HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Trịnh Kinh che chở Trịnh Luân ngồi vào xe, hắn đứng ở bên ngoài bình tĩnh nhìn thoáng qua mấy người đang theo dõi, sau khi nhớ kỹ số người mới lên xe.

Cảm xúc của Trịnh Luân vẫn có chút sa sút, Trịnh Kinh không muốn làm cô khó chịu, hắn dùng giọng nhẹ nhàng cười nói: “Luân Luân, có muốn kích thích một chút không?”

“Hả?” Trịnh Luân trong lúc nhất thời không rõ ý tứ của hắn, trong đôi mắt mênh mông sương mù nhìn hắn.

Trịnh Kinh cài kĩ dây an toàn cho cô, sau đó nhẹ nhàng hôn lên má cô, thấp giọng nói bên tai: “Ngồi yên, anh để em thử một chút tốc độ cùng tình cảm mãnh liệt.”

Trên mặt Trịnh Luân lập tức đỏ ửng, cô chỉ cảm thấy chỗ bị anh trai hôn rất nóng, khiến tim cô đập nhanh, hô hấp cũng hơi hơi dồn dập.

Tốc độ cùng tình cảm mãnh liệt…… Anh trai muốn làm gì?

Trịnh Luân bị hắn hấp dẫn lực chú ý, không khỏi hiểu sai ý hắn.

Cô còn chưa bình tĩnh lại, xe giống như mũi tên rời khỏi cung tên nhanh chóng chạy đi.

Cô hét lên một tiếng “A”, theo bản năng nhắm mắt lại.

Tay cô được một bàn tay to ấm áp nắm lấy, bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc: “Luân Luân, đừng sợ, anh ở đây, mở to mắt, chúng ta cùng nhau cắt đuôi những kẻ theo dõi đó.”

Hóa ra bọn họ bị theo dõi sao?

Lại là cái người tên Dương Mộc Yên kia?

Cô gái này quá xấu xa rồi, bọn họ tới bệnh viện còn cho người đi theo.

Anh trai có thể gặp nguy hiểm hay không?

Trịnh Luân chậm rãi mở to mắt, cảnh vật trong tầm mắt đều nhanh chóng chạy ra sau, cô chưa từng ngồi xe có tốc độ nhanh như vậy!

Ngày thường chỉ cần cô ở trong xe, Trịnh Kinh chưa bao giờ sẽ lái quá nhanh, đây là lần đầu tiên cô thử tốc độ nhanh như vậy!

Bên người là anh trai mà cô yêu nhất, hắn nắm tay cô, truyền cho cô sự ấm áp cùng sức mạnh, lòng cô bông nhiên yên ổn lại.

Kể cả phải chết, chỉ cần có thể ở bên anh trai, như vậy cũng làm cô cảm thấy mỹ mãn.

Cô cầm tay Trịnh Kinh, dùng giọng kiên định nói: “Anh trai, em không có việc gì, anh không cần quan tâm em, chuyên tâm lái xe là được.”

Trịnh Luân nhanh như vậy liền bình thường lại, Trịnh Kinh có chút ngoài ý muốn.

Trên khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp của cô, cũng không có sợ hãi, trong đôi mắt trong suốt chỉ có kiên định cùng dũng cảm, Trịnh Luân như vậy so với ngày thường càng thêm xinh đẹp, càng thêm thông minh.

Trịnh Kinh bỗng nhiên cười ra tiếng: “Thất Thất, anh rất thích em! Hôm nay chúng ta đua xe, cắt đuôi những kẻ ngu ngốc đó! Để em nhìn kỹ một chút, kỹ thuật lái xe của anh có bao nhiêu lợi hại!”

Trịnh Luân vẫn là lần đầu tiên bị hắn lớn tiếng không kiêng nể gì thổ lộ như vậy, tim đập nhanh đến không thể không chế, cảm giác ngọt ngào và hạnh phúc như muốn chôn vùi cô, hóa giải tất cả sự sợ hãi cùng bất an.

Cô cười ngọt ngào với Trịnh Kinh: “Được a, xem anh biểu hiện, biểu hiện tốt thì sẽ có khen thưởng nha!”

Hiếm khi nào thấy Trịnh Luân hoạt bát cùng kiêu ngạo như vậy, làm Trịnh Kinh nhiệt tình mười phần, hắn phát huy kỹ thuật lái xe tốt nhất từ khi mình chào đời đến giờ, phóng nhanh luồn lách trong dòng xe cô đông đúc, mỗi khi có một chiếc ô tô vượt qua hoặc có đèn đỏ, hắn cũng không quan tâm mà chạy nhanh, thậm chí vì bỏ rơi những người ở phía sau, hắn còn đi ngược chiều một đoạn đường rất dài, rất nhiều lần kém chút nữa đụng phải xe đối diện, rồi lại đều nguy hiểm tránh đi.

Dọc theo đường đi, không ngừng có lái xe mở cửa kính chửi bới “Bệnh thần kinh” “Không muốn sống” nói linh tinh rất nhiều, Trịnh Kinh giống như không nghe thấy, hết sức chuyên chú lái xe.

Trịnh Luân bị trường hợp mạo hiểm và kích thích chỉ có trong phim điện ảnh làm sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, cô đã quên hết tất cả các lời mà Bùi Tín Trạch nói, dọc theo đường đi gắt gao cầm tay Trịnh Kinh sợ hãi kêu liên tục.

Rốt cuộc cắt đuôi hết tất cả người đằng sau, Trịnh Luân mới phát hiện, mình quá mức khẩn trương sợ hãi lại không biết đã cắn nát môi từ lúc nào!

Trịnh Kinh đem xe ngừng ở ven đường, con đường này cũng không phải tuyến đường chính, có chút yên lặng, hai bên đường có cây cối rậm rạp, có vẻ cực kì yên tĩnh.

Bất tri bất giác, bọn họ đã chạy đến vùng ngoại thành.

Thành phố rất nhiều chỗ đều có cơ sở ngầm của Dương Mộc Yên, chỉ có vùng ngoại thành mới an toàn hơn rất nhiều.

Trịnh Kinh thấy Trịnh Luân sắc mặt trắng bệch, duỗi tay ôm lấy eo cô, lập tức kéo cô từ ghế ngồi lên trên đùi mình.

Trịnh Luân không nghĩ tới Trịnh Kinh sẽ có hành động to gan như vậy, không khỏi hô ra tiếng.

Hai chân cô tách ra ngồi ở trên đùi Trịnh Kinh, phía sau lưng chạm vào tay lái, phía trước là lồng ngực rắn chắc rộng lớn của Trịnh Kinh.

Tư thế như vậy thật sự quá mức ái muội, Trịnh Luân xấu hổ không dám ngẩng đầu.

Trịnh Kinh thích nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô, loại vẻ mặt của cô gái nhỏ như vậy khiến cho lòng hắn rung động.

Hắn nhẹ nhàng nắm chiếc cằm tinh xảo của Trịnh Luân, ép cô ngẩng đầu đối diện với mình: “Thất Thất, vừa rồi có phải em nói sẽ khen thưởng cho anh, nó đâu rồi?”

Trịnh Luân đỏ mặt không nói lời nào, trời ạ, lúc trước sao cô lại to gan như vậy, nói ra những lời ái muội!

“Em sao lại cắn nát môi mình?” Trịnh Kinh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mượt mà của cô, nhìn môi cô chảy ra tơ máu, lần đầu tiên hắn không thấy đau lòng vì Trịnh Luân bị thương, mà không khỏi sinh ra dục vọng.

Hắn liều mạng ngăn chặn chính mình, giọng khàn khàn hỏi: “Thất Thất, vừa rồi anh dọa em sợ sao? Có phải lái quá nhanh hay không? Em có chỗ nào không thoải mái không?”

Trịnh Luân rốt cuộc ngẩng đầu, còn đôi mắt chứa nước nhìn Trịnh Kinh, trong ánh mắt đều là tình yêu và sự quyến luyến không thể che dấu.

Cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh, em rất tốt, không hề khó chịu. Vốn có chút sợ hãi, nhưng giống như cũng rất kích thích, em…… Tim em đập rất nhanh……”

Cô chưa từng trải nghiệm tốc độ lái xe như bay này, hôm nay cực kì mạo hiểm, nhưng lại làm tâm trạng cô rất vui vẻ, những việc tích tụ trong lòng đều theo gió mà tan hết.

Trịnh Luân nói, cầm lấy tay anh trai, đặt ở trước ngực mình, để hắn cảm nhận nhịp tim nhanh hơn bình thường của mình.

Ngực của cô rất mềm mại, tuy rằng Trịnh Kinh chỉ sờ được một chút, nhưng cảm xúc thật sự quá tuyệt vời, làm hắn có chút miệng khô lưỡi khô, khiến hắn luyến tiếc rời tay.

Đây chẳng lẽ là Trịnh Luân khen thưởng hắn?

Cô có biết hay không, đây là muốn mạng hắn!

Nhưng mà phía sau còn có việc muốn mạng hắn hơn!

Hắn đang hưởng thụ sự mềm mại tốt đẹp của cô, liền nghe Trịnh Luân dùng giọng mềm mại nói: “Anh trai lợi hại như vậy, em đã nói sẽ khen thưởng, vậy phải cho, anh nhắm mắt lại, không được mở mắt ra.”

Trịnh Kinh theo bản năng nhắm mắt lại.

Đợi một giây đồng hồ, liền có một cánh môi mềm mại thơm ngát dán lên.

Cô dịu dàng hôn mắt, mũi, gương mặt và cằm của hắn, đợi một hồi lâu lại không thấy cô hôn môi hắn.

Trịnh Kinh không khỏi mở to mắt, lại nhìn thấy Trịnh Luân dùng ánh mắt giảo hoạt nhìn hắn, khóe môi còn mang theo ý cười bướng bỉnh.

Tiểu nha đầu, vậy mà lại học được cách trêu chọc hắn!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi