HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Thượng Quan Ngưng cùng Triệu An An đều cười chào hỏi Chu Nhược Đồng, ánh mắt lại rất bình tĩnh đánh giá cô ta.

Chu Nhược Đồng mặc một bộ trang phục màu đen bình thường, dáng người cao gầy, tóc ngắn gọn gàng, da màu lúa mì, khuôn mặt rất đẹp, đôi môi đầy đặn, trong đôi mắt màu đen mơ hồ lộ ra vài phần sắc bén, toàn thân đều mang theo phong thái của quân nhân.

Cô ta cho người khác cảm giác là cùng một loại người với Trịnh Kinh, loại này trời sinh là để trừ gian diệt ác —— hẳn có một phần nguyên nhân do nghề cảnh sát hình sự.

Chu Nhược Đồng chào hỏi Thượng Quan Ngưng và Triệu An An, sau đó liền chào Trịnh Luân: “Chào em! Nghe bọn họ đều gọi em là Luân Luân, chị cũng có thể gọi như vậy chứ?”

Trịnh Luân vẫn không nhúc nhích đứng ở đó, cả người như búp bê Tây Dương mất hết hồn phách, đối với lời nói của Chu Nhược Đồng không có chút phản ứng.

Chu Nhược Đồng không khỏi khẽ nhíu mày.

Thượng Quan Ngưng gọi Trịnh Luân vài lần, cô ấy cũng không có phản ứng, cô không khỏi ho nhẹ hai tiếng, trên mặt lộ ra tươi cười vô tâm, hướng Chu Nhược Đồng giải thích nói: “Ách…… Cái kia…… Luân Luân tương đối sợ người lạ, qua một lát quen thuộc hơn thì tốt rồi!”

Chu Nhược Đồng thả lỏng cười nói: “Ừ, không có việc gì.”

Trong lòng lại càng thêm nghi ngờ, sợ người lạ? Cũng không phải đứa bé ba tuổi, người trưởng thành rồi còn không nhận thức được?

Thượng Quan Ngưng bộ dáng rõ ràng là che dấu gì đó, cô ta là cảnh sát hình sự, đối với tâm lý người khác hiểu rất rõ, một người có phải nói thật hay không, cô ta rất nhanh sẽ nhìn ra.

Thượng Quan Ngưng cũng không thèm để ý có bị Chu Nhược Đồng nhìn ra cô che đậy khuyết điểm hay không, ở trước mặt Chu Nhược Đồng bình tĩnh lí trí, bí mật của Trịnh Luân khẳng định che dấu không được bao lâu, chỉ cần cô ta ăn xong một bữa cơm là có thể nhận ra Trịnh Luân thích Trịnh Kinh, cô tin tưởng thân là cảnh sát hình sự ưu tú nhất, Chu Nhược Đồng rất nhanh là có thể phát hiện ra bí mật này.

Cô ở bên hông Trịnh luân dùng sức nhéo một cái, muốn để cô ấy tỉnh táo một chút.

Nhưng mà Trịnh Luân giống như không hề cảm giác được!

Thượng Quan Ngưng ở trong lòng thở dài, hóa ra Trịnh Luân đã hãm sâu đến như vậy.

Thượng Quan Ngưng muốn dàn xếp ổn thỏa mọi việc, không muốn Trịnh Luân bại lộ quá sớm, Triệu An An lại trước nay cũng không để tâm đến những việc này!

Cô ấy tùy tiện tiến lên, “Bạch bạch bạch” đập vai Trịnh Kinh, đem hắn từ đầu đến chân nhìn hai lần, “Chậc chậc chậc” nói: “Được đó Trịnh Kinh, không nghĩ tới anh lại đào hoa như vậy, trong nhà một cái bên ngoài một cái, nói đi cái này là anh thông đồng từ khi nào, đã tới trình độ nào? Tính toán khi nào chia tay?”

Cô ấy vừa nói xong, một câu so một câu kích thích người, hơn nữa giọng nói khi nói chuyện với Trịnh Kinh giống như đang nói về đồ vật.

Trịnh Kinh bởi vì lời cô ấy mà sắc mặt đen như đáy nồi.

Cái gì kêu trong nhà một cái bên ngoài một cái?!

Hắn trong nhà cũng không có bên ngoài cũng không có được không!

Hắn đưa bạn gái trở về, cô vậy mà lại hỏi bọn họ bao giờ chia tay?

Cô gái này quả thật không có đầu óc, chỉ có Mộc Thanh có thể chịu được cô!

Nếu không phải Trịnh Kinh đối với tính cách của Triệu An An cực kì hiểu biết, hắn khẳng định sẽ đem Triệu An An từ trong nhà kéo đi ra ngoài.

Chu Nhược Đồng ở bên người Trịnh Kinh lại cực kì bình tĩnh, chỉ qua một chút thời gian, cô ta cũng đã đoán ra chân tướng sự việc không sai biệt lắm.

Trong nhà một cái, còn không phải là em gái hắn Trịnh Luân sao?

Thượng Quan Ngưng cùng Triệu An An là hai người ngu ngốc, nghiêm trọng xem nhẹ chỉ số thông minh cùng năng lực phân tích của đối thủ, mới gặp có một lần đã thua tới mức nằm sấp.

Chơi dao trước mặt cảnh sát hình sự kết quả tự dẫm chân chính mình.

Trịnh mẹ cùng người giúp việc đang ở phòng bếp bận việc, chờ làm xong món ăn cuối cùng đi ra liền thấy mọi người đều đứng bất động ở cửa.

Bà tinh mắt nhìn thấy một cô gái đang ôm cánh tay con trai, sửng sốt trong chốc lát, bà liền lập tức vui ve, sắc mặt có chút kích động chạy chậm tới cửa: “Con trai, cô gái này là bạn gái của con sao?”

Vẻ mặt Trịnh Kinh tự nhiên gật đầu, sau đó liền giới thiệu cho hai người quen biết.

Chu Nhược Đồng trên mặt mang theo tươi cười, hào phóng nói: “Chào di, lần này cháu tới vội vàng, cũng chưa kịp chuẩn bị lễ vật gì, lần tới nhất định sẽ bổ sung cho ngài.”

Trịnh mẹ cười không khép miệng được, con trai lớn như vậy lần đầu đưa bạn gái về nhà, hắn là một người thận trọng, nếu không phải việc chắc chắn hắn sẽ không dễ dàng mang người về nhà.

“Chỉ cần cháu tới là dì đã rất vui rồi, không cần quà cáp gì cả, mau vào ngồi!” Bà cười mời cô ta đi vào trong, lại nói với người giúp việc trong nhà: “Ngô mẹ, mau thêm một bộ chén đũa nữa!”

Trịnh mẹ đi vào trước, sau đó Trịnh Kinh đưa Chu Nhược Đồng đi vào, còn lại ba người Thượng Quan Ngưng đứng ở cửa, qua một hồi lâu, Trịnh Luân mới dần dần tỉnh lại.

Chỉ là, sắc mặt cô thật sự quá khó coi, vốn dĩ đôi môi hồng nhuận, giờ phút này không còn chút máy, trên mặt trắng bệch như tờ giấy, giống như vừa mới bị bệnh nặng.

Trịnh Kinh đi vài bước, vẻ mặt bình tĩnh quay đầu nhìn thoáng qua.

Hắn nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của em gái làm lòng hắn đau đớn.

Nhưng mà hắn không thể làm gì được, chỉ có thể mặc kệ cô đau lòng khổ sở.

Hắn cố ý chọn hôm nay đưa Chu Nhược Đồng về, bởi vì trong nhà có hai người Thượng Quan Ngưng cùng Triệu An An, các cô sẽ ở bên cạnh em gái, ít nhất còn có thể an ủi cô một chút, làm cô không khổ sở như vậy.

Trịnh Luân cắn răng chịu đựng ăn một chút cơm, sau đó liền nói mình không thoải mái muốn lên lầu nghỉ ngơi.

Thượng Quan Ngưng cùng Triệu An An biết rõ ràng vì sao cô ấy “Không thoải mái”, hai người lập tức buông chiếc đũa cũng đi lên theo.

Nhưng mà một lát sau, các cô đã bị đuổi ra ngoài —— Trịnh Luân hiện tại không muốn nói chuyện với bất kì ai, khóa chặt cửa không cho ai vào.

Trịnh Luân không ở đây không khí bàn ăn lại trở nên rất kì lạ.

Thượng Quan Ngưng cùng Triệu An An là khách, không tiện nói bậy, mà Trịnh Kinh nhìn thấy em gái không ở đây, thức ăn đầy bàn đối với hắn đều nhạt như nước ốc, nhưng hắn vẫn cưỡng bách chính mình lộ ra tươi cười, dường như không có việc gì nói chuyện với hai người Thượng Quan Ngưng—— các cô là khách của Trịnh Luân, nhưng Trịnh Luân mặc kệ các kệ trốn một góc đau lòng, hắn làm anh trai không thể làm để khách ngồi im lặng không nói gì. Lúc trước, lúc hắn cùng Trịnh Luân đến nhà Thượng Quan Ngưng và Triệu An An làm khách, đều là không khí vui vẻ.

Đây là trách nhiệm của hắn, nếu hắn không mang Chu Nhược Đồng trở về, không khí nhất định sẽ rất tốt.

Chu Nhược Đồng đối với việc Trịnh Luân rời đi cũng không quá để ý, cô ta ăn uống rất tốt, vừa ăn vừa cười nói khen ngợi tay nghề của Trịnh mẹ.

Trịnh mẹ rất vui vẻ, không ngừng gắp đồ ăn cho cô ta, thuận tiện hỏi thăm gia đình cùng công việc của cô ta —— nghiễm nhiên là thái độ đối xử với con dâu.

Nhưng trên thực tế, trong lòng Trịnh mẹ hiện tại cũng không dễ chịu chút nào, bởi vì bà đối với tâm tư của con gái trong lòng biết rõ ràng, bà một tay nuôi cô lớn, làm sao có thể không cảm giác được con gái có tình cảm khác thường với Trịnh Kinh!

Bà coi cô như con gái ruột mà nuôi dưỡng, làm sao có thể để cô và con trai xằng bậy —— ở trong mắt bà, hai người bọn họ là anh em ruột thịt!

Con gái thích con trai, cái này làm cho bà cực kì sợ hãi bất an.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi