HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Thẳng đến lúc ăn xong cơm trưa, Thượng Quan Ngưng và Triệu An An mới rời đi, Trịnh Luân cũng không có xuất hiện.

Trịnh Kinh và mẹ Trịnh đưa hai người ra cửa thời điểm, trên mặt hai người đều mang theo vẻ xin lỗi, con gái mời bạn đến nhà làm khách, nhưng chính mình lại buồn mà không chịu ra khỏi phòng, thật sự là quá thất lễ.

Nhưng Thượng Quan Ngưng Và Triệu An An đều không để ý, hai cô cái đều hiểu rõ tính cách của Trịnh Luân, cô ấy không phải cố ý không tiếp các cô, không phải là làm dáng, mà chắc bây giờ cô ấy chắc chắn không còn ứng phó được bất kì chuyện gì nữa.

Hai người Thượng Quan Ngưng rời đi, Trịnh Kinh liền đưa Chu Nếu Đồng về nhà.

Chu Nếu Đồng hào phóng cười, nói: “Không cần, em tự mình trở về là được, em gái anh không thoải mái, anh vẫn nên chạy lên lầu xem sao đi. Em tự đi được rồi, không cần đưa đi đâu.”

Cô nói xong, liền bước đôi chân dài, lập tức rời đi.

Mẹ Trịnh nhìn Chu Nếu Đồng rời đi, trong lòng không khỏi thở dài.

Cái cô gái này là một người thông minh lại rộng rãi, nhưng xem ra là sẽ không đến nữa.

Bà cảm thấy Chu Nếu Đồng và con trai mình rất xứng đôi, tính cách lanh lẹ, công việc lại có,tiếng nói chung với con trai, trước kia lại còn là bạn học đại học, rất hiểu nhau.

Đáng tiếc.

Bà vươn tay, vỗ vỗ tay con trai, nhẹ giọng nói: “Con trai, đi lên xem em gái con đi, đừng làm cho con bé khóc. Con bé vào nhà chúng ta, thì chính là người của chúng ta, con bé có duyên với em gái con, chúng ta không thể để con bé chịu ủy khuất.”

Trịnh Kinh biết, "em gái" mà mẹ trước sau nói cũng không phải một người.

Hắn gật gật đầu, từng bước một lên lầu.

Mẹ vẫn luôn cảm thấy, Thất Thất và Trịnh Luân là có gì đó sâu xa, hai cô lớn lên giống nhau như vậy, là trời xanh chiếu cố người mẹ như bà, mất đi một người con gái, lại ban cho bà một đứa nữa.

Cho nên, bà đối xử với Thất Thất còn tốt hơn cả con gái ruột, chỉ cần Thất Thất muốn cái gì, bà nhất định sẽ mua cho, thậm chí mỗi bữa cơm bà đều tự mình xuống bếp, làm cơm cho Thất Thất em.

Bà rất sợ đứa con gái này cũng sẽ mất đi, cho nên liều mạng mà đối xử rất tốt.

Bà vẫn luôn cảm thấy, sinh mệnh của Thất Thất là do con gái kéo dài, giống con gái ruột của bà như đúc.

Cũng bởi vì cái này, bà không có cách nào chấp nhận được việc con gái yêu con trai mình.

Nhưng lúc này bà biết, ai an ủi cũng không có tác dụng, chỉ có con trai an ủi mới có thể làm Trịnh Luân đi ra.

Trịnh Kinh cầm chìa khóa mở cửa phòng em gái ra, rồi sau đó nhẹ nhàng đóng lại.

Muội muội cuộn tròn ở trên giường, dùng chăn đem quấn kín mít, không có một chút thanh âm.

Trịnh Kinh trong lòng đau xót, bước nhanh tới bên người cô, trên tay dùng một chút lực, kéo chăn cô ra.

“Luân Luân!” hắn gọi một tiếng, trong lòng đau như bị nước mắt cô tràn vào lồng ngực, làm hắn gần như mất khống chế.

Trịnh Luân hai mắt nhắm nghiền, tóc tai rối tung, sắc mặt tái nhợt, trên mặt tràn đầy nước mắt, cánh môi đã bị cô cắn đến chảy ra vết máu.

Trịnh Luân nghe được giọng anh trai liền chậm rãi mở to mắt, nước mắt lại càng nóng nảy.

Cô nhìn khuion mặt anh tuấn của anh trai gần trong gang tấc, bỗng nhiên bò dậy, nhào vào trong lồng ngực anh, lên tiếng khóc thút thít.

“Anh, em rất sợ hãi……Anh không cần em sao? Anh chán ghét em sao? Có phải là em rất vô dụng hay không ……”

Trịnh Kinh thân thể cứng đờ, một lát sau mới ôm chặt lấy em gái, hắn nhẹ nhàng vỗ người cô, ngữ khí nghiêm túc mà kiên định: “Đồ ngốc, không cần nghĩ linh tinh, sao anh lại không cần em, em vĩnh viễn là em gái của anh, anh thích em còn không kịp, làm sao có thể chán ghét em."

Trịnh Luân khóc đến không kiềm chế được, trong lòng lại không tin lời anh trai nói.

“Chính là anh có bạn gái, về sau trong lòng anh sẽ chỉ có cô ấy, không còn có em…… anh, em không thích cô ấy!”

Trịnh Luân chưa bao giờ có ý ghét ai, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Chu Nếu Đồng hào phóng xinh đẹp thì cô lại không thích người này.

Cô biết loại cảm giác không thoải mái trong lòng này là ghen, cực kì ghen ghét 

Cô chán ghét cả chính mình!

Tình cảm của cô căn bản là không chịu khống chế, cô không có cách nào không thích anh, cũng không có cách nào thích bạn gái của anh!

Trịnh Kinh tự nhủ trong lòng, Thất Thất, quả thật anh cũng không thích cô ấy, Chu Nếu Đồng là đồng nghiệp của anh, tính cách hơi nam tính, là một người phụ nữ cực kỳ lý trí bình tĩnh, anh đối người như vậy chỉ có sự thưởng thức, sẽ không có một chút rung động nào, anh chỉ luôn coi chu Nếu Đồng là một người đàn ông.

Nhưng lời hắn nói ra lại là: “Luân Luân, Nếu Đồng khá tốt, rất thích hợp để kết hôn.”

Trịnh Luân hoàn toàn ngơ ngẩn, như một viên thủy tinh vừa che kín vết rách ở tim cô, nhưng một giây sau lại ầm ầm vỡ vụn.

“Luân Luân, em chẳng lẽ không hy vọng anh sẽ kết hôn sao?”

Trịnh Luân nước mắt rơi như mưa, trong lòng ở thét chói tai: rất không hy vọng!

“Anh không cưới Chu Nếu Đồng thì có thể cưới ai đây?”

Cưới em!

“Anh năm nay đã ba mươi hai tuổi, đã tới tuổi cần phải kết hôn, ba mẹ đã thúc giục anh rất nhiều lần, không thể lại kéo dàu. Em cũng không còn nhỏ, cũng nên yêu đương, tìm bạn trai.”

Em không cần bạn trai, em chỉ cần anh!

Trịnh Luân không thể nói ra, dưới đáy lòng cô hò hét gào rống, rốt cuộc chỉ trong nháy mắt, cô liền không thể tự mà hoàn toàn mất đi khống chế.

Rồi sau hôm đó, cô liền ôm lấy cổ Trịnh Kinh, ngẩng đầu hôn anh.

Cô hôn trúc trắc vô cùng, lại rất mãnh liệt, mãnh liệt căn bản là không giống cô, như là một người đã thay đổi.

Cô không có kết cấu mà hôn, Trịnh Kinh trở tay không kịp, chỉ cảm thấy cánh môi mềm mại của Trịnh Luân gắt gao dán lên môi của chính mình, mang cho hắn sự cấm kỵ rùng mình!

Em gái hắn điên rồi!

Thế mà dám hôn hắn, cô lớn mật như vậy!

Không phải cô luôn luôn nhát như chuột hay sao?

Trịnh Kinh dùng sức muốn đẩy em gái ra, nhưng cô lại gắt gao ôm lấy hắn, ở hắn trên môi hắn hôn lung tung, cô căn bản sẽ không hôn môi, cô chỉ là ở đem môi mình gắt gao dán ở trên môi hắn mà thôi.

Đây là nụ hôn đầu tiên của em gái anh.

Cũng là nụ hôn đầu tiên của hắn.

Có trời mới biết, giờ phút này hắn có bao khao khát muốn đè Trịnh Luân vào trong lồng ngực của chính mình, có bao nhiêu khao khát muốn nhấm nháp tư vị thơm ngọt của cô!

Hắn muốn cạy ra khớp hàm của cô ra, hắn muốn quần lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô, hắn muốn cùng cô hôn sâu.

Hắn muốn tận hưởng và vuốt ve thân thể thơm ngát mềm mại của cô, hắn muốn chiếm lĩnh những tấc da tấc thịt trên người cô!

Trên môi truyền đến một trận đau đớn, Trịnh Luân đem môi hắn cắn ra.

Môi của cô cũng đã bị cô làm cho sứt, hơi thở, của cô và máu của cô hòa vào máu và hơi thở của hắn, lan tràn đến đầu hắn, làm hắn muốn trầm mê.

Nhưng tia lý trí cuối cùng cũng chiến thắng tình cảm của hắn, hắn kiên định, dùng sức, đem Trịnh Luân đẩy ra.

“Luân Luân, chúng ta không thể như vậy, em rất rõ ràng, chúng ta là anh em, không thể hôn môi.”

Giọng nói Trịnh Kinh khàn khàn, trong con mắt tất cả đều là muốn áp chế tình dục, hắn không thể lại hàm hàm hồ hồ, cho nên đơn giản đem lời nói làm rõ mọi việc.

“em không thể thích anh, anh là anh trai của em, chúng ta không có khả năng, em hiểu ý của anh không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi