HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Thật là, tim thật lớn, hắn đã đi xem mặt cô gái khác, cô còn có thể ăn uống tốt như vậy.

Ăn nhiều bò bít tết như vậy, cũng không sợ đầy bụng.

Mộc Thanh cũng không biết nên tức giận hay nên vui vẻ.

Hắn đứng lên, đi đến bên cạnh Triệu An An, duỗi tay cầm tay cô, kéo cô từ trên ghế lên, sau đó thuận thế kéo cô vào ngực mình.

“Hôm nay sao lại tới đây? Rốt cuộc cũng biết nhớ anh? Không phải nói không gả cho anh sao? Không gả cho anh còn nhớ thương anh?”

Một loạt câu hỏi của hắn, làm Triệu An An không biết nên trả lời như thế nào.

Cô muốn nói, đúng, em không muốn gả cho anh.

Nhưng mà trong đầu còn có một giọng nói mãnh liệt kêu gào: Không đúng, em muốn gả cho anh!

Trên người Mộc Thanh, mang theo nhàn nhạt mùi nước sát trùng, Triệu An An trước khi quen biết Mộc Thanh, rất chán ghét mùi này, sau khi quen hắn, có lẽ bởi vì ở bên Mộc Thanh lâu, có lẽ bởi vì quá thích Mộc Thanh, cô liền thấy thích mùi nước sát trùng.

Loại hương vị này, sẽ làm cô cảm thấy cực kì an toàn.

Giờ phút này Triệu An An bị hắn ôm lấy, dựa vào trong ngực hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, bỗng nhiên lại có cảm giác hạnh phúc xưa nay chưa từng có!

Trước kia Mộc Thanh ôm cô, cô cũng không cảm thấy hạnh phúc mãnh liệt như vậy, có dục vọng chiếm hữu Mộc Thanh mãnh liệt, hôm nay là sao?

Chẳng lẽ bởi vì cô mất đi mà tìm lại được?

Không, cô thậm chí còn không tính là “Được”, trong lòng cũng đã nhảy nhót không ngừng!

Cô giống như càng ngày càng không tiền đồ.

Triệu An An cảm thấy có chút không được tự nhiên, cô đã bị bà ngoại hạ lệnh, nghiêm cấm gặp mặt Mộc Thanh.

Đây là có chuyện gì, trước kia bà ngoại buộc cô phải tới bệnh viện gặp mặt Mộc Thanh, cô đều là chết sống không chịu tới, hiện tại lại cấm cô tới, cô lại nghĩ hết cách để chạy tới gặp hắn!

Cô làm sao lại như vậy!

Triệu An An cực kì khinh bỉ chính mình, còn không quên khinh bỉ quần áo của Mộc Thanh: “Quần áo này xấu muốn chết!”

“Ừ, em không thích thì anh không mặc, về sau chỉ mặc đồ em thích, chỉ mặc đồ em mua, được không?”

Giọng nói Mộc Thanh dịu dàng, ôm Triệu An An trong ngực mình, cằm để trên trán cô, ngửi mùi dầu gội đầu tươi mát của cô, cảm thấy tâm trạng rất tốt.

Hôm nay ôm Triệu An An, cô lại không có chút phản kháng nào!

Trước kia đều là tay đấm chân đá không cho ôm, phải chờ hắn châm cô một kim, cô mới có thể thành thật.

Không nghĩ tới, kế hoạch của Thượng Quan Ngưng mới có mấy ngày, lại có hiệu quả to lớn tới vậy! Thượng Quan Ngưng quả thật là một nhân tài, cô biết nhược điểm của Triệu An An, biết tử huyệt của cô!

Triệu An An nghe Mộc Thanh nói, trong lòng ngọt ngào, lại ê ẩm, cô chưa từng mua một bộ quần áo cho Mộc Thanh.

Về sau chỉ sợ cũng sẽ không mua.

Bác sĩ của cô ở Đức từng nói qua, bệnh của cô, xác suất tái phát hơn 75%, nói cách khác xác suất cô sẽ chết rất là cao, cao đến chính cô cũng cảm thấy, cô không nghi ngờ gì sẽ phải chết, chỉ có thể sống mấy năm mà thôi.

Những người bị bệnh giống như cô, ở trung tâm trị liệu ung thư ở nước Đức có rất nhiều, hiện tại kỹ thuật của nước Đức, đã ở trình độ có thể chắc chắn không chế được tế bào ung thư, để người bệnh khôi phục khỏe mạnh, nhưng mỗi năm đều có người bởi vì bệnh ung thư tái phát mà chết.

Lần đầu tái phát, tốc độ phát triển sẽ tương đối chậm, trị liệu cũng tương đối dễ dàng, lần nữa tái phát, tốc độ phát triển sẽ rất nhanh, trị liệu cũng khó khăn hơn.

Trước mắt còn không có người tái phát lần thứ tư mà có thể sống, một cái cũng không có.

Bình thường đến lần thứ ba, cơ thể đã không chịu đựng nổi.

Dùng hóa trị là một loại phương thức trị liệu cực kì đau đớn đối với người bệnh, rất nhiều người đều không chịu đựng được, đều muốn trực tiếp chết đi, không tiếp tục chịu khổ.

Tuy tính cách của Triệu An An rất sáng sủa tùy tiên, thế nhưng đối với bệnh của mình cô cũng là một người bệnh nhỏ bé.

Cô không muốn liên lụy đến Mộc Thanh, hắn còn rất trẻ, không cần phải cố chấp vì một người sắp chết như cô.

Tuy hiện tại bệnh tình của cô chưa tái phát, đoán chừng cũng phải hai ba năm nữa mới có thể chết, chẳng lẽ lại để Mộc Thanh đi theo cô tới lúc đó? Đợi cô chết rồi, Mộc Thanh mới có thể kết hôn với người khác?

Vậy thì để cho Mộc Thanh sớm tìm một người vợ hiền lành kết hôn, nói không chừng trước khi cô chết, còn có thể thấy con của Mộc Thanh ra đời.

Triệu An An không trả lời Mộc Thanh, cô muốn đẩy Mộc Thanh ra, lại phát hiện mình căn bản đẩy không được.

Được rồi, dù sao cô cũng khao khát ngực của hắn như vậy thì cứ để hắn ôm đi.

“Gần đây anh đã đi xem mắt rồi hả?”

“Sao em lại biết? Em theo dõi anh hả?” Mộc Thanh ôm chặt cô, đem cả người cô vây ở trên tường, để cho cô không có chỗ trốn.

“Ai nói!” Triệu An An sẽ không thừa nhận chính mình đã làm loại chuyện xấu hổ này: “Là bà ngoại em nói…Nói người nhà anh giới thiệu mấy cô gái, để cho anh xem mắt!”

“Ừ, bà ngoại có nói cô gái đó rất xinh đẹp, rất được người khác thích hay không?”

“Xí! Không đẹp bằng em!” Triệu An An che giấu lương tâm, nỗ lực tự khen mình.

“Ừm, nói vậy là em đã gặp qua cô ấy?”

“Em không có! Là bà ngoài nói cô ta rất xinh đẹp, em không phục!”

“Ừ, sau đó thì sao? Sau đó em liền theo dõi anh sao?” Mộc Thanh tựa lên cơ thể mềm mại của Triệu An An, có chút không yên lòng hỏi.

Triệu An An nóng nảy, há miệng cắn ngực Mộc Thanh: “Đã nói là không theo dõi, còn hỏi cái gì!”

Mộc Thanh bị đau kêu một tiếng, lại một chút không thèm để ý chuyện bị cô cắn, vẫn cưng chiều như cũ: “Được, anh không hỏi nữa.”

“Anh có cảm thấy cô ấy xinh đẹp không?”

“Rất xinh đẹp, dáng người rất tốt, cũng rất thông minh, là sinh viên tốt nghiệp trường đại học Cambrigde, tính cách dịu dàng, nghe nói còn biết nấu cơm, em nói xem anh có nên cưới cô ấy về nhà không?”

Triệu An An bật thốt quát lên:”Không được, anh không thể lấy cô ta!”

Quát xong cô mới ý thức được, chình mình bị lừa rồi!

Mộc Thanh cố ý nói như vậy!

“Ừ, cô gái hoàn mỹ như vậy anh cũng không được lấy, vậy anh nên lấy dạng cô gái nào đây? Em có đề nghị nào tốt không?”

Triệu An An bị hắn chọc cho tức giận đến lệch cả mũi!

Ôm cô vào trong ngực, vẫn còn suy nghĩ cưới người phụ nữ khác, còn dám muốn cô cung cấp ý kiến, cô hẳn phải một chân đạp hắn văng ra ngoài!

“Anh yêu ai cưới ai, liên quan đến em cái rắm! Thả em ra, không thì em sẽ cắn anh!”

Mộc Thanh thấy cô gái trong ngực đang xù lông như con sư tử nhỏ, tức giận đến gương mặt đỏ bừng, trên trán đầy mồ hơi, khiến hắn buồn cười.

Hắn một tay ôm cô cô, một tay khác nâng lên nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Triệu An An thấp giọng nói: “Dễ tức giận như vậy, không tin anh sao? Cảm thấy anh sẽ thích người khác sao? Là tự em nói, ngoài trừ em, anh còn có thể thích người khác sao?”

Nghe Mộc Thanh nói xong, con sư tử nhỏ đang xù lông rất nhanh liền biến thành bé mèo Kitty.

Mộc Thanh chưa từng thích qua cô gái khác.

Mũi Triệu An An có chút chua xót, nhưng cô không quên mục đích ngày hôm nay cô tới đây.

“Anh không thể lấy cô gái kia, cô ta không phải là người tốt.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi