HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Nghe Trịnh Kinh nói bọn họ không có khả năng, áp lực tình cảm nhiều năm của Trịnh Luân trong nháy mắt bùng nổ.

Cô đã hoàn toàn mất đi lý trí, tình yêu của cô với Trịnh Kinh đã đột phá tính cách nhút nhát của cô, khiến cô trở nên dũng cảm vô cùng.

Cô một phen cởi váy của mình trên người chỉ còn sót lại bộ nội y màu trắng, trực tiếp bổ nhào lên người Trịnh Kinh.

Trịnh Kinh lại bị cô làm cho trở tay không kịp!

Đây hoàn toàn không phải phong cách cừu non của em gái!

Cô ngày thường cực kì ngoan ngoãn nghe lời, lá gan rất nhỏ, nói chuyện cũng là nhỏ giọng, tuyệt đối sẽ không hành động điên cuồng giống như bây giờ.

Mà hiện tại cô cởi xong quần áo của mình, bắt đầu cởi quần áo của hắn.

Trịnh Kinh ôm Trịnh Luân nằm trên giường, đem cô gắt gao đè ở dưới thân, dễ dàng dùng một tay bắt lấy tay của Trịnh Luân cố định ở trên đầu.

“Luân Luân, em điên rồi! Em có biết hiện tại mình đang làm gì hay không!”

Trịnh Kinh thấp giọng rống giận, từ khi Trịnh Luân bị thu dưỡng tới nay, đây là lần đầu tiên hắn tức giận với cô.

Nước mắt của Trịnh Luân không khống chế được rơi xuống, cô và anh trai chặt chẽ dán ở bên nhau, cô có thể nghe được tiếng tim đập của hắn, vừa nhanh vừa mạnh mẹ!

Hắn tức giận.

Nhưng mà cô cũng rất tức giận.

“Anh, em điên rồi, em đã điên rất lâu rồi. Em thích anh, anh có thể cũng thích em hay không?”

Trịnh Kinh kiên định nói: “Không thể, anh là anh trai của em! Luân Luân, em có lẽ không rõ ràng lắm, tình cảm của em đối với anh không phải là yêu, mà là ỷ lại! Em tiếp xúc với quá ít người, cho nên không biết cái gì gọi là tình yêu, chờ em yêu đương thì sẽ hiểu rõ hơn.”

Đôi mắt Trịnh Luân vừa hồng vừa sưng, liều mạng lắc đầu: “Không, anh sai rồi, em phân biệt rất rõ cái gì là thích cái gì là ỷ lại!”

“Em chỉ cần nhìn thấy anh tim sẽ đập rất nhanh, em mỗi ngày đều nhớ anh, mỗi ngày đều muốn cùng anh ở bên nhau, trước nay chưa từng nghĩ đến người khác. Anh đừng tưởng rằng em chưa từng trải qua, thì không rõ ràng cái nào là tình thân cái nào là tình yêu. Tình cảm của em đối với ba mẹ và đối với anh không hề giống nhau.”

Trịnh Kinh không nghĩ tới, hắn thuyết phục một phen lại đổi lấy lời tỏ tình của em gái.

Đây không phải là kết quả mà hắn muốn!

Sự tình càng ngày càng thoát khỏi sự khống chế của hắn, hắn càng ngày càng không kiểm soát được em gái, tất cả việc ngày hôm nay đều khiến hắn trở tay không kịp.

Hắn căn bản không nghĩ tới em gái luôn nhút nhát lại có thể làm như vậy, nói ra những lời như vậy.

Thân thể cô nhỏ nhắn xinh xắn, bị hắn đè ở dưới thân, giọng nói dịu dàng như nước của cô bao vây hắn, trên người cô có mùi hương hoa dễ ngửi không ngừng đánh sâu vào cảm giác của hắn, khiêu chiến ý chí hắn.

Trịnh Kinh có chút đau lòng, càng nhiều hơn là hạnh phúc khổ sở.

Cô gái hắn yêu, cũng yêu hắn, hơn nữa sớm đã yêu tới mức không thể kiềm chế, hắn lại chỉ có thể không ngừng lảng tránh, bác bỏ, cự tuyệt.

“Anh đối với em, đối với ba mẹ, đều cùng một loại tình cảm, Luân Luân, anh chỉ coi như là một người em gái thôi.”

Trịnh Kinh chậm rãi đứng dậy, đứng ở mép giường đưa lưng về phía Trịnh Luân nói: “Ba mẹ chịu không nổi người khác nói ra nói vào, em muốn bọn họ khổ sở hay sao?”

Không có cách nào, hắn chỉ có thể dùng ba mẹ tới áp chế em gái.

Cô luôn cực kỳ hiếu thuận, cũng không chịu khiến cho ba mẹ đau lòng.

Quả nhiên, lời hắn nói có tác dụng, Trịnh Luân lập tức liền ngơ ngẩn, sau đó lý trí của cô dần dần khôi phục.

Cô vùi mình vào trong chăn, ở trong chăn phát ra giọng nói nặng nề: “Anh trai, em đã biết, anh đi ra ngoài đi.”

Trịnh Kinh ra khỏi phòng, đem cửa đóng lại, cả người lại không còn một chút kiên định nào, suy sụp dựa ở trên cửa, trong lòng đau đớn cùng trống trải.

……

Thượng Quan Ngưng từ Trịnh gia đi ra đã thấy Cảnh Dật Thần chờ ở bên ngoài.

Hắn lái xe đưa vợ về nhà, lại phát hiện trên mặt cô có chút nghiêm nghị.

“Làm sao vậy, chơi không vui sao? Không vui về sau không đi nữa, Trịnh Luân tính cách không tốt.”

Thượng Quan Ngưng quay đầu nhìn về phía hắn, bất đắc dĩ cười nói: “Cô ấy trừ bỏ lá gan có chút bé, tính cách cũng không vấn đề gì quá lớn. Hôm nay xảy ra chút chuyện, cho nên mới ra về trong không vui.”

Cô đem chuyện xảy ra ở Trịnh gia kể cho Cảnh Dật Thần nghe, sau đó chờ Cảnh Dật Thần cho cô ý kiến.

Kết quả đợi nửa ngày, cũng không thấy hắn lên tiếng.

Cảnh Dật Thần thấy cô vẫn luôn trừng mắt, tức khắc có chút vô tội: “Anh cũng chỉ mới nói chuyện yêu đường một lần, không có gì kinh nghiệm gì, những việc này chúng ta không thể nhúng tay vào được. Bọn họ đều là người trưởng thành, em suy nghĩ nhiều như vậy làm gì.”

Thượng Quan Ngưng hiểu tính cách của hắn, việc không liên quan đến hắn, hắn từ trước đến nay hờ hững, tuyệt đối sẽ dính vào tiêu phí sực lực.

Cô lắc lắc đầu, cũng quyết định tạm thời buông tha chuyện này —— việc của Trịnh Luân, thật sự người khác không thể nhúng tay vào.

Cô cầm báo chí trong xe lẳng lặng lật xem.

Rất nhanh có một tin tức khiến cho cô nhíu mày.

“Thiên kim nhà danh giá chết thảm trong nhà, hung thủ sau màn lại ung dung ngoài vòng pháp luật —— Cảnh Thịnh một tay che trời.”

“Nhị công tử của đế quốc kinh doanh trong năm năm quan hệ bất chính với mấy ngàn cô gái, tội ác tày trời.”

“Giá cổ phiếu của tập đoàn Cảnh Thịnh sụt giảm, tài sản hơn trăm tỷ co rút lại, mắt xích tài chính đứt gãy.”

“Tập đoàn Cảnh Thịnh bị chia thành hai nửa, hai người thừa kế triển khai tranh giành kịch liệt, tranh đoạt cổ quyền.”

……

Tất cả tin tức đều không có thật, lại nói chi tiết đầy đủ, rất nhiều người không rõ nội tình rất dễ bị kích động tới mức tức giận cùng nhau chống lại Cảnh Thịnh.

Thượng Quan Ngưng có chút ngồi không yên, cô có chút giận dữ mở miệng: “Dật Thần, với những tòa soạn đưa tin lung tung sao không phát ra thông báo, đây không phải là công kích Cảnh Thịnh hay sao? Bọn họ mắng chửi như vậy, ảnh hưởng đến hoạt động hàng ngày của tập đoàn, không cần chịu trách nhiệm trước pháp luật sao?”

Cảnh Dật Thần vẻ mặt bình tình, giọng nói trầm ổn: “Ừ, em cũng đã nhìn ra, là ác ý công kích cùng chửi bới. Nhưng mà em cho rằng, mấy tòa soạn cùng đài truyền hình tự mình đưa tin sao?”

Thượng Quan Ngưng sửng sốt: “Anh là nói, này đó là có người bày mưu để tòa soạn chửi bới chúng ta?! Quý gia? Hay là…… Cảnh Dật Nhiên?”

Cảnh Dật Thần trên mặt lộ ra ý cười, không chút bủn xỉn khen cô: “Thông minh, lập tức liền đoán đúng rồi, quả nhiên là vợ của anh. Không có người chống lưng, những tin tức chỉ nói mặt trái của Cảnh Thinh, bọn họ đương nhiên là không dám đưa tin! Bọn họ cho rằng chính mình tìm được chỗ dữa, rất nhanh bọn họ liền sẽ biết chẳng qua chỉ là một khối đậu hũ vừa đẩy liền ngã.”

“Anh đã có biện pháp giải quyết mấy vấn đề này?” Thượng Quan Ngưng nhìn hắn thong dong mà có chút cuồng ngạo, trong lòng dần dần an ổn.

Mỗi một tin tức trên báo chứ, đều có lực sát thương cực lớn, nếu không cẩn thận sẽ tạo ra tổn thất rất lớn.

Cảnh Thịnh hiện tại hoàn toàn dựa vào Cảnh Dật Thần khống chế đại cục, hắn nếu đã bố trí tốt, vậy sẽ không có nguy hiểm.

“Mấy vấn đề này, đối với Cảnh Thịnh sẽ không tạo thành ảnh hưởng, bọn họ chỉ muốn làm xấu thanh danh Cảnh gia thôi, bọn họ nhằm vào không phải Cảnh Thịnh, mà là Cảnh gia. Có người chờ không được phải ra tay!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi