HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Lời này dùng giọng nói như lệ quỷ nói ra, khiến Mộc Thanh tức khắc nổi da gà, hắn ở trong lòng điên cuồng gào thét: Vị này đại tỷ, tôi tình nguyện trước nay đều không quen biết cô!

Đúng lúc này, từ trong miệng Cảnh Dật Thần nói ra một từ lạnh băng: “Điều tra!”

Đối với Mộc Thanh mà nói, giọng nói lạnh như băng quả thật giống như tiếng trời, đem hắn từ trong địa ngục lôi trở lại nhân gian.

Trịnh Kinh nghe vậy, lập tức từ trong túi lấy điện thoại cầm tay ra, sau đó đưa thông tin cho cảnh sát hình sự, bắt đầu điều tra thông tin cá nhân của Lam Vũ, một phút đồng hồ sau, hắn ngẩng đầu: “Cảnh thiếu, xác thật có người tên là Lam Vũ, tư liệu của Lam gia về cô ta cũng tương đối phù hợp, nhưng có một chút không đúng.”

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía hắn, chờ hắn nói chỗ nào không đúng.

Trịnh Kinh ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua Lam Vũ, trầm giọng nói: “Lam Vũ của Lam gia, đã chết!”

Tất cả mọi người bao gồm cả Lam Vũ đều ngẩn người, trong phòng mọi người đều nhìn về phía Lam Vũ, trong lòng dâng lên một luồng khí lạnh.

Lam Vũ đã chết, vậy người đang ngồi trước mặt họ là ai?!

Quý Bác hậu tri hậu giác phát hiện, hắn biết dụng ý khi Cảnh Dật Thần mang theo cảnh sát hình sự Trịnh Kinh!

Hóa ra Cảnh Dật Thần là vì Lam Vũ mà đến, Lam Vu đêm qua có nói Cảnh Dật Thần muốn như cô ta là thật!

Cảnh Dật Thần thần thông quảng đại không gì làm không được, hắn hoài nghi thân phận của Lam Vũ là bình thường.

Nhưng mà Lam Vũ làm sao biết được Cảnh Dật Thần dùng mình làm mồi nhử, dụ cô ta ra?!

Quý Bác hiện tại đã yên tĩnh, hắn cảm thấy mình lúc nãy thật sự là có chút buồn cười, hóa ra hôm nay nhân vật chính không phải là hắn!

Chẳng lẽ thân phận thật sự của Lam Vũ sẽ bị bại lộ sao? Cô ta không phải đã từng thề son sắt, thân phận của cô ta hoàn toàn không có vấn đề sao? Lấy tâm cơ cùng thủ đoạn của cô ta, sao có thể không xử lý tốt vấn đề thân phận của mình thoạt nhìn không chê vào đâu được?

Lam Vũ trong lòng chỉ sơ hở ngắn ngủi trong chớp mắt, sắc mặt tái nhợt của cô ta là lớp ngụy trang tốt nhất, kể cả khuôn mặt của cô ta nháy mắt trắng bệch, cũng căn bản nhìn không ra.

Đúng vậy, Lam Vũ thật đã chết, chết trong tay cô ta.

Nhưng mà chỉ có một mình cô ta biết chuyện này!

Trịnh Kinh không có khả năng biết được!

Lam Vũ gần như lập tức phát hiện ra, đây là Trịnh Kinh lừa cô ta!

Cô ta bình tĩnh ngẩng đầu nhìn hướng Trịnh Kinh, dùng vẻ mặt nghi ngờ nói: “Các người có phải nói sai rồi không, tôi không phải vẫn sống rất tốt sao? Người nhà tôi có thể đến làm chứng, các người đã tìm lầm người rồi?”

“Có sai hay không, Lam tiểu thư đi theo tôi về cục một chuyến là sẽ biết, tôi sẽ tìm chuyên gia tiến hành giám định DNA.” Trịnh Kinh vẻ mặt như đang xử lí việc công, vốn dĩ cả người hắn toát ra cảm giác chính trực, ngũ quan chuẩn mực, giờ phút giọng nói như chuông lớn nói chuyện, những người chột dạ liền bị hắn dọa tới nằm sấp xuống.

Lam Vũ giọng nói khàn khàn cười một tiếng, bình tĩnh nói: “Tôi không có phạm pháp, vì sao phải đi theo anh về cục cảnh sát? Chờ anh có chứng cứ, lại đến bắt tôi cũng không muộn. Còn có, anh không cần quấy rầy ba mẹ tôi, bọn họ đều là người dân bình thường, làm một chút buôn bán nhỏ, các người đến đó sẽ dọa bọn họ.”

Trịnh Kinh không tiếp tục nói chuyện, mà là quay đầu nhìn về phía Cảnh Dật Thần.

Cảnh Dật Thần đứng lên, nhìn Quý Bác, dùng giọng lạnh nhạt nói: “Đàm phán ngày hôm nay tạm dừng ở đây, hy vọng Quý gia sẽ không chết trên tay cậu.”

Hắn nói xong, liền xoay người nhanh chóng rời đi, Mộc Thanh, Trịnh kKinh, A Hổ, ba người theo sát phía sau hắn, ngay cả A Hổ, bốn người đều là tây trang phẳng phiu, tư thế oai hùng bất phàm.

Bốn người đàn ông phong cách khác biệt đi ra, liền khiến mốt nhóm người phục vụ đang mặc sườn xám xẻ cao nhiệt tình tươi cười.

Đáng tiếc, trừ bỏ Mộc Thanh cười phất phất tay với các cô, ba người còn lại vẻ mặt đều lạnh nhạt, đặc biệt là người cầm đầu, trên người phát ra hơi thở lạnh lẽo, quả thực làm người khác không dám tới gần.

Đi ra quán trà, một hàng bốn người lên xe Cảnh Dật Thần, A Hổ làm tài xế, lái xe chạy về phía biệt thự của Cảnh Dật Thần.

“Cảnh thiếu, mạch tượng của cô Lam Vũ này cực kì bình thường, trừ bỏ cơ thể có chút suy nhược, mặt khác đều không có vấn đề. Trừ lúc tớ vừa mới chạm vào tay cô ta, mạch đập tần suất có nhanh hơn một chút, những lúc còn lại cô ta đều rất bình tình, lúc Trịnh Kinh nói cô ta đã chết, hô hấp của cô ta cũng rất vững vàng.”

Hiếm thấy trên mặt Cảnh Dật Thần lộ ra tươi cười nhạt nhẽo: “Không, cô không bình thường nhất là lúc tim cô ta đập nhanh vì bị cậu chạm vào.”

“A? Vì sao?” Mộc Thanh khó hiểu: “Tớ là một người đẹp trai như vậy chạm vào cô ta, mặt cô ta hồng và tim đập nhanh là bình thường a!”

“Chẳng lẽ đại thiếu gia Quý Bác người tình trong mộng của toàn bộ thành phố A, lớn lên xấu hơn cậu sao?”

Vẻ ngoài của Quý Bác cùng Mộc Thanh thật ra không phân cao thấp sàn sàn như nhau, hai người đều là người đàn ông đẹp trai khó có được, chỉ là khí chất bất đồng mà thôi, Quý Bác thân hình cao lớn đĩnh đạc, làm người khiêm tốn, khí chất nho nhã, so với Mộc Thanh thành thục hơn nhiều, bớt một phần ngây ngô, càng có mị lực của người đàn ông.

Mộc Thanh có chút nghẹn lời, một hồi lâu mới nói: “Nói không chừng Lam Vũ thích người như tớ hơn? Tớ là ánh mặt trời rộng rãi sáng sủa, so cái người luôn buồn bực kia. Càng nhận được sự yêu thích của nhiều người hơn Quý Bác!”

Cảnh Dật Thần nhàn nhạt nói: “Ừ, cậu đoán đúng rồi, Lam Vũ xác thật rất thích cậu, nhiều năm như vậy chỉ thích một mình cậu. Vì cái gì? Bởi vì cậu giống ánh mặt trời sáng sủa, mà nội tâm cô ta lại âm u đen tối, cậu đúng là khát vọng của cô ta từ trước tới nay.”

“Ha ha, tớ đoán đúng rồi! Cô ta quả nhiên…… Không đúng, cậu đợi chút, cậu vừa mới nói cái gì? Thích tớ nhiều năm như vậy?”

Mộc Thanh không hiểu ra sao, theo thói quen kéo kéo cà vạt, kinh ngạc hỏi: “Tớ hình như hôm nay mới lần đầu tiên gặp cô ta? Cô ta làm sao có thể thích tớ rất nhiều năm?”

Cảnh Dật Thần lùi ra sau, tựa lưng vào ghế, vẻ mặt dần dần trở nên lạnh băng: “Không, cậu hôm nay là lần thứ hai gặp cô ta, lần đầu tiên gặp cô ta, là ở Dương gia.”

Mộc Thanh cùng Trịnh Kinh đồng thời kinh ngạc nói: “Cô ta là người Dương gia?!”

“Vốn dĩ không chắc chắn, nhưng hôm nay lại cực kì chắc chắn, cô ta là người của Dương gia, hơn nữa còn là dòng chính, trong tay cô ta khẳng định sở hữu phần lớn di sản của Dương gia.”

Hôm nay Mộc Thanh cùng Trịnh Kinh bị Cảnh Dật Thần kéo tới đây, vốn dĩ đều có chút khó hiểu, nhưng mà bọn họ đều là người mà Cảnh Dật Thần tuyệt đối tín nhiệm, bởi vậy hắn nói như thế nào, hai người liền làm như thế.

Đến lúc tới nơi mới phát hiện Lam Vũ thật sự rất cổ quái, cô ta biểu hiện chỗ nào cũng rất bình thường, nhưng Trịnh Kinh và Mộc Thanh một người là cảnh sát hình sự nổi danh, một là bác sĩ đứng đầu thế giới, trực giác hai người so với người thường nhạy bén hơn rất nhiều, cho nên đều cảm thấy Lam Vũ có chút kỳ cục.

Giờ phút này nghe Cảnh Dật Thần nói Lam Vũ là người của Dương gia, hai người làm sao có thể không giật mình!

Dương gia bởi vì ám sát Cảnh Dật Thần cùng Thượng Quan Ngưng, bị Cảnh Trung Tu nhổ cỏ tận gốc, trong một đêm bị huỷ hoại hoàn toàn, không nghĩ tới còn có cá lọt lưới!

Hơn nữa hiện tại cá lọt lưới này rất không đơn giản, không chỉ có thể tự mình vượt qua thử thách cùng thủ đoạn lợi hại, thậm chí có thể trở thành vị hôn thê của Quý Bác, có Quý gia làm chỗ dựa cho cô ta, Cảnh gia không có khả năng dễ dàng động vào cô ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi