HẠNH PHÚC TÁI SINH

Edit: Yul Yuuki

Lúc anh hùng quẫn bách sẽ nhớ rõ ân của mỹ nhân, Nhữ Dương vương suy nghĩ mơ màng.

Dù gặp rủi ro mà vẫn có thể mê hoặc thiếu nữ, đủ để thấy mị lực của hắn như thế nào.

Mai Lan Trúc Cúc mỗi dạng mỗi vẻ,

Nhữ Dương vương đối với Nhàn Nương là vì áy náy mà sinh ra trìu mến.

Đối với Trinh Nương là che chở thương tiếc, muốn bảo vệ cốc u lan như Trinh Nương.

Đối với trắc phi mà hắn định nạp vào cửa là bất đắc dĩ cùng thưởng thức, làm nữ nhân của hán, cho các nàng danh phận, Nhữ Dương vương sẽ không bạc đãi các nàng.

Thiếu nữ vừa rồi, như cúc dại đày khắp núi đồi, đổi lại lúc bình thường, Nhữ Dương vương sẽ không để ý cúc dại phong tình.

Nhưng ngay lúc hắn buồn bực nhất, hương thơm hoa cúc xua tan tối tăm trong lòng hắn, Nhữ Dương vương không ngại bẻ đóa hoa cúc dại này về vương phủ.

#####

- Phương Nhi, ngươi quyết định?

- Nương, ta không muốn sống cả đời ở Hoài Châu.

Một phụ nhân cỡ bốn mươi tuổi kéo thiếu nữ mới vừa rồi lưu lại ấn tượng sâu sắc với Nhữ Dương vương vẻ mặt không đồng ý:

- Nghe nói hắn là quý nhân, trong nhà thê thiếp thành đàn, nghe nương nói, phú quý như vậy chúng ta không cần, biểu ca ngươi là người thành thật, trong nhà cũng có vài mẫu ruộng tốt, hắn vẫn nhớ thương ngươi, có thứ gì tốt cũng đưa cho ngươi, có nương ở đây, phụ thân ngươi không miễn cưỡng ngươi được, ngươi đừng có cái tâm tư này, hãy yên ổn búi tóc chờ làm thê tử đi, người xưa nói tiến vào hầu môn sâu như biển, Phương Nhi, nghe lời của nương, nương luôn ngóng trông ngươi tốt.

Thiếu nữ nở nụ cười, nắm chặt tay phụ nhân:

- Hoài Châu nghèo khó, nếu không phải phụ thân ở bên ngoài...thì sao chúng ta có được những ngày lành? Phụ thân luôn cướp đường không phải không có chuyện gì xảy ra, một khi gặp phải người mạnh, thì làm sao bây giờ? Không phải tháng trước phụ thân bị người đả thương sao? Ở trong mắt đám quý nhân chúng ta chỉ là con kiến, ta không cam lòng gả cho biểu ca, nương, đó là một cơ hội tốt, bỏ lỡ sẽ rất đáng tiếc, ta theo hắn, một khi sinh hạ nhất nam bán nữ, phụ thân cùng ca ca cũng có cái dựa vào, thống lĩnh Hoài Châu cũng sẽ xem trọng chúng ta.

Phụ nhân mấp máy môi, nâng cổ tay áo lau khóe mắt:

Vương phủ là nơi ăn tươi nuốt sống, tiểu thư kinh thành đều là người xuất chúng, là mỹ nhân, Phương Nhi ở trong mắt nương là tốt nhất, nhưng so sánh với các vị tiểu thư khuê các trong kinh thành...Nương lo lắng.

- Không phải chuyện xưa đều nói anh hùng cứu mỹ nhân sẽ là nhân duyên sao? Lúc này ta cứu hắn, chỉ cân có phần ân cứu mạng này, dù ta không bằng thê thiếp trong phủ của hắn, thì hắn cũng không dám bạc đãi ta, nương, ngươi đừng lo lắng, ta tự có chủ ý.

- Ngươi tính làm thế nào?

- Thả rắn cắn hắn, sau đó...Nếu hắn thật sự là Nhữ Dương vương, ta liền ủy thân cứu hắn, để thống lĩnh Hoài Châu nhìn thãy...Đại ca từng nói làm quan ai cũng muốn thể diện, ta không câu làm vương phi, làm phu nhân vương phủ còn không được sao? Nói như thể nào cũng là ân cứu mạng. Ta muốn nhìn xem người nọ muốn thể diện, muốn thanh danh, làm hỏng danh tiết của ta, thì thế nào cũng phải nạp ta, đi vào vương phủ ta sẽ làm cho vương phi vui vẻ, chỉ cần có chổ đứng trong vương phủ, từ nay về sau có tranh thủ được tình cảm hay không, đều dựa vào bản sự.

Phụ nhân nghe xong trợn mắt há hốc mồm, thì thào nói:

- Ta không nên để cho cô cô ngươi dạy ngươi, nàng một đời...Phương Nhi, chớ đi con đường của cô cô ngươi.

- Cô cô cả đời huyết lệ giáo huấn, ta đều nhớ kỹ, nương hãy yên tâm, ta biết nặng nhẹ, chỉ cần ta có thể đứng vững trong vương phủ, nhà chúng ta sẽ tốt hơn, nương hãy coi như là đem ta bán vào vương phủ làm nha hoàn.

Phụ nhân thấy nữ nhi kiên quyết, cũng không nói gì nữa, đành lắc đàu thở dài rời đi.

Phương Nhi là người có chủ ý, từ nhỏ đã rất thân cận với cô cô, nghe nói kinh thành có nhiều người phú quý.

Lại nghe cô cô nói rất nhiều quy củ, kinh nghiệm tranh thủ tình cảm, Phương Nhi vẫn nhớ kỹ trong lòng.

Từ trong lồng bắt ra con rắn lục, Phương Nhi trốn ở phía sau, thả rắn lên mặt đất:

- Hy vọng ngươi thật sự là Nhữ Dương vương, nếu không phảL.Ta sẽ để Tiểu Hoa cắn chết ngươi.

Rắn bò trên mặt đất phát ra động tĩnh, tuy Nhữ Dương vương bị nhốt, nhưng vẫn luôn cảnh giác.

Lúc hắn cùng con rắn đối diện, Nhữ Dương vương không dám di động.

Nhưng vì lúc trước Phương Nhi đến đây, lưu lại hương khí chung quanh Nhữ Dương vương, hấp dẫn con rắn, nên nó chỉ biết công kích Nhữ Dương vương.

Song phương giằng co một hồi, Nhữ Dương vương có chút chịu không nổi:

- Người tới, người tới.

Con rắn độc màu xanh lục bò tới người Nhữ Dương vương, cắn một phát lên người hắn, nơi có hương khí nồng đậm nhất.

Nhữ Dương vương cảm giác đùi hắn đau đớn, ngực như bị đè ép, đầu óc choáng váng, hắn sẽ chết?

Hắn không chết trận xa trường, mà chết vì rắn độc cắn, Nhữ Dương vương thật sự không cam lòng.

Nhàn Nương còn ở kinh thành chờ hắn, Kỳ nhi còn chưa cập quan(trưởng thành), không gánh vác nổi Nhữ Dương vương phủ, còn có Trinh Nương...

Nhữ Dương vương ngã xuống đất, mí mắt nặng nề giống như không mở ra được.

- Ngươi làm sao vậy?

Giọng nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, Nhữ Dương vương cố sức mở to đôi mắt, nhìn thấy thiếu nữ đứng trước mặt hắn, đôi mắt tràn đầy lo lắng.

- Cứu ta...Cứu ta...

Phương Nhi nhìn thấy ngọc bội bên hông hắn, hẳn là Nhữ Dương vương, chậm rãi ngồi xuống, đôi mắt lượn lờ nước mắt:

Phụ thân ta đi tìm thống lĩnh Hoài Châu còn chưa trở về, ca ca lại bị ngươi đả thương, bọn hắn sẽ không cứu ngươi, ta...Ta là nữ tử nhu nhược...Thật sự không có cách nào khác.

Ngập ngừng nói:

- Ta chỉ có thể giúp ngươi cởi bỏ dây thừng, bị rắn độc cắn trừ phi có người đòng ý vì ngươi hút độc, nếu không đại phu tới, cũng đã muộn, nếu là nơi khác, ta còn có thể giúp ngươi, nhưng ở trên đùi, ta thật sự không thể.

Phương Nhi cởi dây thừng cho Nhữ Dương vương, hắn nói:

- Cứu ta, cứu bản vương, ta sẽ không quên ân cứu mạng, ta sẽ báo đáp ngươi.

Phương nhi si mê lưu luyến nhìn dung nhan tuấn mỹ của Nhữ Dương vương, cánh tay run rẩy cởi bỏ y phục của Nhữ Dương vương.

Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng dù sao nàng cũng là hoàng hoa khuê nữ, vì nam tử xa lạ mà cởi áo tháo thắt lưng, sao nàng có thể không sợ?

Cách đó không xa là đám người cẩm y vệ, nhắm chặt đôi mắt coi như không thấy.

Lúc này tính mạng quan trọng hơn, Vương gia được mỹ nhân cứu là tốt rồi.

Lúc Nhữ Dương vương tuyệt vọng, Phương Nhi đồng ý vì ngươi hút độc, giờ khắc này hắn sẽ nhớ kỹ một đời, chỉ có lúc tuyệt cảnh, thì ân cứu mạng mới có thể khắc cốt ghi tâm.

Phun ra nọc độc, mặt Phương Nhi trắng bệch, nhìn Nhữ Dương vương nói:

- Không sao ròi.

-Ngươi tên gì?

Nhữ Dương vương cầm chặt tay thiếu nữ, thiếu nữ cười khẽ:

- Ta là Phương Nhi, còn ngươi?

- Nhữ Dương vương Triệu Dật Thanh.

- Ngươi thật sự là vương gia?

Nhữ Dương vương gật đàu, Phương Nhi nói:

- Ta cứu ngươi, không cầu gì khác, chỉ cầu ngươi đừng trách phụ thân, ca ca của ta, cuộc sống của chúng ta rất khó khăn, không làm như vậy chúng ta sống không nổi, tha thứ cho bọn hắn được không?

Nhữ Dương vương đỡ thân thể thiếu nữ lung lay sắp đổ:

- Bản vương đáp ứng ngươi.

- Phương Nhi, ngươi là làm sao vậy?

Hán tử vừa rồi bắt nhốt Nhữ Dương vương từ ngoài cửa chạy vọt vào, đoạt lấy Phương Nhi trên tay Nhữ Dương vương, nước mắt chảy xuống:

Nữ nhi...Nữ nhi...

Đôi mắt Phương Nhi trong suốt, ôn nhu nhìn Nhữ Dương vương, nở nụ cười hàm ý cảm ơn:

Phụ thân, vương gia nói sẽ không trách ngươi, hắn nói không trách ngươi.

- Phương Nhi.

Sau khi Phương Nhi ngất đi, thống lĩnh Lý Vĩnh Khánh đi đến bên người Nhữ Dương vương, nhìn hắn nói:

Vương gia đã lâu không gặp?

Nhữ Dương vương không đế An Bình hầu phủ vào mắt, cũng là không vừa mắt Lý gia.

Lý Vĩnh Khánh cũng chướng mắt Nhữ Dương vương, chỉ vì cố kỵ mặt mũi của Nhu Nương.

Hàng hóa của vương phủ có thể vận chuyển qua Hoài Châu, là do hắn chiếu cố trước sau.

Hán còn cho rằng lúc Nhữ Dương vương đi ngang qua Hoài Châu, sẽ tìm gặp hắn trước, không ngờ...Bọn hắn lại gặp nhau ở chỗ này.

Lý Vĩnh Khánh kính trọng ca ca và tẩu tử, nhưng hắn không giống ca ca An Bình hầu.

Trong phủ thiếp thất không ít, lại không có người nào sinh cho hắn một nữ nhi, người khác đều cầu nhi tử, hắn lại cầu nữ nhi.

Mỗi lần hồi kinh hắn đều đem Yên Nhiên sủng lên trời, ai dám nói Yên Nhiên không tốt, Lý Vĩnh Khánh liền đánh người.

Làm thống lĩnh nhiều năm ở Hoài Châu, tính cách hắn càng bưu hãn, hoàng đế coi trọng lòng trung tâm của hắn, rất tín nhiệm hắn.

Lúc hắn thống trị Hoài Châu, án tử giảm đi rất nhiều, ở Hoài Châu, trừ hắn ra, thì không có người nào nguyện ý đến, nên hắn đã làm thống lĩnh ở đây năm sáu năm rồi.

Nhữ Dương vương bị rắn độc cắn không đứng dậy được, lo lắng nhìn Phương Nhi:

- Lý đại nhân, thỉnh đại phu được không? Phương Nhi cô nương là ân nhân cứu mạng bản vương, không nhìn thấy nàng bình an, bản vương sẽ lo lắng.

Lý Vĩnh Khánh nhìn thoáng qua vết thương trên đùi Nhữ Dương vương, hắn ở Hoài Châu kinh doanh nhiều năm, loại tuồng này không biết nhìn bao nhiêu làn.

Nữ tử Hoài Châu dựa vào thủ đoạn này, mà gả đi không ít, Lý Vĩnh Khánh cười tủm tỉm phân phó:

Thỉnh đại phu.

- Dạ thống lĩnh đại nhân.

Nhữ Dương vương được tùy tùng nâng lên, Lý Vĩnh Khánh nói:

- Chuyện thẩm vấn bọn hắn, hạ quan không tiện nhúng tay, là kết tội hay là đặc xá, tùy vương gia định đoạt.

Đại phu đến chuẩn mạch cho Nhữ Dương vương cùng Phương Nhi, sau khi ăn canh dược xong, Phương nhi đã muốn thanh tỉnh, Nhữ Dương vương cũng có tinh thần.

Hắn đã đáp ứng với Phương Nhi, Nhữ Dương vương sẽ không tính toán gì nữa, đặc xá tội cho bọn hắn, cũng nói với phụ mẫu Phương Nhi muốn thu nạp Phương Nhi vào vương phủ làm phu nhân.

Dưới Chính phi, Trắc phi, là phu nhân, Phương Nhi bay lên cành cao, càng không muốn xa rời Nhữ Dương vương.

Tuy Nhữ Dương vương vui mừng vì có Phương Nhi, nhưng vẫn chưa đắm chìm trong tư tình nhi nữ.

Hắn ở trong Thống Lĩnh phủ, có khi Lý Vĩnh Khánh giảng giải một ít chuyện ở Hoài Châu với hắn.

Nhữ Dương vương chính mắt nhìn thấy rất nhiều người quyền quý nịnh bợ Lý Vĩnh Khánh.

Nếu hắn thật dựa theo điều lệ xử lý, đám người huân quý sẽ không kiếm được bạc.

Tuy Hoài Châu bần cùng thiếu thốn, nhưng lại là tuyến đường trọng yếu.

Nhữ Dương vương trầm mặc, xem tâm ý của bệ hạ có thể sẽ để Lý Vĩnh Khánh làm thống lĩnh Hoài Châu thêm vài năm nữa.

Tính tình Lý Vĩnh Khánh ngay thẳng, trừ tính phong lưu, thì không còn tật xấu gì.

An Bình hàu phủ cũng không vô dụng như Nhữ Dương vương đã nghĩ, Yên Nhiên là An Bình hầu phủ đại tiểu thư.

Nhữ Dương vương một lần nữa suy tính thiệt hơn, nếu không có tài lực duy trì, Nhữ Dương vương phủ ở kinh thành sẽ gặp khó khăn.

#####

Tuy Lý Vĩnh Khánh có một đống thiếp thất, nhưng đối với thê tử rất kính trọng, có chuyện gì cũng cùng thê tử thương lượng, sau khi đích thê sinh hạ bốn nhi tử, thì thiếp hàu mới thôi dùng dược, mới có thứ tử.

Phu nhân chuẩn bị nhiều lễ vật cho Nữu Nữu, nếu không phải đại ca nhắc nhở, ta đã bị cuốn vào, rời khỏi Hoài Châu, ai còn nhận thức ta?

Đã biết, lão gia, thiếp thân nhất định an bài thỏa đáng.

Phu thê Lý Vĩnh Khánh thương lượng đem lễ vật gửi đến kinh thành trước.

Trong kinh thành Yên Nhiên thở phào một cái, nghe nói bệ hạ xử lý chuyện Tiệt Vàng Tệ án, phạm quan miệng đầy máu đem diễn chợ bị ném thức ăn vào người.

Vụ án lớn coi như trôi qua, nhị thúc vẫn là thống lĩnh Hoài Châu, càng được bệ hạ tín nhiệm.

Yên Nhiên vỗ vỗ hai má, nàng thật sự không muốn nhìn thấy nhị thúc yêu thương nàng vì việc này mà bị bãi quan, Yên Nhiên không muốn nhìn thân nhân chịu khổ.

P/s ??? ta hơi bận nên edit chậm. Hôm nào có nhiều time ta bù đắp cho các nàng nha???

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi