ở trong tay Phật tổ là chí thiện, trong tay Ma Đà là chí ác.

( Yul: khúc này nói về phật giáo, nàng nào muốn tìm hiểu tự tìm hiểu nha)

An Ninh công chúa cầm cuốn tranh, gõ nhẹ lên trán Yên Nhiên, vui mừng cười nói: 

Tiểu nha đầu ngộ tính rất cao. Ta không biết ngươi đã trải qua chuyện gì, ngươi phải nhớ, mọi việc không thể quá cố chấp, đừng học theo đại di ngươi, nàng rất khó khăn vất vả mới bước ra khỏi ngõ cụt, lại bước vào ngõ hẻm khác, ta không kéo nàng trở lại được.

- Người không giống đại di, không nói đến thân phận, đại di có thế tử, vì hắn, dù đại di dốc hết tâm huyết cũng không oán không hận,đại di không phải là chui vào ngõ hẻm, nàng hiểu rõ người nào đối với nàng là quan trọng.

Yên Nhiên chưa từng làm mẫu thân, nhưng nàng hiểu được tấm lòng của Nhàn Nương, vì muốn biểu ca bình an, Nhàn Nương nguyện ý tính kế người trong thiên hạ.

Mẫu tử thâm tình, An Ninh công chúa lý giải không được, nhưng Yên Nhiên có thể hiểu rõ, vì kiếp trước nàng rất khát cầu nhi nữ.

(Yul: nhi nữ là nhi tử + nữ nhi)

Từng ảo tưởng sau khi có nhi tử sẽ đem tất cả những gì tốt đẹp nhất cho chúng, làm mẫu thân tấm lòng đều giống nhau, Trinh Nương cũng vậy.

P/s Trinh Nương trừ chuyện được tra nam yêu thích thì nàng còn có cái gì? 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi