Mộc Thanh liều mạng đuổi theo Triệu An An, muốn nói cho cô biết, việc hôm nay đều sắp xếp từ trước, cố ý lừa cô, muốn cô không cần tức giân.
Kết quả, hắn chưa kịp đuổi theo, đã bị một người mạnh mẽ cản lại.
Mộc Thanh muốn mắng người, vừa nhấc đầu, lại mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc nói: “Trịnh Kinh?! Sao cậu lại ở chỗ này!”
Trịnh Kinh vẻ mặt chính nghĩa, nhướng mày nói: “Anh em gặp nạn, tớ đương nhiên muốn tới giúp đỡ! Tớ giúp đỡ rất đúng lúc, cậu không biết sao?”
“Tớ nhổ vào! Nhanh chóng tránh ra, An An đang tức giận, tớ sợ cô ấy xảy ra chuyện! Tớ phải nhanh chóng đuổi theo, bằng không về sau sẽ không thể dễ dàng giải thích được!”
Trịnh Kinh thấy dáng vẻ hắn vội vàng, không giống Mộc Thanh luôn trầm ổn như ánh mặt trời, không khỏi có chút đồng tình nhìn hắn, đành phải nói thật: “Người anh em, xin lỗi, là chị dâu gọi tớ tới, hôm nay không thể cho cậu đuổi theo nha đầu chết tiệt Triệu An An kia, nhưng cậu yên tâm, tớ sẽ đưa cô ấy về nhà, khẳng định sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện gì!”
“Chị dâu? Thượng Quan Ngưng?!” Mắt Mộc Thanh lại trợn to lần nữa, gióng như là thấy quỷ, “Chị ấy làm sao biết tớ sẽ đuổi theo An An? Không đúng, chị ấy làm sao sớm biết An An sẽ rời đi?!”
“Cái này tớ cũng không biết, dù sao chị dâu có lệnh, tớ tất nhiên phải nghe lời, bằng không để Cảnh thiếu biết tớ không nể mặt chị dâu, nhất định sẽ đánh gãy chân tớ!”
Kỳ thật, Trịnh Kinh hôm nay tới, cũng không phải Thượng Quan Ngưng nhờ hắn, mà là Trịnh Luân nhờ hắn, Thượng Quan Ngưng chỉ đem kế hoạch nói cho Trịnh Luân, sau đó để Trịnh Luân nhờ Trịnh Kinh đến hỗ trợ mà thôi.
Có Trịnh Luân ra mặt, kể cả lên núi đao xuống biển lửa, Trịnh Kinh cũng sẽ đi!
Hơn nữa chuyện này là vì hạnh phúc của anh em tốt, Trịnh Kinh việc tốt không nhường ai.
Trịnh Kinh nhìn sắc mặt Mộc Thanh dần dần có chút khó coi, nhanh chóng sai mấy người mà hắn mang đến: “Để ý bác sĩ Mộc, đừng để cậu ấy chạy mất, một giờ sau mới được thả tự do.”
Vài người do Lý Đa cầm đầu, bao vây quanh Mộc Thanh, không cho hắn đi ra ngoài nửa bước.
Mộc Thanh vừa mới chỉ chú ý tới Trịnh Kinh, căn bản không phát hiện phía sau hắn có Lý Đa!
Hắn chung đụng với Lý Đa ở Anh quốc hơn nửa năm, đối với thực lực của hắn rõ như lòng bàn tay, có hắn ở đây thì không ai có thể chạy thoát!
Nhìn Trịnh Kinh chạy chậm đuổi theo Triệu An An, hắn lại bị vây ở chỗ này, Mộc Thanh hoàn toàn hết chỗ nói rồi!
Thượng Quan Ngưng rốt cuộc tìm bao nhiêu người tới hỗ trợ a, trận chiến này không phải quá lớn sao! Xem bộ dáng này, giống như còn chiêu cuối nữa, Triệu An An rốt cuộc có thể tiếp nhận hay không!
Hơn nữa, Lý Đa không phải chịu trách nhiệm bảo vệ chị dâu hay sao? Vậy mà cũng phái hắn tới đây? Cũng quá hào phóng đi!
“Lý Đa, cậu xem như chúng ta là bạn bè cũ, cho tôi chút mặt mũi được không, tôi mới tìm được cô ấy từ Anh quốc về không bao lâu, không thể để mất đi một lần nữa? Để tôi đi được không?” Không thể mạnh mẽ rời đi, Mộc Thanh đành phải lấy tình cảm ra nói.
Nào biết Lý Đa thế nhưng giống như không quen biết hắn, mặt không chút biểu cảm nói nói: “Muốn đi ra ngoài, thì phải bước qua xác tôi.”
Mộc Thanh tức khắc chán nản, đến mức này rồi! Hù chết người, hắn không đuổi theo là được! Dù sao Trịnh Kinh sẽ không để Triệu An An xảy ra việc gì.
Triệu An An hồn bay phách lạc đi tới, cô không biết mình đã đi đến chỗ nào rồi, cũng không biết mình phải đi nơi nào.
Lòng cô như bị người nào đó đào đi một lỗ ta, trống rỗng, cả người đều vào trạng thái đần độn, rõ ràng là giữa tháng sáu, cả người cô lại lạnh băng, giống như đang ở giữa hầm băng.
Trong đầu cô tái hiện những khoảnh khắc của hai người trong quá khứ, hiện tại xem ra, kể cả trước kia cãi nhau cũng rất tốt đẹp!
Quả nhiên là mất đi mới biết quý trọng sao?
Cô muốn đổi ý a!
“Triệu An An!?”
Phía sau truyền đến một giọng nói mạnh mẽ, chỉ là trong giọng nói giống như có chút kinh ngạc.
Triệu An An quay đầu, nhìn người đàn ông cao lớn kia, miễn cưỡng lộ ra một tia ý cười: “Trịnh Kinh!”
“Thật trùng hợp, sao lại gặp cô chỗ này? Cô muốn đi đâu?” Trịnh Kinh tiến nhanh lại, giọng nói có chút ngoài ý muốn.
Triệu An An đánh chết cũng không thể tưởng được, Trịnh Kinh sẽ cố ý ở chỗ này gặp cô, lại còn giả vờ là ngẫu nhiên! Phải biết rằng, Trịnh Kinh là một người rất đứng đắn, hơn nữa vì lí do nghề nghiệp, hắn rất ít khi nói dối, là một cảnh sát hình sự cực kì trọng nghĩa khí.
Đương nhiên, Trịnh Kinh là một người có tố chất tâm lí cực kì mạnh mẽ, hoặc là không nói dối, vừa nói dối, khẳng định còn đúng hơn nói thật, hơn nữa rất khó khiến người khác nghi ngờ.
Triệu An An càng không có nghi ngờ, hiện tại cô không còn chút tế bào não, không đủ để suy nghĩ những cấn đề phức tạp.
“A, cái kia, tôi…… chỉ đi dạo loanh quanh thôi!”
Trịnh Kinh rõ ràng nghi ngờ lời nói của cô: “Đi dạo? Nhà cô cách nơi này nửa giờ đi xe cơ mà? Sao cô có thể đi dạo tới tận đây?”
“Úc, cái này, tôi…… Đi xe tới đây!”
“Đi xe tới đây để đi dạo? Lại chỉ có một mình? Nơi này ngay cả nhà hàng xa hoa, hay các trung tâm giải trí đều không có một cái nào, đi dạo cái gì đây? Cô không phải bị cấm túc sao? Mẹ cô cho phép cô đi xe ra ngoài sao?”
“Tôi……”
Sự thật chứng minh, để biết một cảnh sát hình sự ưu tú nhất thành phố A có nói dối hay không, là một việc cực kì tốn tế bào não!
Mà nào của Triệu An An rõ ràng không đủ dùng!
Khi tế bào não không đủ dùng, cơ bắp đành phải tạm bổ sung.
Triệu An An chỉ là bị nghẹn một lát, liền đập một quyền lên vai Trịnh Kinh, nổi giận đùng đùng nói: “Tôi thích đi lung tung, anh quản được sao?! Còn nói nhiều nữa, tôi sẽ đánh rụng răng chó của anh! Tâm trạng của bà cô đang không tốt, không có thời gian ở đây để tức giận, anh biết điều một chút, đừng đâm đầu vào họng súng!”
Trịnh Kinh không còn gì để nói, mới nói hai câu mà thôi, nhanh như vậy lại trở thành Triệu An An ngang ngược không nói lí lẽ, cô cũng chỉ yếu đuổi được mấy phút đồng hồ thôi!
Hắn che lại bả vai bị Triệu An An đánh đau, trong lòng chửi thầm nha đầu này lại mạnh hơn một chút, ngoài miệng lại không thể không an ủi cô: “Đừng nóng giận, tôi không có ý gì khác, chính là với tìm được cô, sợ cô lại xảy ra chuyện. Lần trước cô mất tích lâu như vậy, tôi mang người lật ngược cả thành phố A lên tìm, tuy rằng không tìm được cô, nhưng tôi cũng cố hết sức, cô không cần hung dữ với tôi như vậy đi?”
Trịnh Kinh dẫn người đi tìm cô, Triệu An An có biết, tuy rằng cô chưa nói gì, nhưng trong lòng vẫn rất cảm kích.
Mộc Thanh tìm cô, cô cảm thấy đó là việc nên làm, thản nhiên nhận lấy, Cảnh Dật Thần phái người tìm cô, cô cũng cảm thấy đây là việc cần thiết, anh họ của cô, hắn không tìm cô thì ai tìm cô.
Chỉ có mình Trịnh Kinh, không thân chẳng quen, lại ngày đêm đi tìm, xác thật rất không dễ dàng.