HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Cảnh Dật Nhiên nhượng bộ, đã giúp đỡ như vậy chắc chắn cũng sẽ có chỗ tốt.

“Hành tung ẩn nấp của Dương Mộc Yên rất khó mà nắm giữ được, cậu cần phải tiếp tục liên lạc với cô ta, tôi không chỉ muốn giết mình cô ta mà còn cả thể lực của cô ta. Theo tôi được biết, trong tay cô ta còn có một số người được Dương gia huấn luyện từ nhỏ, nhổ có phải nhổ tận gốc không thể buông tha một ai. Ngày Dương Mộc Yên chết chính là ngày Tiểu Lộc trở về Cảnh gia.”

Cảnh Dật Nhiên nghe thấy Dương Mộc Yên phải chết đi thì Tiểu Lộc mới được Cảnh gia bảo vệ mọi phương diện không khỏi trừng mắt nhìn Cảnh Dật Thần, vừa muốn nói cái gì khó nghe bỗng nhiên nghĩ gì đó lại mạnh mẽ nhịn xuống.

Ít nhất Cảnh Dật Thần đã đáp ứng rồi sẽ thay máu cho Tiểu Lộc, sẽ không để cô bị giết chết trong phạm vi thành phố A, đây đã rất tốt.

Ít nhất hiện tại Tiểu Lộc đã an toàn, cô không cần đi giết người cũng không cần bị kẻ thù truy đông trốn tây.

Không biết vì cái gì ban đầu có một số việc hắn cảm thấy rất khó làm, chỉ cần nghĩ đến Tiểu Lộc thì mọi việc đều trở nên đơn giản dễ dàng.

Cảnh Dật Nhiên không xác định đây có phải bởi hắn đã yêu Tiểu Lộc, bởi vì trước kia hắn chưa từng có loại cảm giác này.

Hắn vẫn luôn cảm thấy, đối với Thượng Quan Ngưng loại cảm tình của hắn chỉ là thích, muốn cố ý chọc cô tức, muốn bảo vệ cô, muốn nghe giọng nói cô, nhìn thấy cô tươi cười.

Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, phải vì Thượng Quan Ngưng mà khuất phục Cảnh Dật Thần, càng sẽ không vì Thượng Quan Ngưng mà buông lòng tự trọng.

Nhưng hiện tại, hắn lại nguyện ý vì Tiểu Lộc từ bỏ tôn nghiêm của mình. Hắn không biết có phải xuất phát từ cảm kích hay không, mới có thể đối tốt với Tiểu Lộc như vậy, có phải bởi vì cô ngây ngốc nguyện ý vì hắn trả giá hết thảy, cho nên hắn mới muốn liều mạng bảo vệ cô.

Hắn thích Tiểu Lộc sao? Tất nhiên là thích.

Hắn yêu Tiểu Lộc sao? Cảnh Dật Nhiên không trả lời được vấn đề này, bởi vì rốt cuộc cái gì mới là yêu hắn cũng phân biệt không rõ.

Hắn chỉ biết là, hắn không muốn để Tiểu Lộc bị thương, hắn muốn cô giống như người thường có cuộc sống yên ổn vui vẻ, tựa như…… Tựa như Thượng Quan Ngưng vậy, có một người chồng cưng chiều cô đến tận trời, có một đứa con trai đáng yêu, không cần mỗi ngày đều đối mặt với máu tanh.

Cuộc sống trước kia của Tiểu Lộc quá bi thảm, từ sau khi cô mười bốn tuổi cô liền không còn cảm nhận được tình yêu, vẫn luôn sống trong âm u. Chỉ cần Cảnh Dật Nhiên vừa nhớ tới việc cô đã trải qua liền đau lòng không chịu nổi.

Hiện tại, hắn dựa vào nặng lực của mình đổi lấy sự yên ổn của Tiểu Lộc, trong lòng hắn cảm thấy nhẹ nhàng rất nhiều.

“Được, Dương Mộc Yên giao cho tôi, tôi sẽ đào toàn bộ thế lực của cô ta ra.”

Trên mặt Cảnh Dật Nhiên vẫn còn sự tự phụ, hắn đối với việc ra tay với Dương Mộc Yên cũng không sợ hãi, dù sao cùng không cần hắn phải vật lộn sống chết với Dương Mộc Yên, so kỹ thuật diễn hắn tự nhận mình giỏi hơn Dương Mộc Yên rất nhiều.

Hắn nói xong, xoay người tiến vào trong bóng đêm chuẩn bị rời đi.

Hắn và Cảnh Dật Thần không có gì để nói, tuy mối quan hệ nhìn như hòa hoãn, nhưng hai bên đều không quá tín nhiệm đối phương.

Cảnh Dật Nhiên đi được vài bước, liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Cảnh Dật Thần truyền đến từ phía sao: “Sau khi Dương Mộc Yên chết cậu có thể đi tìm Mộc Thanh lấy viên đạn ra, những cuộc phẫu thuật như vậy cậu ấy nắm chắc được chín phần.”

Bước chân Cảnh Dật Nhiên dừng lại, quay đầu không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm Cảnh Dật Thần.

Cảnh Dật Thần lại không nhìn hắn nhanh chóng rời khỏi bờ cát.

Có thể tồn tại thì ai sẽ nguyện ý đi tìm chết?

Cảnh Dật Thần thế lại cho hắn một sự hứa hẹn có sức quyến rũ cực lớn, đúng là không thẹn với bản sắc một người thương nhân!

Vốn dĩ giao dịch của bọn họ đã đạt được sự nhất trí thế nhưng lại thả thêm một quả cân!

Trách không được thuộc hạ của hắn lại trung thành một dạ như vậy, hóa ra hắn hiểu rõ lòng người hơn nữa còn rất hào phóng!

Hiện tại Cảnh Dật Nhiên đã biết tại sao thuộc hạ của mình không dùng được một ai, một người so với một người còn chạy nhanh hơn, hóa ra trước nay hắn không dùng đúng cách.

Chờ hắn trở lại biệt thử nhỏ của mình, nhìn biệt thự hắn lại nghĩ đến lời A Hổ nói mấy ngày trước.

“Nhị thiếu gia, thiếu gia chúng tôi nói để cậu và Tiểu Lộc ở bên ngoài sẽ hạ giá trị, cho nên căn nhà này tạm thời không bán để lại cho hai người ở. Thiếu gia là một người mềm lòng dễ nói chuyện, cậu đối tốt với ngài ấy một phần, ngài ấy sẽ đối tốt với cậu một phần, cậu xem hai người bây giờ không phải ở chung rất hòa bình sao?”

Thật ra lúc Cảnh Dật Nhiên về thành phố A đúng là không có chỗ nào để ở, Cảnh Dật Thần đưa nhà cho hắn ở tức khắc liền giải quyết vấn đề của hắn và Tiểu Lộc.

Tuy là lấy đồ vật rồi báo đáp, nhưng không thể phủ nhận trong lòng Cảnh Dật Nhiên có một chút chấn động.

Hắn ngồi ở sô pha trong phòng khách, không có bật đèn, suy nghĩ muôn vàn.

Một thân ảnh nhỏ xinh chậm rãi bước về phía hắn, dùng giọng nhàn nhạt hỏi: “Sao anh lại không đi ngủ?”

Cảnh Dật Nhiên nghe thấy giọng nói này tinh thần rung lên, lập tức đứng dậy đi về phía thân ảnh nhỏ xinh.

“Em đã tỉnh!” Giọng nói có chút vui sướng và chờ mong.

Hiện giờ chỉ cần nghe một câu nói là hắn có thể phân biệt được hai người.

Hắn một tay bế Tiểu Lộc lên, đì về phí phòng ngủ, giọng tà mị lớn tiếng nói: “Đi, chúng ta đi ngủ!”

Tiểu Lộc không phản kháng.

Cô thích cảm giác được Cảnh Dật Nhiên ôm như vậy, hơn nữa thân thể Cảnh Dật Nhiên luôn nóng hầm hập, làm cô cảm thấy rất thoải mái —— gen của cô đã trải qua sự cải tạo của virus, nhiệt độ cơ thể rất thấp, bởi vì nhiệt độ thấp có thể ức chế tính linh hoạt của tế bào, có thể kéo dài sự sống của tế bào, nói cách khác, nếu như giảm bớt lực phá hoai của virus, Tiểu Lộc có thể sống dài hơn người bình thường rất nhiều năm.

Đây cũng là lí do vì sao cô có một khuôn mặt và giọng nói trẻ con.

Tiểu Lộc đối với chuyện nam nữ đã gặp qua rất nhiều lần, nhưng không cái kia có gì tốt, cũng không rõ hai người ở bên nhau vì sao lại muốn hôn tới hôn lui.

Cô cũng không hiểu rõ sự khác nhau giữa nam và nữ. Đàn ông ở trong mắt cô cũng không có gì đặc biệt, cô có thể thờ ơ với cơ thể một người đàn ông, đối với những động tác thân mật cũng không có cảm giác gì không ổn.

Cho nên, lúc Cảnh Dật Nhiên ôm cô lên giường một chút cảm giác cũng không có, đương nhiên cũng sẽ không ngượng ngùng xoắn xít đẩy Cảnh Dật Nhiên ra.

Ngược lại cô còn coi Cảnh Dật Nhiên là một lò sưởi lớn, cuộn tròn trong ngực hắn có chút thỏa mãn nhắm mắt lại.

Gần đây virus phát tán lợi hại, nhiệt độ cơ thể càng ngày càng thấp, mặc dù giữa tháng sáu, cô vẫn cảm thấy cả người rét run, dựa vào trên người Cảnh Dật Nhiên được nhiệt độ cơ thể của hắn sưởi ấm, làm Tiểu Lộc cảm thấy rất thoải mái.

Cảnh Dật Nhiên nhìn thấy Tiểu Lộc nghe lời để hắn, cùng hắn ngủ, thậm chí chủ động chui vào trong ngực hắn, vốn dĩ rất là đắc ý, khóe miệng nhếch lên rất cao.

Nhưng hắn đắc ý được chốc lát thì không đứng dậy được.

Bởi vì chỗ mẫn cảm đã ngủ say hơn một năm của hắn bị Tiểu Lộc ma sát mà thức tỉnh một lần!

Hai lần thức tỉnh, tất cả đều do Tiểu Lộc!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi