HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Thành phố B từ mười năm trước, bắt đầu thực hành quy hoạch tòa thị chính mới, mấy khu công nghiệp nhà xưởng cũ, xí nghiệp đều được dọn đi toàn bộ, rời tới vị trí tốt hơn, khu công nghiệp mới diện tích khá lớn.

Khu công nghiệp cũ chiếm diện tích ước có hơn ngàn mẫu đất, ban đầu sau khi nhà xưởng dời đi, thiết bị và bộ phận cũ của nhà xưởng cũ của bọn họ cũng rời đi.

Hơn ngàn mẫu đất, bởi vì ô nhiễm nghiêm trọng mà tất cả đều bị phá hỏng hết, hầu như không còn gì, vốn dĩ ở đây còn một con sông nhỏ, nhưng giờ đã biến thành một một cái mương.

Rất nhiều người ở thành phố B đều biết, khu đất vứt đi này bị chính phủ bán đi với hía cả siêu rẻ, nghe nói người mua này muốn lợi dụng khu đất này để xây dựng kiến tạo một tòa nhà dân cư, nhưng sau này vì tài chính thiếu, tòa nhà dân cư xây được một nửa liền không thể tiếp tục xây dựng.

Vì thế, khu công nghiệp này đã hoàn toàn biến thành nơi vứt đi.

Thượng Quan Ngưng đi theo người dẫn đường, chậm rãi đi vào khu dân cư cũ vứt đi ở khu công nghiệp.

Ở tiểu khu này, chỉ cách chỗ nhà xưởng bỏ đi chỗ Cảnh Trung Tu đang ở chỉ có một con sông, khoảng cách rất gần, Cảnh Trung Tu thậm chí có thể ở nơi rất xa nhìn thấy Thượng Quan Ngưng từ trên xe đi xuống, đi theo mười mấy tên đàn ông mặc áo thun màu đen ngắn tay đi vào khu nhà dân cư bỏ đi.

Chẳng qua, con sông kia tuy rằng không dài, dòng nước cũng xiết, nhưng đường sông đã từng bị Đường Thư năm cố ý mở rộng, tăng thêm, nước sông tới khu vực này, nhìn như một mảnh đại dương mênh mông, muốn đi qua cũng không dễ dàng gì.

Cũng may Cảnh Trung Tu mang theo máy bay trực tới, hai phần khu vực giao thông đối với ông mà nói là không là vấn đề.

Thượng Quan Ngưng không có nhìn đến Cảnh Trung Tu ở bò bên kia, nhưng cô lại thấy được Tiểu Lộc đang ẩn náu ở nơi tối tăm.

Cô không biết mười phút trước Tiểu Lộc còn ở bên người Cảnh Trung Tu vầy mà giờ đã đến gần cô, nhưng cô coi như cái gì cũng không thấy, toàn tâm phòng bị đám đàn ông hung ác kia đưa cô đi vào khu dân cư cũ.

Trong tòa nhà dân cư có một mảnh tối tăm, một tầng thế nhưng có mười cái thiết bị nhập khẩu, mỗi cái nhập khẩu đều được thiết kế tinh xảo bí ẩn, hơn nữa các cách nhập khẩu thoạt nhìn căn bản là không có bất luận cái gì khác nhau, người ngoài cho dù tìm tới được nơi này, chỉ sợ cũng rất khó tìm được chính xác một cái.

Nhập khẩu là hệ thống phân biệt dấu vân tay, hơn nữa yêu cầu phải có ba người đồng thời dí dấu vân tay ở trên cửa thì mới có thể mở ra.

Thượng Quan Ngưng đi theo những người đó đi dưới mặt đất một thời gian rất lâu, thông qua cửa lục đạo, mãi mới đến một gian tầng hầm ngầm.

Tiểu Lộc ở lối vào liền lặng yên không một tiếng động giết một người có dáng người không sai biệt với cô pắm, sau đó thay quần áo của hắn để cô ngụy trang thành bộ dáng của hắn, đi theo sau Thượng Quan Ngưng, cùng Quan Ngưng tiến vào tầng hầm ngầm.

Vì phòng ngừa trong chốc lát sẽ dùng đến dấu vân tay của người đàn ông này, cô liền đem tất cả hai tay của người này cắt xuống, ngụy trang thành tay cùa mình, lộ ơt bên ngờ.

Sự thật chứng minh, hành động của cô là hoàn toàn chính xác, bởi vì một hàng mười mấy người ở giữa, tất cả mọi người không phải bài trí, mỗi một cánh cửa đều yêu cầu dấu vân tay của ba người nghiệm chứng, trong đó có cả nghiệm chứng dấu vân tay của kẻ Tiểu Lộc vừa giết chết.

Nhưng mà, sau khi vào tầng hầm ngầm, tất cả mọi người đều trì trệ không tiến, chỉ để cho Thượng Quan Ngưng tiến vào một mình.

Tiểu Lộc cũng chỉ có thể tại chỗ chờ đợi, mà không thể đi theo Thượng Quan Ngưng đi vào.

Thượng Quan Ngưng hít sâu một hơi, sau khi cửa mở ra, chậm rãi đi vào.

Thông qua một đoạn thông đạo thật dài, trước mắt rộng mở thông suốt.

Một đại sảnh, hiện ra ở trước mắt cô.

Âm nhạc, chiếc thảm màu đỏ rượu đẹp đẽ quý giá, mặt tường màu bạch kim sáng chói, đèn thủy tinh treo cao sáng loá mắt, bàn ghế màu trắng, trên bàn rất nhiều đĩa hoa quả và điểm tâm ngọt.

Nơi này không giống như là một cái tầng hầm ngầm, nhưng thật ra là giống một tòa hoàng cung.

“Hoan nghênh em đến vương quốc ngầm của tôi làm khách, Thượng Quan tiểu thư!”

Một giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên ở trong đại sảnh, dọa cho Thượng Quan Ngưng nhảy dựng.

Cô cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện một chỗ hổng, một người đàn ông đang chậm rãi đứng lên tới.

Thượng Quan Ngưng nội tâm có chút kinh ngạc, người đàn ông nhẹ nhàng phong độ này chính là Đường Thư Năm!

Hắn ta phải có bao nhiêu sự thích thú với tầng ngầm, mới có thể đem tầng ngầm kiến tạo thành như vậy, trí nhớ cô rất tốt nhưng cũng bị cho mấy cái đường trong tầng ngầm này làm cho hôm mê!

Cô thực hoài nghi, nếu không có người dẫn đường, một mình cô sẽ không có khả năng thuận lợi ra khỏi nơi này!

Hơn nữa nhìn dáng vẻ, phía dưới đại sảnh còn có tầng hầm ngầm, nếu không Đường Thư cuối Năm không có khả năng đi lên từ phía dưới.

Đường Thư Năm bước đi trầm ổn mà thong thả đi trước mặt Thượng Quan Ngưng, dùng thần sắc rất là cảm thấy hứng thú đánh giá cô.

Một thân quần áo thể thao trắng, lừm cho cả người cô đều có vẻ sạch sẽ, lại tràn ngập sức sống.

Một mái tóc màu đen sóng dài đến vai, đuôi tóc có một đoạn là màu nâu, mang theo rõ ràng dấu vết nhuộm. Đường Thư Năm ghét nhất là phụ nữ uốn tóc nhuộm tóc, bởi vì những mụ gìa đã từng tra tấn hắn tất cả đều có thói quen uốn tóc nhuộm tóc, hắn nhìn đến phụ nữ nhuộm tóc, liền sẽ cảm thấy rất ghê tởm.

Nhưng việc làm hắn cảm thấy kinh ngạc chính là, hắn phát hiện bản thân mình lại không chán ghét việc Thượng Quan Ngưng nhuộm tóc!

Chẳng lẽ là bởi vì cô lớn lên quá mỹ, làn da quá mức trắng nõn, ánh mắt quá mức trong suốt?

Hay là bởi vì cô đứng ở nơi đó, đã không có khủng hoảng cũng không có co quắp bất an, mà là an tĩnh thong dong?

Cô giống một đóa hoa ngọc lan nở rộ đón sương mai, trắng tinh ưu nhã, tươi mát yên tĩnh, khí chất của cô quá mức đặc biệt, thanh nhã ôn nhu phong độ trí thức, hỗn hợp một tia đạm nhiên xa cách, nhưng lại sẽ không có vẻ lạnh nhạt, không có thứ gì có thể so sáng kịp!

Đường Thư Năm nhìn cô, cảm thấy linh hồn đã chết của chính mình đã sống lại!

Có lẽ, cảm giác hiện tại của hắn, có thể dùng một thành ngữ để hình dung: Tim đập thình thịch!

Khóe môi Đường Thư Năm lộ ra một tia ý cười sung sướng, ánh mắt mông lung nói nhỏ: “Trăm xem không bằng một thấy……”

Ảnh chụp đều không bằng 1% cô ở ngoài hiện thực, hắn còn tưởng rằng, ảnh chụp của cô đã đủ xinh đẹp, hóa ra, ảnh chụp chỉ phác hoạ ra hình thái xinh đẹp của cô, chứ lại không có cách nào bày ra thần thái xinh đẹp của cô.

Thượng Quan Ngưng đứng gần Đường Thư Năm như vậy, đương nhiên sẽ nghe được hắn nói nhỏ.

Mày cô nhíu lại, trong lòng lại lần nữa dâng lên nghi ngờ.

Trăm xem không bằng cô thấy? Có ý tứ gì?

Đường Thư Năm như là có thuật đọc tâm, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười anh tuấn hoàn mỹ, hào phóng giải đáp sự nghi hoặc của Thượng Quan Ngưng.

“Thượng Quan tiểu thư, em quả nhiên rất đặc biệt, em giống như rất để ý việc tôi đã từng gặp qua em hay không gặp qua. Không có quan hệ, việc này cũng lhông phải cái gì bí mật, Cảnh Dật Thần cũng biết, cho nên tôi cũng có thể nói cho em. Bởi vì, tôi đối với em cảm thấy rất hứng thú, cho nên thuê người đi chụp lén rất nhiều ảnh chụp của em, mỗi ngày tôi đều lật xem, cho nên tôi đã quen thuộc em đến mức không thể quen thuộc hơn. Tôi cảm thấy tôi đã biết em từ rất lâu!”

Thượng Quan Ngưng như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ có nguyên nhân này.

Mỗi ngày đều lật xem ảnh chụp của cô?

Loại cảm giác này làm Thượng Quan Ngưng cảm thấy cả người đều không thoải mái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi