HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Chiếc xe Jaguar chạy như bay trên đường, Triệu An An mặt không biểu tình ngồi ở ghế phụ lái, nhưng trong lòng cô lại không bình tĩnh như sự biển hiện bên ngoài.

Trong đầu cô vừa xẹt qua một màn vừa rồi, trong lòng vừa chua xót lại vừa cảm động.

Mộc Thanh không màng tất cả mà mang theo cô đến trước mặt cha mẹ và ông nội thông báo là cậu muốn cưới cô.

Triệu An An cảm thấy, tất cả chỉ như vậy là đủ rồi, cô đã được gặp một người đàn ông tốt, cô thật sự có thể yên tâm, thỏa mãn, mà buông tay.

Mộc Thanh đang ở một bên lái xe, cũng không biết nội tâm Triệu An An nghĩ gì, cậu quay đầu cười nói: “Thế nào, cảm động sao? Ha ha, anh cũng không phải là người bình thường, hôm nay cố ý mang em trở về làm cho bọn trở tay không kịp, chúng ta đã gạo nấu thành cơm chín, bọn họ cũng không có cách ngăn cản!”

Triệu An An trước kia cũng thường làm loại việc tình này, cô cũng không phải một người theo khuôn phép, tính cách phoang khoáng, thích là thích mà ghét là ghét, hơn nữa là thích đối nghịch với mẹ.

Nhưng hiện tại, cô lại không thể để Mộc Thanh cũng làm việc như vậy.

Người nhà của Mộc Thanh rõ ràng là phản đối cậu cưới cô, cô không nghĩ sẽ khiến chi Mộc Thanh chống lại người nhà, cậu vẫn luôn là một người hiếu thuận, ý thức trách nhiệm rất cao, hôm nay chắc là lần đầu tiên chống đối lại người nhà.

Cô nghe được lời Mộc Thanh nói, không mở miệng nói chuyện, trong lòng lại suy nghĩ, còn có một tháng nữa Thượng Quan Ngưng sẽ tổ chức hôn lễ, một tháng sau, cô sẽ lập tức rời đi, không bao giờ trở lại nữa.

Mộc Thanh còn ở lải nhải nhắc mãi: “Anh phải lấy chết để ép họ, để cho bọn họ đi tới nhà en cầu hôn mới được, chờ bọn họ cầu hôn, chúng ta sẽ chính thức đính hôn, sau đó sẽ kết hôn, phải mời nhiều người tới tham gia hôn lễ mới được, để cho bọn họ biết, lão tử đây đã thoát khỏi kiếp độc thân, là người đã có vợ rồi!”

Rồi tới buổi tối, Mộc Thanh phá lệ không cùng Triệu An An ăn cơm, mà là một mình trở về Mộc gia.

Trong thư phòng tràn đầy sách về ngành y, Mộc Vấn Sinh ngồi trên một chiếc ghế, không có mắng chửi người, mà là thần sắc bình đạm nói: “Quyết định chưa?”

Mộc Thanh đứng ở trước mặt ông, dùng ngữ khí kiên định nói: “Đã quyết định.”

“Không hối hận chứ?”

“Không hối hận.”

“Một chút cũng không bận tâm ý của ông già như ta? Vừa cưới vợ liền quên ông nội?”

“Ông nội, con……” Mộc Thanh có chút nghẹn lời.

Tình cảm của cậu với ông nội là sâu đậm nhất, so với cha mẹ còn sâu nặng hơn, cậu từ nhỏ đến lớn đều kính nể ông nội nhất, lời nói của ông nội đều là đúng, việc ông bảo làm đều chính xác, ông nội có tầm nhìn xa, và có thể sáng suốt quyết định.

Mà lần này, cậy chỉ có thể làm ông nội thất vọng rồi.

“ông nội, con đã kiểm tra thân thể An An rất nhiều lần, cũng thử qua mạch cho cô, con không dám cam đoan là có thể làm An An sinh con, nhưng con có bảy phần nắm chắc, có thể làm cô ấy sống sót. Không có con, con sẽ không để ý, không có An An, lòng con sẽ rất vắng vẻ, nếu cùng người khác kết hôn, sinh con, con sẽ không thể gáng gượng. Ông nội, con không muốn sống như vậy, con muốn tùy hứng một lần, được không?”

Mộc Vấn Sinh lập tức liền đứng lên từ ghế, cho Mộc Thanh một cái tát vào ót.

“Thằng nhãi ranh, phản rồi, còn chưa kịp tiếp đób, đã trực tiếp liền đem người sông vào, rồi thả cái rắm rồi lại xoay người rời đi, trong mắt còn có ông nội này hay không, Tức chết ta rồi!”

Mộc Vấn Sinh đánh vào mông Mộc Thanh, vừa đánh vừa hùng hổ mắng: “Con coi ta là xương cốt à, con nhà đầu kia sẽ nghĩ như thế nào! A? Ta vẫn muốn chia rẽ các người thì thế nào? Muốn quyết liệt rời nhà trốn đi cùng nhau, con rốt cuộc là có đầu óc không! Ta đã từng dạy con như thế nào mà con đã ba mươi tuổi, mà một chút tiến cũng đều không có!”

“Làm cho lão già Cảnh Thiên Viễn chết tiệt kia chê cười ta! Con còn không cho ta chút mặt mũi a, đằu óc không bằng người ta còn chưa tính, mà sao còn yêu người mang bệnh."

“Còn nắm chắc bảy phần là cơ thể làm người sống sót, ta cũng không dám nói như vậy! Ai dạy con thổi phồng lên vậy? Ai nói cho con là không có con cũng không quan trọng? Nếu con còn tùy hứng một lần nữa, ta sẽ đánh chết con.. cái thằng nhãi ranh này! Tùy hứng cái rắm, may mà ta lúc trẻ còn có khả năng, sinh ra ba đứa con, nếu chỉ sinh ra một mình cha con, thì Mộc gia ta đây đã tuyệt hậu rồi!”

Mộc Thanh ôm đầu ở thư phòng, vừa đau kêu “Ngao ngao”, vừa nói: “Ông nội con sai rồi, lần tới cũng không dám nữa! Lần tới nhất định sẽ mang người về chào hỏi ông nội tử tế! Đừng đánh nữa, mông con muốn nở hoa rồi! Con là cháu trai của ông mà, có thể dơ cao đánh khẽ tha cho con chứ đừng tàn nhẫn như vậy được không?”

……

Cảnh Thiên Viễn từ Mộc gia trở lại Cảnh gia, liền nhìn thấy hai anh em Cảnh Dật Thần và Cảnh Dật Nhiên ở phòng khách giằng co.

Ông lắc lắc đầu, rồi lập tức đi.

Dù sao hai đứa cũng không chết được, thích đánh thì đánh đi, đừng đem biệt thự của ông hủy đi làm cho ông không có chỗ ngủ là được.

Đến nỗi hai ngày nay có việc ồn ào huyên náo khi Thẩm Lăng Băng chết, Cảnh Thiên Viễn cũng mặc kệ, ông có con trai có cháu trai, hơn nữa lại có năng lực xuất chúng, chuyện này căn bản không cần ông phải nhúng tay vào.

“Cảnh thịnh hiện tại không phải là của một người, trong tay tôi cũng có cổ phần, về sau sẽ cơ được càng nhiều! Anh tùy tiện tìm lý do không cho tôi đi liền nghĩ rằng tôi sẽ không đi? Cảnh Dật Thần, anh quá tự đại rồi!”

Cảnh Dật Nhiên hung ác nham hiểm cười, khí thế trước sau như một tà mị, trên mặt tất cả đều là cuồng ngạo không kiềm chế được, tựa hồ như việc Thẩm Lăng Băng căn bản là không có ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.

Cảnh Dật Thần lạnh lùng nhìn hắn một cái, biểu tình trên mặt còn cuồng ngạo hơn hắn, lời nói ra cũng đâm thẳng vào tâm: “Cảnh thịnh chính là của duy nhất một người là tôi, chỉ tôi mới có thể định đoạt, cậu có bao nhiêu cổ phần cũng vô dụng! Ngu ngốc mà còn dám có ý định mưu tư đến sản nghiệp của cảnh thịnh, không thấy mất mặt xấu hổ sao? Tôi tới chỉ là muốn thông báo cho cậu, không phải cùng cậu thương lượng, cậu không có bất luận quyền kì kèo mặc cả gì."

“Ha ha ha ha……”

Cảnh Dật Nhiên cười một trận, duỗi tay chỉ vào mũi Cảnh Dật Thần nói: “Anh là đang sợ sao? Sợ tôi đoạt mất cảnh thịnh, sợ mọi người đều quy thuận tôi! Cho nên không dám cho tôi, cho nên mới liều mạng đuổi tôi! Ha ha ha, hóa ra anh cũng chỉ là hổ giấy mà thôi! Tôi càng muốn……”

Lời nói còn chưa nói xong, Cảnh Dật Thần đã một chân đạp qua, đột nhiên phát ra lực, đem hắn đá ra đi thật xa.

“Phanh” một tiếng, sau lưng Cảnh Dật Nhiên đụng vào vách tường cứng rắn, kịch liệt va chạm, làm khóe môi hắn chảy ra máu tươi, trên khuôn mặt tuấn mỹ tất cả đều là vẻ mặt thống khổ.

“A nhiên!”

Mạc Lan thét chói tai, nhìn thấy Cảnh Dật Nhiên bị đá ra xa như vậy, đau lòng như muốn lấy máu.

Bà vừa nghe người giúp việc nói hai anh em lại cãi nhau, sợ Cảnh Dật Nhiên lại bị sao, nên liền lập tức liền chạy tới, kết quả vẫn là đã tới chậm, vừa vào cửa liền nhìn thấy Cảnh Dật Thần đem Cảnh Dật Nhiên gạt ngã trên mặt đất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi