HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Sắc mặt Mộc Thanh có chút trắng bệch, cắn răng nói: “Cảnh thiếu, không phải cô ta là……”

Cảnh Dật Thần gật gật đầu: “Ân, đúng vậy.”

Mộc Thanh bỗng nhiên liều lấy bàn tay vừa tiếp xúc với cô ta liều mạng mà lau, giống như tay cậu đã chạm phải một thứ dơ bửn nào đó vậy, Trịnh Kinh nhìn rất sửng sốt.

“Hai người rốt cuộc có cái gì thần bí vậy? Lam vũ rốt cuộc là ai, thật là làm tôi tò mò chết” Trịnh Kinh nhìn Mộc Thanh chà xát tay như điên rồi, liền lập tức túm chặt lấy cổ áo cậu hỏi.

Mộc Thanh khóc không ra nước mắt, đáng thương hề hề nói: “Người anh em, tôi bị Cảnh thiếu lừa thảm rồi, thế mà lại để cho yêu quái động vào tay, quả thật là để cho cô ta chiếm tiện nghi rồi! Tôi rất trong sạch, lần này nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch!”

Trịnh Kinh tức giận buông cổ áo cậu ra nói: “Lam Vũ tuy rằng giọng nói khó nghe, nhưng diện mạo vẫn rất không tồi, làm sao có thể là yêu quái, hơn nữa, rõ ràng là cậu sờ người ta, chiếm tiện nghi của người ta, giò lại nghĩ mình bị hại! Được rồi được rồi, đừng dong dài nữa, mau nói cho tôi biết Lam Vũ là ai!”

Giọng nói lãnh đạm của Cảnh Dật Thần truyền đến: “Cô ta tên là Dương Mộc Yên.”

Trịnh Kinh kinh ngạc quay đầu: “Dương Mộc Yên?! Đám người quái thai Dương gia? Không phải Dương Mộc Yên lớn lên……”

Hắn nhìn thoáng qua Mộc Thanh, vẫn không có gì nghĩa khí nói: “Không phải nghe nói cô ta lớn lên cực kỳ xấu vô cùng sao? Tôi nghe nói cô ta thích Mộc Thanh... thích đến điên rồi, năm đó một hai phải gả cho Mộc Thanh, chuyện này náo loạn đến nỗi toàn bộ thành phố A đều biết.”

Cái cô ta muốn chỉ là gả cho Mộc Thanh thôi, sẽ không náo loạn đến dư luận xôn xao, Mộc Thanh tuổi còn trẻ, cũng coi như là viện truởng nổi tiếng ở thành phố A, tính cách tốt y thuật cao, lại là một soái ca, người phụ nữ thích và theo đuổi hắn không ít.

Vấn đề là, Dương Mộc Yên năm đó là muốn mang cả một nửa gia sản của Dương gia làm của hồi môn, gả cho Mộc Thanh, nhưng Mộc Thanh luôn ghét bỏ vì cô ta quá xấu, cho nên vẫn luôn không chịu đồng ý.

Một nửa tài sản Dương gia rốt cuộc có bao nhiêu tiền, việc này không có người biết, nhưng Dương gia ở thành phố A xếp hàng ba trong số các gia tộc lớn, mỗi năm xí nghiệp Dương gia kiếm được vài tỷ, nghe nói phương diện này kiếm được rất nhiều tiền, tất cả đều là do Dương Mộc Yên kiếm cho Dương gia.

Dương Mộc Yên từ nhỏ đã rất thông minh, lại rất được Dương lão phu nhân yêu thương, nhưng cô ta rất ít khi lộ diện, người ở thành phố A này đữ từng gặp qua cô càng hiếm, Trịnh Kinh cũng chưa từng gặp qua cô.

Nhưng ở thành phố A có rất nhiều lời đồn về cô ta, trong đó quan trọng nhất một chính là: cô ta lớn lên thật sự rất xấu!

Mộc Thanh đã từng vài lần hạ quyết tâm cưới cô ta để lợi dụng số hồi môn kia cho phần tài chính của bệnh viện.

Lúc trước Trịnh Kinh đã nghe cậu “Khóc lóc kể lể” không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều là “Tôi thật sự không chấp nhận được vợ của mình xấu như vậy a”!

Cho nên, sau khi cậu hạ quyết tâm vài lần thì liền lùi bước tù bỏ, cuối cùng vẫn là Cảnh Dật Thần đầu tư vốn vào bệnh viện Mộc thị, làm cho bệnh viện Mộc thị có thể tiếp tục phát triển.

"Không phải nhận sai người chứ?” Trịnh Kinh có chút không thể tưởng tượng, “giọng nói Lam vũ tuy rằng có chút khó nghe, giống nhu quạ đen kêu, nhưng khuôn mặt lớn lên vẫn rất không tồi, không được gọi là xấu?”

Mộc Thanh cũng chưa từ bỏ ý định hỏi: “Đúng vậy đúng vậy, Cảnh thiếu, không phải là anh nghi sai rồi chứ? Tôi đã từng gặp qua Dương Mộc Yên, tôi nói cho hai người biết, cô ta quả thật…… rất là xấu, xấu như ác mộng vậy! Hơn nữa giọng nói của cô ta cũng không đúng lắm, tôi đã từng nghe cô ta nói rồi, giọng nói nghe còn rất tốt."

Nhưng tuy rằng cậu như vậy hỏi, nhưng thật ra trong lòng lại rất rõ ràng, Cảnh Dật Thần sẽ không tính sai, anh nói Lam Vũ là Dương Mộc Yên, thì chắc chắn cô ta chính là Dương Mộc Yên.

Cảnh Dật Thần nhàn nhạt nói: “Không sai, Lam Vũ thật đã chết ở trong tay Dương Mộc Yên. Chúng ta nhìn thấy Lam Vũ cũng tương tượng như Dương Mộc Yên, thông minh, nhưng hay bệnh tật ốm yếu, hơn nữa Mộc Thanh trước kia nói quá, làn da cô ta tái nhợt giống quỷ. Giọng nói cô ta thay đổi là bởi vì đám lửa hỏa hoạn kia hủy hoại giọng nói của cô ta, cho nên mới khàn khàn như vậy. Còn dung mạo, Mộc Thanh, cậu cẩn thận nghĩ lại một chút lúc trước khi gặp cô ta thì hình dáng nhu thế nào.”

Một việc quan trọng nên Mộc Thanh cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: “Lúc tôi nhìn thấy cô ta thì mặt cô ta sưng vù, hơn nữa trên mặt đều là bọc mủ, có chút giống thủy đậu, tôi cảm thấy nội tiết của cô ta mất cân đối nghiêm trọng nên như vậy, hoặc là bởi vì cô ta uống quá nhiều đồ bổ, bổ quá cho nên mới biến thành cái dạng kia.”

“Ân, nói cách khác, trước kia khi cậu nhìn thấy cô ta, không phải là lúc cô ta bình thường, nên là bộ dạng hôm nay chúng ta nhìn thấy mới đúng, cô ta trước kia bởi vì dung mạo nên cũng không dễ dàng ra cửa, cho nên người khác đều không quen biết cô, khi Mộc Thanh gặp qua cô ta, hiện tại gặp mặt đều đã nhận không ra. Khi cô ta ngụy trang lên, thì không tốn tí sức lực nào.”

Cảnh Dật Thần đã nghĩ rất rõ ràng, anh đã xớm đoán ra thân phận của Lam Vũ.

Bởi vì trừ Dương Mộc Yên, những người khác của Dương gia đều không có năng lực giúp Quý Bác thu mua 10% cổ phần của Quý thị. Của hồi môn của Dương Mộc Yên, hẳn là đã sớm chuẩn bị tốt, xem chừng thì khối tài sản đó rất khổng lồ.

“Tính các cô ta âm hiểm, khẳng định không phải một sớm một chiều dưỡng thành. Dung mạo của cô ta đã bị mọi người lên án khá lâu, tôi tưởng vì xấu thật nên cô ta mới ru rú ở nhà, ở thành phố A người biết cô ta rất ít. Nhưng là cô ta lại thích loại người tựa như ánh mặt trời như Mộc Thanh, hôm nay tôi dẫn Mộc Thanh đến là muốn thử cô ta.”

Mộc Thanh cùng Trịnh Kinh đều nhớ tới, mới vừa rồi Lam Vũ nhìn Mộc thanh một cách khác thường. Lam Vũ không hề để tâm đến vị hôn phu của mình là Quý Bác, ngược lại đối với Mộc Thanh lại có cảm xúc dao động rõ ràng, quả nhiên Cảnh Dật Thần phân tích chính xác.

“Mộc Thanh nói dung mạo của Dương Mộc Yên là do uống quá nhiều thuốc bổ nên mới vậy, tôi cảm thấy không phải, mà là ở Dương gia có người hạ độc, làm cô ta biến thành bộ dạng kia. Người hạ độc khẳng định rất hận cô ta, rồi lại thân cận với cô ta, cho nên Dương Mộc Yên mới có thể không để ý. Dung mạo Dương Mộc Yên khôi phục bình thường, chắc là từ lúc Dương gia bị hủy hoại, cô ta rời khỏi hoàn cảnh đó nên mới bình thường lại.”

Trịnh Kinh nghe ang phân tích xong, không khỏi cười khổ nói: “Cảnh thiếu, nếu anh đi làm cảnh sát hình sự, phỏng chừng bọn tôi không còn miếng cơm!"

Năng lực tư duy logic và phân tích không của anh không gì sánh kịp, anh có thể đem rất nhiều việc không thể tưởng tượng được mà xâu lại thành múc xích liên quan tới, không chớp mắt mà có thể tìm ra dấu vết, lqf người trời sinh để làm cảnh sát hình sự!

Nhưng Trịnh Kinh biết, Cảnh Dật Thần không chỉ thích hợp đương cảnh sát hình sự, anh cái gì cũng đều đứng đầu, trừ phương diện y thuật không bằng Mộc Thanh, còn những lĩnh vực còn lại đều được Cảnh Trung Tu bồi dưỡng thành siêu phàm.

Cảnh Dật Thần lại không có bản lĩnh như Trịnh Kinh nói, qnh hiện tại đối đang cực kì tin tưởng thân phận của Dương Mộc Yên, không chừng Dương Mộc Yên sẽ áp dụng bước tiếp theo, là bước đảm bảo sự an toàn của mình nhất, đó là kết hôn cùng Quý Bác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi