HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Trịnh Kinh nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Trịnh Luân, sắc mặt của anh cũng không tốt hơn cô chỗ nào.

Anh muốn cầm tay Trịnh Luân, an ủi cô, nhưng sợ lại làm cậu bất mãn hơn nữa, cho nên đành phải nhịn xuống.

Nhưng mà tố chất tâm lý của anh mạnh hơn rất nhiều, da mặt cũng dày hơn, cho nên lập tức cười nói: “Cậu vẫn dong dài như vậy, con đau lòng vì Luân Luân cũng là bình thường thôi mà! Có gì đâu chứ? Mợ nói xem có phải đúng không?”

Trong mắt Vạn Nhã xuất hiện ánh sáng khác thường, nhưng mà bà không giống Bùi Tín Trạch, Bùi Tín Trạch là cậu ruột của Trịnh Kinh và Trịnh Luân, ông muốn nói cháu ngoại trai của mình thế nào cũng được, nhưng bà là mợ, cách một tầng, cái gì cũng không thể nói.

Bà chỉ có thể cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, tình cảm anh em hai đứa đã tốt từ hồi còn nhỏ, Luân Luân bệnh, con người làm anh thì phải chăm sóc em thôi! Mấy ngày nay cậu con bị bệnh, vẫn luôn phát sốt, già rồi hay nói mê sảng, đừng chọc ổng!”

Bà vừa nói như vậy, không khí lập tức tốt lên không ít.

Trịnh Kinh lập tức dẵn dắt đề tài, quan tâm hỏi: “Cậu, cậu bệnh hả? Có nặng lắm không? Trong bệnh viện có bạn của con, nếu không thì con để hắn khám bệnh cho cậu?”

Bùi Tín Trách rất thương yêu người cháu ngoại trai này, nghe thấy nó quan tâm thân thể của mình, ông lập tức cười nói: “’Không cần, cậu không sao, cảm nhẹ mà thôi, là mợ con nói không thể không đến bệnh viện. Nhưng mà, Luân Luân xảy ra chuyện gì, cũng bị cảm hả?”

Trịnh Kinh nói: “Cũng không đúng lắm, chỉ bị cảm nhẹ vài ngày thôi, có lẽ là do thời tiết thay đổi, cho nên có hơi nhiều người bị cảm.”

Trịnh Luân miễn cưỡng ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Cậu, con không sao, khụ khụ... Sắp hết rồi.”

Bùi Tín Trạch rất hiểu tính cách của Trịnh Luân, dáng vẻ sợ hãi của nó làm cho người ta cảm thấy rất đau lòng, ông có hơi hối hận vừa rồi mình nói nặng như thế.

Nhưng mà, ông không phải bị mù, vừa rồi dáng vẻ hai anh em bọn nó ôm nhau chói mắt như thế! Người sáng suốt chỉ cần nhìn một cái là biết, tình cảm giữa hai anh em bọn họ không phải là tình thân.

Đương nhiên ông biết Trịnh Luân không phải là Trịnh Luân nguyên bản, mà là cô nhi sau này Trịnh gia thu dưỡng, nhưng mà nó có tên là Trịnh Luân, thân phận là Trịnh Luân, nhận được tình thương của Bùi Tín Hoa, mọi người bên phía Trịnh gia cũng xem nó như con ruột của Trịnh Khải Nam, ngoại trừ quan hệ huyết thống, nó chính là con gái của Trịnh gia, là em gái Trịnh Kinh, là cháu ngoại của ông!

Nếu hai đứa bọn nó... Thành cái gì! Sau này Bùi gia sẽ bị người ta chửi chết!

Thật ra đây không phải lần đầu Bùi Tín Trạch phát hiện anh em bọn nó có vấn đề, trước kia ông vẫn luôn an ủi chính mình, hai đứa là anh em, chẳng qua là tình cảm có hơi tốt một chút mà thôi, không còn gì khác.

Nhưng mà bây giờ, ông muốn lừa mình cũng không được.

Trịnh Luân là con gái mới lớn, da mặt lại mỏng, tính cách cực kỳ hướng nội, ông không thể nói Trịnh Luân, chỉ có thể nói Trịnh Kinh.

Hàn huyên vài câu, Bùi Tín Trạch không ngừng ho khan, Trịnh Kinh khuyên ông nhanh vào bệnh viện khám xem thế nào.

Trước khi đi, Bùi Tín Trạch vỗ bờ vai Trịnh Kinh, thấp giọng nói: “A Kinh, em gái con không hiểu chuyện, con phải biết suy nghĩ một chút, đừng để người ta chê cười nó.”

Trịnh Kinh cứng đờ đứng ở nơi đó, một lúc lâu sau, anh mới chậm chạp tỉnh dậy.

Anh nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt và ánh mắt mờ mịt của Trịnh Luân, trong lòng vô cùng đau đớn.

Bây giờ bọn họ ngay cả một cái ôm cũng bị người ta chỉ trích và phỉ báng, anh không muốn như vậy, anh không muốn Trịnh Luân phải chịu đựng những thứ này.

Rất nhiều người biết bọn họ, nhưng không biết Trịnh Luân không phải là đứa nhỏ của Trịnh gia, bởi vì dáng vẻ của cô rất giống Trịnh Luân lúc trước, còn tên là Trịnh Luân, đặt kế bên cái tên Trịnh Kinh của anh, vừa nghe liền biết là hai anh em.

Nếu cử chỉ của hai người bọn họ không ổn, thật sự có thể đưa tới rất nhiều nghi ngờ, có lẽ sẽ không có ai chỉ trích Trịnh Kinh, nhưng mà nhất định sẽ chỉ trích Trịnh Luân.

Dưới tình huống này, đều là bên nữ phải chịu rất nhiều lời chỉ trích, còn nữa, Trịnh gia có ơn dưỡng dục với cô, cô lại không để ý luân thường đạo lý, yêu anh trai của mình, không thể nào thiếu cách gọi “vong ân phụ nghĩa, không biết liêm sỉ” được.

Trịnh Kinh không muốn người khác hiểm lầm Trịnh Luân, cô là cô gái tốt và thiện lương nhất, cô thích anh, trong lòng cũng phải chịu rất nhiều dày vò.

Anh biết lời nói vừa rồi của Bùi Tín Trạch là muốn tốt cho bọn họ, nhưng mà anh lo Trịnh Luân sẽ không chịu nổi, đợi đến khi Bùi Tín Trạch và Vạn Nhã rời đi, anh lập tức mặc kệ tất cả mà ôm lấy cô.

Trịnh Luân sợ lại bị người khác nhìn thấy, cô vội vàng đẩy anh: “Anh, mau buông tay!”

Giọng nói của Trịnh Kinh có chút thấp: “Thất Thất, xin lỗi, là anh không bảo vệ tốt cho em.”

Trịnh Kinh nằm trong lòng anh không ngừng ho khan, thật vất vả mới dừng lại được, cô nhỏ giọng nói: “Không trách anh, anh, là em tham lam. Em có ba có mẹ còn không biết dừng, có anh còn không biết dừng, em không khống chế được trái tim của mình, nhìn thấy anh ở cùng người khác, em rất đau khổ, em chỉ muốn ở cùng với anh, muốn anh tốt với một mình em. Là em không đúng, không liên quan gì tới anh.”

Cô đem tất cả lỗi lầm, ôm vào người mình.

Trịnh Kinh nghe xong lại rất đau lòng.

“Đứa ngốc, tình cảm là chuyện của hai người, một mình em thích anh, chúng ta sẽ trở thành thế này sao? Anh đã nói rồi, anh cũng thích em, em không sai, anh cũng không sai, chẳng qua chúng ta là anh em, người khác sẽ cảm thấy chuyện này rất khó chấp nhận mà thôi. Em không cần suy đoán gì hết, cũng không cần bận tâm gì hết, có người nói cái gì, đương nhiên đã có anh, đừng sợ.”

Giọng nói của Trịnh Kinh có sức mạnh trấn an lòng người, làm cho nỗi sợ và sự hoảng loạn trong lòng Trịnh Luân giảm đi rất nhiều.

Thật ra, cô vẫn luôn biết, cô và anh không thể nào ở cùng một chỗ, cô cũng biết, một khi chuyện của cô và anh bại lộ, người khác sẽ nhìn cô thế nào.

Cô cứ tưởng rằng, cô có thể chịu được ánh mắt chỉ trích và khinh bỉ của người khác, nhưng mà bây giờ cô mới phát hiện, thì ra người khác chỉ cần nói vài câu nhẹ nhàng bâng quơ, trong lòng cô sẽ rất khó chịu.

Huống chi, vừa rồi Bùi Tín Trạch không có ác ý, ông sợ bọn họ bị người khác nhìn ra, sợ bọn họ làm chuyện không nên làm.

Trịnh Luân không có đau lòng lâu lắm, tuy tính cách cô hướng nội, nhưng không phải là người thích để tâm vào chuyện vụn vặt, tính tình cô rất tốt, rất ít khi tức giận, bây giờ được Trịnh Kinh ôm vào lòng, cô cảm thấy mặc kệ là mình tủi thân thế nào, làm sai chuyện gì, cũng không còn vấn đề gì cả.

Cô không mong chờ điều gì khác, chỉ mong anh của thể ở bên cạnh cô.

Sau này, khi cô và anh ở bên ngoài thì nên chú ý nhiều hơn một chút là được rồi, như vậy người khác sẽ không phát hiện ra bí mật của hai người, cô vĩnh viễn là em gái anh, anh vĩnh viễn là anh trai của cô.

Trịnh Luân giãy khỏi lồng ngực Trịnh Kinh, thấp giọng nói: “Anh, chúng ta nên vào trong xe thôi, bên ngoài có rất nhiều người.”

Trịnh Kinh biết cô sợ gặp phải người quen, gật đầu nói: “Được, lên xe trước.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi