Editor: Tuệ Tinh
Triệu An An kém chút nữa hất mâm vào khuôn mặt xinh đẹp của Mễ Hiểu Hiểu!
Cô chưa từng có gặp qua cô gái nào như vậy!
Cô nghĩ hành động của mình đã kỳ quái, không ngờ có người còn kỳ quái hơn cô!
Không chủ lần một, mà còn lần hai!
Ngay cả ăn cơm cũng khó hầu hạ như vậy, vậy chuyện khác nhất định càng khó hầu hạ hơn!
Hiện tại cô dám khẳng định, Mộc Thanh nhất định sẽ không thích hồ ly tinh này!
Triệu An An ùm ba miếng đem bánh Tiramisu còn sót lại trên dĩa ăn sạch sẽ, sau đó bưng cà phê lên, cũng bất chấp nóng, ừng ực uống hết vào bụng, sau đó lau miệng, xoay người đi ra khỏi quán cà phê.
Chờ sau khi cô đi ra ngoài, xuyên thấu qua cửa sổ quán cà phê, còn thấy Mễ Hiểu Hiểu dựa vào soái ca trước mặt, hôn mặt của soái ca đó!
Đồ cô gái không biết xấu hổ!
Chờ xem, cô khẳng định sẽ không để cho Mộc Thanh và này hồ ly tinh này được sống tốt!
Mễ Hiểu Hiểu thấy Triệu An An leo lên xe taxi rời đi, khóe môi không tự chủ cong lên.
Soái ca cầm bàn tay mềm mại trắng nõn của cô, cười nói: “Bảo bối, vừa rồi tôi biểu hiện thế nào?”.
Mễ Hiểu Hiểu lười biếng tựa vào sô pha, tùy ý hắn nắm tay mình vuốt ve, khẽ cười nói: “Ừ, cũng không tệ lắm, nếu hai ta vào giới giải trí phát triển, nhất định là ảnh đế ảnh hậu!”.
“Tất nhiên!” Soái ca rất là tự đắc, sau đó hắn cẩn thận hỏi: “Vậy... Khi nào chị đồng ý quan hệ với tôi?”
Mễ Hiểu Hiểu rút tay ra, ở trên khuôn mặt nộn đến nỗi có thể chảy ra nước của soái ca nhéo một cái, trên mặt lộ ra nụ cười mê người: “Em trai, còn phải xem biểu hiện của em như thế nào nha!”.
Vốn dĩ hắn luôn là người đùa giỡn người khác, không ngờ hiện tại lại bị cô nhéo mặt đùa giỡn, sắc mặt hắn không khỏi ửng đỏ, giống như thề thốt nói: “Tuy tôi nhỏ hơn chị, nhưng nhất định tôi có thể chăm sóc chị thật tốt!”
Ý cười trên mặt Mễ Hiểu Hiểu càng sâu hơn, giống như thật cảm động, nhưng trong lòng lại chẳng có cảm giác gì.
Cô nghe lời thổ lộ nhiều đến lỗ tai sắp mọc kén, lời hoàn hảo kính trọng hơn lời này cũng đã từng nghe qua, nhưng cuối cùng lời thề lại ghê tởm giống như nhau.
Nếu cô tin tưởng nữa, vậy cô ngốc tới cỡ nào?
Nhưng mà không sao, cô quan tâm không phải là thiên trường địa cửu, mà là ngắn ngủi có được.
Ít nhất lúc này tiểu soái ca đối với cô là thật tâm, trông dáng người cũng không tệ, rắn chắc cân xứng, vừa thấy đã biết thường xuyên rèn luyện, hôm nay có lẽ sẽ cùng với hắn có một đêm thật là khoái hoạt.
Triệu An An trên xe taxi, đi thẳng đến bệnh viện Mộc thị.
Đến bệnh viện, cô không chút suy nghĩ đi tìm văn phòng của Mộc Thanh.
Mộc Thanh đang xem bệnh cho một bệnh nhân, thấy Triệu An An tiến vào, rõ ràng hắn ngẩn người.
“Sao vậy? Đầu toàn là mồ hôi”.
Giọng nói Mộc Thanh vẫn trong sáng như trước, dễ nghe, mang theo thân thiết không dễ phát hiện, ôn nhu, sủng nịch.
Có lẽ vì nguyên nhân lâu rồi không nói chuyện với hắn, giờ phút này Triệu An An nghe được giọng nói của hắn, lại giống như cảm thấy cả thế kỉ chưa từng gặp nhau.
Rõ ràng nửa giờ trước mới gặp hắn xong, nhưng Triệu An An lại cảm thấy như là đã lâu không gặp, Mộc Thanh đối với cô thật mới lạ.
Nhưng hình như Mộc Thanh không có cảm giác như vậy, hắn vẫn nói chuyện rất tự nhiên, giọng nói mang theo tùy ý, hiển nhiên không coi cô là người ngoài.
Thật giống như chưa có cái gì xảy ra, cô không từ chối việc mình gả cho hắn, cô vẫn là Triệu An An bốc đồng, hắn vẫn là Mộc Thanh người bao dung cô vô hạn.
“Trước tiên em ngồi chờ trong chốc lát, uống miếng nước nghỉ ngơi một chút, anh xem bệnh cho bệnh nhân”.
Mộc Thanh chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Triệu An An một cái, sau đó sự chú ý liền đặt trên người bệnh nhân, kỳ thật hắn không phải là một người công tư rõ ràng, nhưng đối xử với bệnh nhân của mình, Mộc Thanh luôn dùng sự chuyên nghiệp của bản thân.
Nếu là trước đây, Triệu An An khẳng định sẽ không cố kỵ có bệnh nhân ở đây, cô không kiêng nể gì cả, Mộc Thanh lại cưng chiều cô ở mọi nơi, nên cô sẽ không do dự oang oang kể chuyện vừa rồi mới xảy ra.
Nhưng hai ngày này cô phát hiện mình sai quá nhiều, phát hiện trước kia mình rất khốn kiếp, cô khinh bỉ hồ ly tinh thân mật với Mộc Thanh, lại từ trên người hồ ly tinh kia, học được rất nhiều thứ.
Cô nhịn xuống lời sắp nói ra khỏi miệng, ngoan ngoãn tiêu soái ngồi xuống ghế, chờ Mộc Thanh xem bệnh cho bệnh nhân xong, sẽ thảo luận với hắn chuyện của hồ ly tinh kia.
Triệu An An ước chừng đợi rất lâu cho đến khi cô không còn kiên nhẫn, vội vàng xao động đi tới đi lui trong văn phòng, Mộc Thanh mới khám xong cho bệnh nhân.
Bệnh nhân hơn ba mươi tuổi, muốn làm phẫu thuật cắt bỏ khối u, cô ấy rất sợ phẫu thuật thất bại, nên Mộc Thanh luôn giảng giải tính an toàn trong quá trình phẫu thuật, trấn an một hồi lâu cuối cùng mới làm cho bệnh nhân bình tĩnh lại.
Chờ bệnh nhân đi rồi, Mộc Thanh mới giương mắt nhìn về phía Triệu An An.
Rốt cuộc hôm nay cũng không giống như ngày hôm qua, cô mặc một bộ quần áo ở nhà lập tức chạy đến, trên người cô mặc một cái áo T-shirt màu đen ngắn tay đơn giản, phía dưới mặc một cái quần thể thao, chân mang một đôi giày thể thao màu thâm tử.
Quần áo rất đơn giản, cũng không tôn lên vòng ro tinh tế thon nhỏ cùng hai chân thon dài thẳng tắp của cô.
Kỳ thật cơ thể Triệu An An và Mễ Hiểu Hiểu hoàn toàn giống nhau, các cô đều là một mét bảy mươi, chẳng qua Triệu An An hướng tới trung tính, còn Mễ Hiểu Hiểu nghiễm nhiên chính là một nữ thần gợi cảm.
Triệu An An đem những ưu điểm mình có giấu đi, trong khi Mễ Hiểu Hiểu chỉ muốn đem toàn bộ ưu điểm phơi ra.
Triệu An An không thích mặc quần áo màu mè, đa số quần áo của cô đều là màu đen và màu xám vì cô sợ phiền toái, hai màu sắc này phối nhau rất tốt, mặc kiểu gì cũng ổn.
Mễ Hiểu Hiểu theo đuổi thời thượng, thích trang điểm cho mình thật xinh đẹp, ngoại trừ lúc cô ta lao động, ngay cả một bộ quần áo màu đen xấu xí cô ta cũng phải mang một đôi tất đen.
Theo lý thuyết, Mễ Hiểu Hiểu từ phong cách quần áo đến gương mặt dáng người, đều là mẫu người mà Mộc Thanh thích, hẳn là cô ta phải được Mộc Thanh thưởng thức mới đúng.
Đáng tiếc, trong mắt Mộc Thanh chỉ có Triệu An An, nhiều khi hắn không thích quần áo màu đen, vẫn cảm thấy Mộc Thanh mặc quần áo màu đen rất đẹp.
Cho dù cô mặc quần áo ở nhà, trong lòng Mộc Thanh vẫn cảm thấy cô mặc vậy vẫn đẹp hơn Mễ Hiểu Hiểu mặc váy liền thân gợi cảm.
Cái gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, đại khái chính là tình huống này của Mộc Thanh
Triệu An An mặc gì cũng không sao cả, căn bản sẽ không ảnh hưởng đến tình yêu của Mộc Thanh đối với cô, người hắn thích là cô, chứ không phải là quần áo của cô.
Lúc này Mộc Thanh căn bản đã sớm quên lời Thượng Quan Ngưng dặn dò, hắn căn bản không làm được giống như Thượng Quan Ngưng nói, giữ khoảng cách với Triệu An An.
Đã rất lâu hắn không đón đơn độc gặp mặt cô, không đơn độc một mình nói chuyện với cô.
Không biết hai ngày nay cô trải qua thế nào, nhất định thương tâm.
Nhưng mà, ngày hôm qua hắn gọi điện thoại hỏi Triệu Chiêu, không ngờ Triệu Chiêu lại nói cô ăn rồi ngủ, giữ trưa một mình cô ăn hai miếng bít tết, buổi tối vẫn ăn bít tết như cũ, còn ăn mì Ý ở nhà, uống hết nửa bình rượu vang đỏ.