HẠNH PHÚC TÁI SINH

Edit: Yul Yuuki

Sau khi Triệu Duệ Kỳ từ chổ thái phi trở về, đến thỉnh an Nhàn Nương xong, nói: 

Sân viện của nhi tử đổi thành Cẩn Tỉnh, người đem nha hoàn vừa đến tuổi xứng(gả) cho người đi.

Nhàn Nương vui mừng nhìn nhi tử:

- Sao lại nhắc tới việc này?

Triệu Duệ Kỳ trả lời:

- Nha hoàn tuổi tác lớn, tâm cũng lớn, nhi tử không muốn trong lòng biểu muội có vướng mắc.

- Một đám nha hoàn hầu hạ ngươi, sẽ có người nhớ thương muốn làm di nương, ngươi là Nhữ Dương vương thế tử, bộ dạng không hè kém, dù có quy củ đè nặng, cũng khó tránh có những người muốn bay lên cao, chỉ cần được làm di nương là nửa chủ tử của vương phủ ròi.

Triệu Duệ Kỳ nói:

- Biểu muội sẽ thương tâm.

Đôi mắt Nhàn Nương lướt qua một phần hâm mộ Yên Nhiên, nhi tử thật sự đặt nàng ở trong lòng.

Có nữ nhân nào thấy trượng phu tam thê tứ thiếp mà không thương tâm? Nhàn Nương nắm chặt tay:

- Chỉ cần tâm tính ngươi kiên định, không bị sắc đẹp mê hoặc, dù các nàng dùng nhiều thủ đoạn hơn nữa cũng uổng phí, nói cái gì mà bất đắc dĩ, nói cái gì mà say rượu mê tình, nói cái gì mà đồng liêu ban tặng không thể cự tuyệt, nói cái gì mà làm cho bệ hạ yên tâm...Chỉ là lấy cớ mà thôi, trong lòng hắn không có ngươi, đương nhiên sẽ trái ôm phải ấp.

- Mẩu thân.

Nhàn Nương xoa xoa trán, tự giễu nói:

- Nói chuyện này để làm gì? Kỳ nhi, nếu sau này ngươi nhịn không được muốn thu nạp ai, hãy nói thẳng với Yên Nhiên, không được đặt điều lấy cớ.

- Nhi tử sẽ không để biểu muội thương tâm.

Triệu Duệ Kỳ biết Nhàn Nương cũng tin tưởng hắn, hắn chỉ có thể dùng hành động chứng minh.

Lúc này có nói gì, có kiên quyết hơn nữa thì cũng không có người tin tưởng, kiếp này hắn chỉ cần một mình biểu muội.

Nhàn Nương nói:

- Lúc này là tổ mẫu ngươi quản gia, nếu đem nha hoàn bên người ngươi xứng người, lan truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ngươi, bên cạnh ngươi cũng không thể không có người hàu hạ, như vậy đi, chọn nha hoàn Xuân Ý xứng người trước.

- Xin mẫu thân lúc đem các nàng xứng người, hãy chọn người thỏa đáng...

Triệu Duệ Kỳ thấy sắc mặt Nhàn Nương ngưng trọng, dừng lại nói:

- Mẩu thân?

- Kỳ Nhi, hôm nay ngươi có thể nói đem các nàng xứng người, thì có nghĩa các nàng đã phạm vào sai lầm không thể phạm, không biết bổn phận, tồn tại tâm tư không nên có, ở bên cạnh ngươi hầu hạ lại không bình tĩnh, đây là chuyện hậu trạch, ngươi không càn nhiều lời, ta tự có chừng mực.

Triệu Duệ Kỳ tâm địa hiền lương, sao Nhàn Nương có thể yên tâm?

Kỳ Nhi, ngươi lại đây.

Triệu Duệ Kỳ ngồi bên người Nhàn Nương, Nhàn Nương nắm bàn tay hắn:

Nghe ta nói, tay của ngươi không phải chỉ dùng để viết ra cẩm tú văn vẻ, còn phải cầm được bảo kiếm giết người, Nhữ Dương vương phủ địa vị hiển hách, có rất nhiều người chú ý, ngươi...Ngươi phải nhớ kỹ đối với người tính kế ngươi, mạo phạm người của ngươi, hạ thủ tuyệt đối không thể lưu tình.

Triệu Duệ Kỳ trịnh trọng gật đầu:

Nhi tử nhớ kỹ, mẫu thân.

Nhàn Nương hỏi: 

Nếu người có quyền cao chức trọng tính kế Nhữ Dương vương phủ, nói xấu ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?

- Ta sẽ không cho hắn có cơ hội tính kế ta.

Nhàn Nương nhẹ nhàng lắc đầu,

- Hôm nay ta sẽ nói với ngươi một chút chuyện trong triều đình, ngươi phải khắc ghi trong lòng, suy nghĩ cân nhắc cẩn thận, có những người là địch nhân nhưng cũng có thể dùng.

Nhàn Nương nói hơn một canh giờ, từ trọng thần của triều đại trước, cho đến bệ hạ cùng các vị hoàng tử, cuối cùng nói đến phi tần trong hậu cung.

Lúc nói đến phu nhân của trọng thần, Nhàn Nương thấy hắn nhíu mày, nói:

- Chuyện phu nhân của trọng thần, ta sẽ giao cho Yên Nhiên, Kỳ nhi, ta biết ngươi đau nàng, nhưng có một số việc phải tự nàng làm, ngươi không thể thay nàng, Yên Nhiên cũng muốn giúp ngươi, ta từng nói với ngươi, chỉ càn ngươi đứng vững vị trí thế tử, thực lực cường đại, dù Yên Nhiên có bị suy sụp, cũng sẽ không chịu thương tổn.

Triệu Duệ Kỳ thấy thần sắc Nhàn Nương mệt mỏi, nói: 

Người nghỉ ngơi đi, nhi tử không muốn mẫu thân... mẫu thân...

Triệu Duệ Kỳ khóe mắt chua xót, Nhàn Nương ôm nhi tử:

- Kỳ nhi, nương sẽ tận lực đem tất cả mọi chuyện an bài thật tốt, nhưng thể sự thay đổi thất thường, có thể có biến cố hay không nương cũng không nói được, chỉ cần ngươi không chịu thua kém, sẽ không có ai có thể xúc phạm ngươi, nhớ rõ phải đem những người này kéo ra thật xa, khiến bọn họ không thể thân cận ngươi, dù muốn tính kể ngươi, cũng không dễ dàng.

Triệu Duệ Kỳ gật đầu, Nhàn Nương nói:

- Đi đi.

Sau khi hắn rời khỏi, Nhàn Nương giống như mất hết khí lực, nằm xụi lơ trên giường, tay siết chặt đệm giường.

Đau, đến tận xương cốt, Nhàn Nương sống thêm một ngày, thì đau đớn càng tăng lên, sống càng lâu càng đau..

Lúc đau đến tận cùng, Nhàn Nương từng nghĩ...đi thôi, nhưng nàng không bỏ được nhi tử, ngày qua ngày gắng nhẫn nại, Nhàn Nương cười trấn an Trần ma ma:

Nếu có một ngày ta không còn đau nữa, ta sẽ cảm thấy không thoải mái.

- Chủ tử, uống nước.

Trần ma ma nâng Nhàn Nương dậy, đem chén trà đến gần môi nàng:

- Thế tử hiểu biết, người có thể yên tâm dưỡng tốt thân thể.

Nhàn Nương thở dài:

- Tuy Kỳ nhi hiểu chuyện, nhưng vẫn cần tôi luyện, cần có người chỉ điểm, lúc này càng cần người nâng đỡ, một khi ta cùng vương gia gặp chuyện không may...Nhữ Dương vương phủ sẽ bị những người trong triều cắn nuốt, lúc này Kỳ nhi không có năng lực chống lại đám cáo già trong triều, ta đi, còn vương gia ở lại, mới có thể che chở Kỳ nhỉ.

- Nô tỳ hiểu, loạn dân không thương tổn vương gia được.

-ừ.

Nhàn Nương dựa vào Trần ma ma, nhìn nhánh cây khô héo ngoài cửa sổ:

- Vương gia rất nhanh sẽ đến Hoài Châu, hy vọng bạo dân có thể làm vương gia thanh tỉnh, An Bình hầu phủ là thân gia mà Nhữ Dương vương phủ không thể mất.

Vương gia rời kinh, cần bệ hạ ân chuẩn.

Sáng sớm Nhữ Dương vương đã trình lên sổ con, đương kim hoàng thượng phái Cẩm Y vệ theo hỗ trợ, nói là theo hỗ trợ, chủ yếu vẫn là giám thị nhất cử nhất động của Nhữ Dương vương sau khi rời kinh.

Nhữ Dương vương đi Giang Nam là vì thú trắc phi, có lý do hợp lý, nên bệ hạ đáp ứng thỉnh cầu của hắn.

Dù có Cẩm Y vệ đi theo, thì đoàn người của Nhữ Dương vương vẫn không nhiều lắm, Nhữ Dương vương là tướng lĩnh công huân lớn lao, võ nghệ bất phàm.

Lúc này thiên hạ thái bình, hắn chỉ dẫn theo hai cái thị vệ một gã sai vặt, tính luôn Cẩm Y vệ, cũng chỉ có mười người, Bọn hắn cưỡi ngựa cao to, quần áo đẹp đẽ quý giá, nhìn là biết quý phú bức người, người khác đối với bọn hắn càng tôn kính mà không dám gần gũi.

Một đường dài cũng không gặp chuyện gì, Nhữ Dương vương muốn sớm định ra chuyện thú trắc phi, rồi trở lại kinh thành bầu bạn với Nhàn Nương, cả đêm chạy đi...

Nhàn Nương càng không thèm để ý, hắn lại càng là muốn gần nàng, Nhàn Nương mạnh miệng mềm lòng, kỳ thật cũng là suy nghĩ cho hắn...

Ở Hoài Châu nhiều đồi núi, đường rất hiểm trở, Nhữ Dương vương di chuyển chậm một chút, ngồi trên lưng ngựa Nhữ Dương vương uống một ngụm nước.

Chợt nghe thấy một trận âm thanh, một đám người vây xung quanh bọn hắn.

Nhữ Dương vương nhìn thấy bọn chúng cầm côn bổng, gậy gộc, tên thủ lĩnh vẻ mặt dữ tợn, bộ dáng hùng hổ.

Hắn liền cảm thấy buồn cười, tuy bọn hắn không có nhiều người, nhưng vẫn thu thập được bọn loạn dân này, Nhữ Dương vương cũng không e ngại bọn chúng.

- Các ngươi muốn gì?

- Mới vừa ròi các ngươi đi ngang qua một dòng suối nhỏ, đúng không?

Nhữ Dương vương gật đầu:

- Đúng.

- Vậy đúng ròi, các ngươi dám cưỡi ngựa đến đó, dòng suối nhỏ nước trong là suối thần, các ngươi không biết quy củ, người ngoại lai lại dám để vó ngựa đạp xuống suối thần, phá hủy phong thủy, Phật tổ sẽ đem tai hoạ giáng lên người chúng ta.

Ca, đừng nhiều lời với bọn chúng, động thủ.

Hán tử bên cạnh nói:

- Các huynh đệ ỉên.

Không cho Nhữ Dương vương có cơ hội nói chuyện, liền xông tới.

Đất đai ở Hoài Châu cằn cỗi, không phải núi cao thì là rãnh sâu, tai hoạ liên tục, loạn dân tương đối bưu hãn.

Hoàng đế khai quốc chính là người Hoài Châu, vẫn hay chiếu cố Hoài Châu, quan viên địa phương đối với loạn dân cũng là nhắm một mắt mở một mắt.

Hoài Châu nối liền kinh thành cùng Giang Nam, là con đường lưu thông nam bắc.

Bởi vậy ở đây mới có nhiều bạo dân, đạo tặc, Nhữ Dương vương nhớ lúc hán chuẩn bị đi, Nhàn Nương từng nói phải để ý loạn dân ở Hoài Châu.

Nếu đến Hoài Châu phải tìm thống lĩnh Hoài Châu Lý đại nhân, Nhữ Dương vương tự phụ vào thân phận, vẫn không nghe, lúc cùng loạn dân giao thủ mới biết được.

Loạn dân Hoài Châu không tầm thường, mỗi một người một cái côn, còn sử dụng công pháp do hoàng đế khai quốc sáng tạo Phong Ma côn pháp, đúng là cứng sợ ngang, ngang sợ không muốn sống.

Dù Nhữ Dương vương có võ nghệ cao cường hơn nữa, cũng bị một trận côn pháp điên loạn đánh cho đầu óc choáng váng.

Thị vệ cùng Cẩm Y vệ đi theo hắn cũng liên tiếp trúng chiêu, đã gần mất năng lực chống cự, Nhữ Dương vương thấy chuyện không ổn vội vàng hô to một tiếng:

- Bản vương là Nhữ Dương vương, còn không mau lui ra?

- Nhữ Dương vương? Chưa từng nghe.

Loạn dân tiếp tục tấn công, Nhữ Dương vương không ngăn được, trên đùi đã bị trúng một gậy, nhìn thấy gậy gộc chuẩn bị đánh vào vai, Nhữ Dương vương nói:

- Bản vương nhận thức thống lĩnh Hoài Châu... bản vương cùng Lý Vĩnh Khánh có quan hệ thân gia.

Lúc này tên thủ lĩnh nhìn thoáng qua, bọn hắn dám cướp đường cũng là vì quá nhàn rỗi, mới vừa rồi thấy thuộc hạ của hắn có chút công phu, nhìn cũng không dễ chọc, lúc này lại nói là có thân gia với thống lĩnh Hoài Châu.

- Ngươi nhận thức Lý đại nhân?

- Nhận thức(quen biết), ngươi mời hấn đến đi.

Nhữ Dương vương buồn bực, hắn khi nào thì nếm qua loại mệt nhọc này? Thống lĩnh Hoài Châu Lý Vĩnh Khánh là thân sinh đệ đệ của An Bình hầu.

Nghe nói hắn rất yêu thương Yên Nhiên, đích thê Lý gia chỉ có thân sinh nhi tử là hai người bọn hắn.

Lý Vĩnh Khánh có tám nhi tử, nằm mơ cũng muốn có nữ nhi, nên đã đem Yên Nhiên trở thành thân sinh nữ nhi mà yêu thương.

Nhữ Dương vương nhớ Nhàn Nương từng nói hàng hóa vận chuyển lui tới phần lớn là dựa vào thống lĩnh Hoài Châu trợ giúp.

Trước kia hắn cũng không quan tâm, hiện tại xem ra...Vị trí thống lĩnh Hoài Châu rất quan trọng.

- Đem nhốt hắn trước đi, ta tự mình đi đến Thống Lĩnh phủ.

Nhữ Dương vương bị nhốt bên cạnh chuồng heo, heo nái kêu ục ục, chuồng heo bốc mùi khó ngữi, thiếu chút nữa khiến hắn nôn mữa.

Hắn vô cùng hối hận, sao hắn không nghe lời Nhàn Nương đề nghị, đi thăm hỏi thống lĩnh Hoài Châu.

Hắn cực kỳ mất mát, đường đường là Nhữ Dương vương lại không quan trọng bằng thống lĩnh Hoài Châu, thật sự là huyện quan không bằng huyện quản.

Hắn cứ nghĩ rằng dựa vào danh vọng của Nhữ Dương vương sẽ giải quyết được tất cả, nhưng hiện tại mới phát giác, người trước giờ hắn xem không vừa mắt, lại cứu mạng hắn.

Nếu hắn thật sự bị bạo dân đánh chết, dù sau này bọn chúng phải đền mạng thì có ích lợi gì?

Nhữ Dương vương ủ rũ suy nghĩ, là có người trong triều cố ý khó xử hắn? Cũng không phải không có khả năng này.

Nè, Không phải ngươi khát nước sao? Uống nước?

Nhữ Dương vương ngẩng đầu nhìn thấy một thiếu nữ thanh lệ cỡ mười lăm mười sáu tuổi:

- Ngươi là...

- Ta đang cho heo ăn.

Thiếu nữ cầm ấm nước, đuổi lũ heo ra xa một chút, lúc này Nhữ Dương vương mới cảm thấy tốt hơn:

- Đa tạ cô nương.

Thiếu nữ cười giản dị, Nhữ Dương vương chưa bao giờ gặp ai thanh thuần như vậy.

- Uống nước đi, phụ thân ta một chút nữa sẽ trở lại.

Ngồi xuống, thiếu nữ lấy nước trong đút cho Nhữ Dương vương, nhẹ giọng nói:

- Người thật sự là vương gia?

Thấy Nhữ Dương vương gật đầu, lông mi thiếu nữ run rẩy, lấy khăn lụa lau mồ hôi cùng tro bụi trên mặt Nhữ Dương vương.

Sau khi nhìn thấy khuôn mặt Nhữ Dương vương tuấn dật, trong mắt thiếu nữ có chút dao động.

Nhữ Dương vương ngửi mùi thơm thoang thoảng trên người nàng, tuy không phải là hương liệu quý báo, nhưng cực kì tươi mát.

Nhữ Dương vương hỏi:

-Ngươi là ai?

Đôi mắt thiếu nữ trong suốt, mày liễu, hơi thở sạch sẽ thuần mỹ, da thịt khỏe mạnh sáng bóng.

Nhữ Dương vương nhíu mày, nữ tử này khiến hắn có cảm giác rất thân thiết, thiếu nữ gõ trán hắn:

- Ngốc tử.

Sau đó cười khẽ le lưỡi, thiếu nữ chạy đi:

- Ta không tin ngươi là vương gia.

Nhữ Dương vương nhớ kỹ nàng, dám mắng hắn là ngốc tử, chút nữa sẽ không tha cho nàng, quanh quẩn  Nhữ Dương vương vẫn còn mùi thơm thoang thoảng.

P/s Đúng là heo nọc bị nhốt ngay cạnh chuồng heo nái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi