HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Nếu như cô ta không cẩn thận bị tổng giám đốc Cảnh Thịnh va vào sảy mất đứa nhỏ, cả gương mặt tái nhợt điềm đạm đáng yêu nhẹ nhàng ngã vào lồng ngực anh, và đến khi khẩu trang trên mặt cô rơi xuống, lộ ra nhan sắc tuyệt mỹ, lẽ nào anh sẽ không ấn tượng, không khắc sâu?

Vì vậy, khi chiếc tai nghe mini gắn trong tai cô ta truyền đến âm thanh yêu nghiệt của Cảnh Dật Nhiên: “Người đàn ông phía trước đưa lưng về cô chính là tổng giám đốc tập đoàn Cảnh Thịnh”, cô ta đã không chút do dự đi về phía anh mà đâm vào.

Nhưng, bụng cô chưa kịp đụng vào bất cứ thứ gì, trực tiếp bị ôm trong vòng tay của một người.

Cô ta nghĩ có gì đó đã sai, mở lớn mắt ra nhìn, thì nhanh chóng sợ đến mức mặt cắt không ra hột máu: “Trác... Trác Quân, anh... Anh sao lại... ở chỗ này?!"

Tạ Trác Quân thật sự muốn một phát ném người phụ nữ này xuống đất, bởi vì hiện tại hắn vô cùng ghê tởm người phụ nữ này!

Nhưng hắn không thể, không thể làm mất đứa nhỏ trong bụng Thượng Quan Nhu Tuyết!

Hắn phải dựa vào đứa nhỏ này không phải là con hắn, ly hôn với Thượng Quan Nhu Tuyết!

Sắc mặt hắn u ám đáng sợ, mạnh mẽ tóm lấy Thượng Quan Nhu Tuyết khiến cô ta dừng lại, sau đó xoay người đối diện với Cảnh Dật Thần nói: “Thật xấu hổ, là vợ tôi liều lĩnh. Ngoài ra, tôi muốn hỏi anh, bệnh viện Mộc thị có đúng là do anh làm?”

Nét mặt cảnh Dật Thần lạnh lẽo, không có một tia cảm xúc, thái độ giống như ngày thường anh đối xử với những người xa lạ, giống như không nghe Tạ Trác Quân nói gì, cũng không thèm nhìn đến hai người trước mắt! Ánh mắt anh chỉ chăm chăm nhìn vào đâu đó thật xa, tựa hồ ở đó có một vật vô cùng quý giá.

A Hổ đứng bên cạnh anh, trừng mắt nhìn lăm lăm Thượng Quan Nhu Tuyết, ánh mắt hung ác chẳng hợp tí nào với gương mặt hàm hậu của cậu ta, kiểu như muốn xé rách Thượng Quan Nhu Tuyết. Cánh tay cậu ta vẫn còn đang giang ra bảo vệ Cảnh Dật Thần, rõ ràng, nếu vừa rồi Tạ Trác Quân không ra tay đỡ lấy Thượng Quan Nhu Tuyết, cô ta cũng không có cơ hội va vào người Cảnh Dật Thần rồi!

Thượng Quan Nhu Tuyết nghe Tạ Trác Quân nói chuyện, ép xuống hoảng loạn trong lòng, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Vừa thấy chính diện Cảnh Dật Thần, cô ta lập tức thất thanh nói: “Là anh?! Anh là Cảnh Dật Thần?!”

Điều này không có khả năng! Tổng giám đốc tập đoàn Cảnh Thịnh không thể nào là anh ta!

Bên trong chiếc tai nghe mini truyền đến giọng Cảnh Dật Nhiên không hề cố kỵ mỉa mai cười lớn: “Ha ha ha, Thượng Quan Ngu Tuyết, cô đúng là ngu! Thậm chí còn không biết chị mình đã kết hôn với ai? Không phải cô đã gặp qua chồng của chị mình rất nhiều lần sao? Thế nào, ngạc nhiên? Vẫn muốn quyến rũ anh ta sao? Bản thiếu gia hôm nay thật sự mở rộng tầm mắt, cư nhiên có người không biết liêm sỉ ưỡn to bụng đi câu dẫn Đại thiếu gia Cảnh gia! Cảnh Dật Thần, anh đến cùng khẩu vị nặng bao nhiêu! Ha ha ha...”

Như thể nghe giọng nói kia rất giống với Cảnh Dật Nhiên, Cảnh Dật Thần vẫn chăm chăm nhìn ra xa như cũ, lạnh nhạt mở miệng: “Cảnh Dật Nhiên, tốt nhất là cậu chạy nhanh một chút, nếu không một lát nữa có thể sẽ rất thảm.”

Anh vừa nói xong, ở nơi cách không xa công viên bọn họ lập tức vang lên tiếng nổ lớn, tiếp theo Thượng Quan Nhu Tuyết nghe được một âm thanh gào thét thống khổ truyền đến.

Mọi người vẫn chưa khôi phục cú shock, đã nghe được một giọng nói sắc bén từ giữa sân: “Không được đi, tôi muốn đánh người!”

Tất cả sửng sốt, nhìn về phía cô gái mặc chiếc váy xanh đang đi nhanh về phía bọn họ.

Cô một phát kéo phen chiếc khẩu trang trên mặt Thượng Quan Nhu Tuyết, sau đó không chút nể nang hung hăng quăng cho Thượng Quan Nhu Tuyết một cái tát.

“Bốp” một tiếng, năm ngón tay an tĩnh đậu trên mặt Thượng Quan Nhu Tuyết, làn da trắng nõn lập tức sưng đỏ.

“Chị! Cô...”

Thượng Quan Ngưng lạnh lùng ngắt lời cô ta: “Tôi đã nói nhiều lần, mẹ tôi chỉ có một mình tôi là con gái, tôi không có em gái! Cô không cần mù quáng gọi! Sau này còn có ý định chạm vào chồng tôi, chắc chắn tôi sẽ tặng cô vài lít acid! Còn bây giờ, cô nhanh cút cho tôi!”

Thượng Quan Nhu Tuyết chưa từng nhìn qua Thượng Quan Ngưng như vậy, giờ phút này bị cô đánh rồi mắng mà ngây ngẩn cả người.

Mà Tạ Trác Quân vừa thấy Thượng Quan Ngưng đi đến, ngay lập tức gọi tên cô: “Tiểu Ngưng, cô...”

“Anh cũng cút! Hiện tại một giây tôi cũng không muốn nhìn thấy các người, không cần chết thì nhanh cút xa một chút!”

Tạ Trác Quân cũng ngây ngẩn cả người, hắn cũng chưa từng nhìn qua Thượng Quan Ngưng nóng nảy cộc cằn như vậy, dáng vẻ này không xứng với bề ngoài ôn hòa, khí chất thanh nhã của cô!

A Hổ ít khi thấy Thiếu phu nhân nổi giận, nhanh chóng dùng bạo lực đuổi hai người kia ra khỏi nơi này, sau đó cậu ta cũng đi xa một tí.

Mọi người đi rồi, Cảnh Dật Thần trực tiếp cởi áo vest bị Thượng Quan Nhu Tuyết chạm vào một góc, còn tùy ý vứt trên mặt đất, chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi đi đến cạnh vợ, nắm lấy tay cô nhẹ nhàng thổi thổi: “Có đau tay không?”

Trọng giọng nói anh rõ ràng xen lẫn theo ý cười cùng đắc ý, tựa hồ tâm trạng anh đang cực kì tốt.

Thượng Quan Ngưng đánh người cũng đã đánh, mắng người cũng đã mắng, cảm thấy khá hơn một chút.

Vừa rồi cảnh Thượng Quan Nhu Tuyết cố ý va vào Cảnh Dật Thần, cô ở cách đó không xa nhìn thấy rõ ràng.

Cô không ngờ, Thượng Quan Nhu Tuyết không biết xấu hổ đến như vậy, thậm chí còn xài chiêu cũ đã từng dùng với Tạ Trác Quân áp dụng với Cảnh Dật Thần.

Trong khoảnh khắc, cơn giận cô bùng nổ không cách nào ngăn chặn, nếu trong tay cô mà có acid, cô thật sự không chút nể nang hắt thẳng lên mặt Thượng Quan Nhu Tuyết!

Thượng Quan Nhu tuyết cướp được Tạ Trác Quân, giờ còn cư nhiên muốn quyến rũ Cảnh Dật Thần!

Cô cảm thấy dường như bản thân đã tức đến điên rồi!

Cảnh Dật Thần là chồng cô, không cho phép bất kì người nào quyến rũ anh, Thượng Quan Nhu Tuyết càng không được!

Lần này, cô nhất định sẽ bảo vệ những gì thuộc về cô, ai cũng đừng nghĩ lấy đi!

Cảnh Dật Thần nhẹ nhàng hôn lên trán cô, thấp giọng cười nói: “Ôi, có sát khí! Anh không biết máu ghen của vợ anh lớn đến như vậy, toàn bộ công viên đều bị vị chua nhấn chìm rồi!”

“Không được nhìn người phụ nữ khác!”

Cảnh Dật Thần: “...”

Ngoài nhìn cô, đã khi nào anh nhìn qua phụ nữ khác? Vừa rồi một ánh mắt anh cũng không ban cho Thượng Quan Nhu Tuyết mà!

“Không được nói chuyện với người phụ nữ khác!”

“...”

Anh dường như không nói bất cứ điều gì với Thượng Quan Nhu Tuyết, phải không?

“Không được chạm vào người phụ nữ khác, không được... ưm...”

Câu nói kế tiếp, đã bị Cảnh Dật Thần hôn ngược vào trong.

Môi răng thít chặt, tất cả hòa cùng nhiệt tình và bá đạo của anh, khiến cô không có cách nào không thở dốc.

Thật lâu sau, thời điểm Thượng Quan Ngưng cảm thấy bản thân như sắp ngạt thở đến nơi, Cảnh Dật Thần mới buông cô ra, ở bên tai cô thì thầm: “Ngốc, có lẽ em không biết, em là duy nhất trong anh!”

Cảnh Dật Thần, lấy lòng Thượng Quan Ngưng, làm đáy lòng cô có nhàn nhạt hạnh phúc đang chảy xuôi, làm những ghen tuông kia chầm chậm tan biến.

“Sao anh lại ném áo vest đi?” Thượng Quan Ngưng lấy lại lí trí, nhìn đến chiếc áo vest anh tùy tiện ném xuống đất, cúi xuống muốn nhặt nó lên.

“Vứt đi.” Cảnh Dật Thần nhàn nhạt nói.

“Không tốt!” Đây là âu phục được thiết kế riêng, giá trị hơn mười mấy vạn nhé!

“Không cần đau lòng, giá trị chồng em được tính bằng kim cương, thậm chí phi cơ có thể mua nhiều như trẻ em, lại tiếc một chiếc áo?” Cảnh Dật Thần luôn không thích bị người khác chạm vào, ngay cả chiếc áo bị Thượng Quan Nhu Tuyết chạm qua, anh cũng sẽ không bao giờ mặc lại.

Thượng Quan Ngưng cảm thấy cứng họng, một lát sau mới nói: “Anh quả thực có phong cách vua tiếm vị(*) chuyên chế.”

(*) Vua tiếm vị có nghĩa là người cướp đoạt ngôi vua. Ở đây được hiểu là "Ông chủ cường bá".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi