HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Editor: Tuệ Tinh

Người ta thường nói phụ nữ mang thai sẽ ngốc ba năm, quả nhiên lời này là đúng, Thượng Quan Ngưng thế nhưng có thể nghĩ ra thân cận như vậy tổn hại chiêu nhi, kết quả còn không hảo sử! Nếu sớm biết Thượng Quan Ngưng không đáng tin cậy như vậy, cô sẽ không gây thù chuốc oán! Nói không chừng hiện tại trong lòng Triệu An An đang mắng cô không còn hình dáng gì!

Quên đi, nếu cô đã đến đây, vậy cứ làm người tốt, đưa Phật đến Tây Thiên, đóng phải đóng tròn vai mới tốt.

Thượng Quan Ngưng xác định vài thời điểm mấu chốt, cô phải nhất nhất làm theo mới được.

“Mộc Mộc, em cảm thấy thật lạnh, anh có thể cho em mượn áo mặc một chút được không?”.

Mễ Hiểu Hiểu nói xong, dùng ngón tay tinh tế như ngọc chỉ hướng áo khoác tây trang màu trắng của Mộc Thanh được vắt lên tay vịn ghế sô pha.

Cuối cùng Mộc Thanh cũng biết dụng ý của Thượng Quan Ngưng khi bắt hắn mang theo áo khoác!

Hắn đã nói rồi, trời tháng sáu, nhiệt độ không khí cao tới hai mươi mấy độ C, còn bắt hắn mang theo một cái áo khoác tây trang, chuyện này thật kì quái, hóa ra là có việc này chờ hắn!

Điều hòa ở nhà ăn rất lớn, quả thật có chút lạnh, Mễ Hiểu Hiểu mặc mỏng manh, lạnh là chuyện bình thường.

Nếu ngồi đối diện Mộc Thanh là Triệu An An, chuyện này căn bản không cần Triệu An An mở miệng, Mộc Thanh tự nhiên sợ cô cảm lạnh, sau đó lấy đồ của hắn mặc vào cho cô.

Nhưng nếu đổi thành Mễ Hiểu Hiểu, căn bản hắn không thèm quan tâm tới cô lạnh hay nóng.

Nhưng mà Mễ Hiểu Hiểu đã mở miệng, tất nhiên Mộc Thanh phải đưa áo cho cô, hắn biết Mễ Hiểu Hiểu nhất định là bạn của Thượng Quan Ngưng, người ta tới giúp hắn, chung quy hắn không thể ngay cả một cái áo cũng không cho.

Mộc Thanh cười cầm áo đưa tới: “Mặc vào đi, lần sau ra ngoài phải mặc nhiều một chút, nhiệt độ trong nhà và bên ngoài chênh lệch nhau rất lớn nên dễ bị cảm mạo”.

Rốt cuộc Mễ Hiểu Hiểu không nhịn được nữa, cũng không rãnh quan tâm đến hình tượng thục nữ của mình, hung hăng trừng mắt liếc xéo hắn một cái, ý tứ là, anh không thể tới đây choàng cho tôi sao!

Mộc Thanh mỉm cười, không nói chuyện.

Hắn không muốn kích thích Triệu An An như vậy, hôm nay cô chịu bao nhiêu kích thích đó đã đủ rồi. Triệu An An khổ sở, người đau lòng chính là hắn.

Trên thực tế, cho dù Mộc Thanh không giúp Mễ Hiểu Hiểu khoác áo, nhưng áo của hắn lại được Mễ Hiểu Hiểu mặc trên người, Triệu An An cũng tan nát cõi lòng gần như hỏng mất.

Quần áo của Mộc Thanh, trước kia đều dùng để mang đến ấm áp cho cô, hiện tại lại dùng để sưởi ấm cho một cô gái khác, loại tư vị này, Triệu An An không ngờ nó lại chua xót như thế!

Bò bít tết rất nhanh đã được bưng lên, Mộc Thanh và Mễ Hiểu Hiểu thỉnh thoảng nói chuyện với nhau, còn chậm rãi ăn bò bít tết tươi ngon.

Ngoài cửa sổ, dương quang sáng lạng xuyên thấu qua tấm thủy tinh trong suốt chiếu vào trong, hai người ngồi bên cửa sổ, trên người phủ thêm một tầng ánh sáng nhu hòa, người đàn ông trong sáng anh tuấn, cô gái với gương mặt xinh đẹp, hợp lại với nhau như bức tranh thủy mặc.

Triệu An An nhìn bọn họ, chỉ cảm thấy âm thanh và hình ảnh xung quanh đều biến mất, trong đầu chỉ còn cảnh tượng bọn họ ấm áp ăn cơm.

Cô cẩn thận nhớ lại những đoạn ký ức của mình, bỗng nhiên phát hiện, hình như cô chưa bao giờ ăn bữa cơm hoàn chỉnh chung với Mộc Thanh!

Thời điểm Mộc Thanh ở chung với cô, lúc nào cũng nhân nhượng cô, cô tùy hứng, thích tự do, không thích bị ép buộc, trước kia chưa bao giờ hẹn hắn đi ăn cơm, ngoại trừ năm mười bảy tuổi, lúc bọn họ vừa mới xác định mối quan hệ, cùng đi ra ngoài xem phim, nhưng không hề nắm tay nhau.

Hơn nữa, lần duy nhất đi xem phim đó, cô còn ngủ giữa đường.

Vài năm sau đó, cô vẫn luôn tìm cách tránh né Mộc Thanh, còn không chịu nói chuyện đàng hoàng với hắn, phần lớn lúc ăn cơm luôn trầm mặc, chỉ có cô buồn phiền.

Trong nháy mắt Triệu An An đã tỉnh táo lại.

Hóa ra, cô từng ngu ngốc không biết quý trọng, cô vô cùng vô cùng thích Mộc Thanh, nhưng loại thích này giống như ích kỷ, cơ hồ cô chưa bao giờ lo lắng cho Mộc Thanh, cô luôn bốc đồng và trốn tránh!

Tính đại tiểu thư của cô quá nặng, theo quán tính cô bị làm hư rồi, sau đó lại Mộc Thanh làm hư thêm nữa.

Cô may mắn, cũng bất hạnh.

Có một người, toàn tâm toàn ý yêu cô, mà cô luôn luôn tùy ý đạp hư phần tình cảm này! Cô là một người không hiểu tình yêu, ít nhất, căn bản cô không làm được giống Thượng Quan Ngưng, lúc nào cũng suy nghĩ cho Cảnh Dật Thần.

Thậm chí cô không biết Mộc Thanh thích ăn gì, không thích ăn gì, bởi vì mỗi lần ăn cơm, cô đều đưa những thứ mình không thích ăn cho Mộc Thanh, mà Mộc Thanh luôn cười nói không sao, thứ em thích ăn, anh cũng thích ăn, thứ em không thích ăn, anh cũng thích ăn.

Hôm nay cô mới biết được, hóa ra Mộc Thanh không thích ăn sốt cà chua!

Bởi vì cô mới nghe được mỹ nữ kia cười nói: “Hóa ra anh không thích ăn sốt cà chua, thật khéo, em cũng không thích!”.

Không ngờ lúc trước bọn họ ăn mì Ý, cô chế rất nhiều sốt cà chua, nhưng mới ăn một nửa đã no, Mộc Thanh không do dự ăn hết phần còn lại!

Nhưng mà hôm nay, hắn ăn mì Ý, không hề có chút sốt cà chua nào!

Khóe môi Triệu An An lộ ra một tia ý cười chua sót.

Nếu không phải tách khỏi Mộc Thanh, cô vĩnh viễn cũng không biết, Mộc Thanh yêu cô hơn tưởng tượng của cô nhiều, cũng vĩnh viễn không biết, Mộc Thanh vì cô đã làm những gì.

Thượng Quan Ngưng luôm mắng cô không biết tốt xấu, nói cô ở trong phúc nhưng không biết hưởng, trước kia cô không cho là đúng, hóa ra lời Thượng Quan Ngưng nói đều là thật!

Rốt cuộc Triệu An An ngồi không nổi nữa, bởi vì cô sợ chậm trễ trong chốc lát, cô thật sự không khống chế được chính mình, vọt tới trước mặt Mộc Thanh, bắt hắn không được ở cạnh cô gái kia nữa, sợ chính mình sẽ nhịn không được vùi đầu vào trong ngực của hắn!

Cả người Triệu An An như nhũn ra, cô đứng dậy, thất tha thất thểu đi đến hướng thang máy.

Nhìn thấy Triệu An An mới đó đã đi rồi, Mễ Hiểu Hiểu cùng Mộc Thanh ngây ngẩn cả người.

Điều này chứng tỏ Thượng Quan Ngưng thiết kế kịch rất thành công nha!

Ngay cả hiện tại Mễ Hiểu Hiểu là phó tổng giám đốc của tập đoàn Cảnh Thịnh có quan hệ xã hội rất rộng rãi, trải qua quá vô số trận lớn, cổ linh tinh quái, bọn họ có rất nhiều thủ đoạn, ngay cả phóng viên cũng có thể ứng phó, hiện tại cũng không hiểu sao.

Nữ chinh chủ động rút lui, cô chỉ là vai phụ cho dù có bản lĩnh lớn bằng trời, cũng không có khả năng xoay triển tình huống của kịch.

Mộc Thanh nhìn bóng lưng Triệu An An biến mất ở thang máy, không chút nghĩ ngợi đứng dậy đuổi theo.

Mễ Hiểu Hiểu không quản hắn, diễn đã xong, cô mới không rãnh đi phá chuyện của đôi uyên ương này, kế tiếp, là thời gian hưởng thụ đại tiệc! Hơn nữa, cô là một người có thể ăn hết phần cơm hai người, trên cơ bản Mộc Thanh kia không hề ăn miếng cơm nào!

Cho đến khi bóng lưng Mộc Thanh biến mất ở thang máy, Mễ Hiểu Hiểu mới đột nhiên nhớ tới, bữa cơm này chưa tính tiền nha!

Mễ Hiểu Hiểu lập tức đứng dậy muốn lôi Mộc Thanh trở lại, kết quả vừa quay đầu đã thấy hắn xuất hiện trên đường cái, đang chạy như điên đuổi theo sau Triệu An An!

Không ngờ có thể chạy nhanh như vậy, ai không biết, còn tưởng rằng hắn chạy trốn nha!

Cô hối hận không thôi, xong đời, cái này lỗ lớn! Bữa cơm này, chiếm mất hơn nửa tháng tiền lương của cô!

Không được, cần phải quay lại tìm phó tổng Thượng Quan Ngưng trả mới được, đây chính là công vụ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi