HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Bên kia Mộc Vấn Sinh bị cháu trai kích thích mà đang hỗn độn trong gió, bên này Mộc Thanh lại lôi kéo Triệu An An đi vào biệt thự, sau đó lại lôi kéo cô đi lên tầng hai.

Phòng khách nhỏ ở tầng hai, một người đàn ông trung niên mặc quần áo đơn giản ngồi bên cửa sổ, đang đọc một quyển sách y thật dày, trên mặt đeo một cặp kính viền đen có sáu phần giống Mộc Thanh, nhìn ông lộ ra chút văn nhã.

Bên người ông, là một người phụ nữ trung niên có dung mạo xinh đẹp, mặc một bộ sườn xám màu xanh đậm, tóc dài đen nhánh búi sau đầu, đang ưu nhã pha trà, hương trà tươi mát phiêu đãng trong phòng khách, làm trong biệt thự có vài phần hơi thở phong nhã.

Nhìn thấy Mộc Thanh cùng Triệu An An, hai vợ chồng không hề ngoài ý muốn, hiển nhiên, lúc bọn họ đi tìm Mộc Vấn Sinh, người hầu cũng đã tiến vào bẩm báo.

“Ba, mẹ!”

“Chú dì, hai người khỏe chứ!” Triệu An An bị Mộc Thanh nắm chặt tay, lại một chút không có xấu hổ, mà thoải mái hào phóng chào hỏi ba mẹ Mộc Thanh, giọng điệu qua quýt bình tĩnh, đã không có chột dạ lấy lòng, cũng không có kiêu ngạo lạnh nhạt, giống như là chào hỏi người lớn nhiều năm không gặp.

Trên mặt Cố Huệ Như mẹ của Mộc Thanh lộ ra nụ cười dịu dàng, giọng nói quen thuộc: “An An, mau tới đây uống trà, dì còn vừa mới làm bánh củ từ, một lát là có thể ăn rồi.”

Bà giống như không nhìn thấy con trai và Triệu An An đang gắt gao nắm tay nhau, coi Triệu An An như bạn bè của Mộc Thanh, khách sáo tiếp đón cô.

Cố Huệ Như là một tiểu thư khuê các chân chính, bà và ba của Mộc Thanh là Mộc Bính Vinh yêu nhau, sau khi tốt nghiệp liền gả vào Mộc gia, năm sau liền sinh ra Mộc Thanh, cả đời suôn sẻ, chưa từng trải qua khó khăn gì, cũng chưa bao giờ phát sinh tranh chấp với người khác, tình cảm vợ chồng hòa thuận, hiếu thảo với ba chồng, yêu thương con trai.

Cố Huệ Như không phải là một người có chủ kiến, đại đa số thời gian, cô đều nghe theo ba chồng, nghe chồng, nghe con trai, nhưng ngẫu nhiên có đôi khi, bà cũng có suy nghĩ của mình.

Giống như hiện tại.

Rất nhiều năm trước, ba chồng cùng chồng đều không đồng ý chuyện của con trai và Triệu An An, bọn họ nói, bệnh của cô không có thuốc chữa, kể cả chữa trị tốt cũng sẽ tái phát, kể cả không sao thì cũng sẽ ảnh hưởng đến thế hệ sau.

Nhưng mà bà không cảm thấy như vậy, bà cảm thấy, chỉ cần con trai thích, chẳng sợ Triệu An An chỉ có thể sống một năm, cũng muốn cưới cô.

Yêu một người, chẳng lẽ bởi vì nguyên nhân thân thể cô, liền phải từ bỏ cô sao?

Nghĩ đến Triệu An An cũng không phải muốn bị bệnh, cô đã rất đáng thương, làm sao có thể vứt bỏ cô? Cô cũng từng mang thai, nếu lúc trước có thể sinh ra, bà đã lên chức bà nội, đã có cháu trai.

Con trai Mộc Thanh, là do lão gia tử tự mình nuôi lớn, Cố Huệ Như cảm thấy mình và con trai có chút xa cách, nếu Mộc Thanh có con, bà nhất định phải làm tròn trách nhiệm một người bà, phải gần gũi với cháu trai.

Ba chồng không phải là thần y lợi hại nhất sao? Hơn nữa y thuật của Mộc Thanh cũng càng ngày càng cao siêu, làm sao không thể để Triệu An An sống yên ổn?

Cố Huệ Như vẫn luôn được chồng cưng chiều, chưa từng trải qua trắc trở, cho nên nghĩ mọi việc đều rất lác quan, bên Mộc Bính Vinh lại không hề lạc quan chút nào.

Ông nhíu mày, nhìn con trai cùng Triệu An An tay nắm tay, có chút không vui nói: “Còn ra thể thống gì nữa!”

Mộc Bính Vinh làm người có chút nghiêm khắc, mà người nghiêm khắc bình thường đều sẽ khá cứng nhắc.

Mộc Thanh đi theo Mộc Vấn Sinh không có chút quy củ nào lớn lên, bởi vậy tính cách hắn rất giống lão gia tử, không hề giống Mộc Bính Vinh.

Mộc Thanh lại đối với lời ba nói mắt điếc tai ngơ, một chút cũng không có dấu hiệu muốn buông tay.

Hắn thẳng tắp đứng ở nơi đó, giọng nói trong sáng mà kiên định: “Ba mẹ, con đã quyết định cưới An An, về sau không được sự đồng ý của con thì hai người không được đi gặp cô ấy, có chuyện gì cứ tìm con là được, là con khăng khăng muốn cưới cô ấy, không liên quan gì đến cô ấy.”

Mộc Bính Vinh nghe con trai nói xong, “Bang” đập bàn một cái, làm trà cụ trên bàn vang lên loảng xoảng.

“Càn quấy! Việc hôn nhân đại sự, là trò đùa của con à!”

Cố Huệ Như bị ông làm hoảng sợ, chồng rất ít khi tức giận, thường ngày ông không nói nhiều, tính tình rất tốt, không dễ dàng nổi giận.

Mộc Thanh cũng quan tâm Mộc Bính Vinh tức giạn, ba đã cưới được người ông yêu làm vợ, dựa vào cái gì hắn không thể cưới người mình yêu.

“Ba mẹ, hai người chọn ngày tốt đến Triệu gia cầu hôn đi, bọn con đi trước!”

Hắn nói xong, lại lôi kéo Triệu An An đi xuống lầu, lúc đi đến phòng khách nhìn thấy mấy người hầu, vẻ mặt bình tĩnh chào hỏi các bà.

Mộc Bính Vinh bị con trai chọc giận, ngón tay hơi hơi phát run.

Tình tình của ông rất tốt, tuy rằng y thuật kém ba và con trai, nhưng ông từ nhỏ đã đi theo lão gia tử học y, làm việc với những nhân tài kiệt xuất, đi chỗ nào cũng được người người kính trọng, kết quả hôm nay lại bị con trai dùng giọng nói vô lễ nói chuyện.

Còn nói bọn họ chọn ngày tốt đến Triệu gia cầu hôn!?

Trước kia con trai luôn luôn nghe lời hiểu chuyện, rất coi trọng trách nhiệm, cũng rất hiếu thảo, hiện giờ lại nói ra những lời vô trách nhiệm như vậy!

Tình trạng sức khỏe của Triệu An An không ổn định, ông đã bóng gió nói với con trai nhiều lần, để hắn tìm một cô gái khỏe mạnh kết hôn, mặc kệ gia đình cô gái này ra sao, ông đều đồng ý.

Nếu Triệu An An không thể có thai, chẳng phải đến đời của hắn sẽ tuyệt hậu sao!

Liên quan đến việc hưng thịnh của gia tộc, Mộc Bính Vinh cực kì thận trọng. Mộc Thanh là con ông, là người thừa kế ưu tú nhất của Mộc gia, có thiên phú y học cực kì xuất chúng, ông cùng lão gia tử đều hy vọng Mộc Thanh có thể có đứa con trai còn vượt qua cả Mộc Thanh, kế thừa y thuật của Mộc gia, giúp Mộc gia phát triển lớn mạnh.

“Nó sao lại ở một chỗ với Triệu An An, hai đứa không phải đã chia tay rồi sao? Từ khi nào lại ở bên nhau?”

Một lát sau, thành quả của việc chăm chỉ rèn luyện tính tình trong thời gian dài của Mộc Bính Vinh đã hiện ra, vẻ mặt ông đã khôi phục lại sự bình tĩnh, hàng lông mày cũng đã giãn ra, giống như người vừa mới nổi giận không phải là ông.

Cố Huệ Như cầm một chiếc khăn lông trắng tinh, nhẹ nhàng lau nước trà bị bắn ra, trên mặt treo một nụ cười dịu dàng: “Nhiều năm như vậy con trai cũng chỉ thích duy nhất một người, chỉ quan tâm con bé, lúc này dẫn con bé về nhà, có thể thấy được là đang nghiêm túc. Em nhìn con bé An An thấy khá tốt, dáng vẻ xinh xắn, phong thái cũng tốt, rất xứng đôi với con trai.”

Mộc Bính Vinh cười khổ: “Không phải anh ngại nha đầu Triệu gia không tốt, con bé không có gì có thể bắt bẻ, nhưng mà thân thể……”

“Ba cũng không chữa được cho con bé sao?”

Mộc Bính Vinh lắc đầu: “Ba cũng không chưa được, lão nhân gia cũng không phải là thần tiên, bệnh gì cũng có thể chưa. Con trai nếu cưới Triệu An An, về sau có thể sẽ không có con nối dõi.”

Cố Huệ Như không khỏi ngẩn ra.

Không có con nối dõi sao?

Về sau con trai già rồi sẽ không có con cái dưới gối hầu hạ sao?

“Không được, anh phải đi hỏi ba một chút, chuyện này nên làm cái gì bây giờ.”

Mộc Bính Vinh nói xong, liền đi xuống lầu, để lại một mình Cố Huệ Như buồn bã.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi