HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

“Mộc Thanh, chẳng phải mày muốn đánh nhau với tao sao? Đến đi, tao chấp mày ba chiêu, mày ra tay trước đi!”

Mộc Thanh liếc mắt khinh thường, tức giận nói: “Ai nói tao muốn đánh nhau với mày? Tao không đánh!”

“Chẳng phải vừa rồi mày nói sẽ làm cho tao không xuống giường được một tháng sao? Nói mà không biết ngại! Nói cho mày biết, chưa có ai có thể làm tao không xuống giường được trong một tháng, lực phòng ngự và công kích của tao, người thường không thể so được đâu!

“Tao nói sẽ làm cho mày một tháng không xuống giường được, nhưng mà không phải dựa là sức mạnh!”

Lý Phi Đao trừng lớn hai mắt: “Vậy mày dựa vào cái gì? Dựa vào việc khoác lác?”

Mộc Thanh tức đến nỗi ngứa răng, có cảm giác tú tài gặp phải thượng binh, có lý mà không thể nói.

“Lúc đầu nhìn mặt mũi Cảnh thiếu mà không làm khó dễ mày, nhưng mà mày muốn bị ngược đãi, cũng không thể trách tao!”

Mộc Thanh nói xong, không biết lấy ngân châm ra từ chỗ nào, vừa muốn xuống tay, cửa toà nhà lập tức mở ra.

Triệu An An mắt nhắm mắt mở đi ra, có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Mộc Thanh: “Sao anh lại đến đây? Em đang ngủ mà nghe thấy bên ngoài ồn ào, làm hại em ngủ trưa cũng không ngon! Hai người ồn ào gì đó!”

Mộc Thanh lẳng lặng thu lại ngân châm, nói: “Hôm nay rãnh rỗi nên đến thăm em.”

Triệu An An nghi ngờ nhìn anh, lại nhìn thấy Lý Phi Đao đang chuẩn bị công kích, nhíu mày nói: “Sao em thấy không giống như anh đang rãnh rỗi? Anh xác định là mình đến thăm em chứ không phải đến đánh nhau à?”

Mộc Thanh nở nụ cười ôn hoà với cô: “Sao có thể chứ? Anh là đến thăm em.”

“Không phải, An An, hắn đến đánh nhau!” Lý Phi Đao không hề khách khí mà phá đám Mộc Thanh.

“Vừa rồi hắn còn nói muốn làm cho anh một tháng không xuống giường được, nhưng khi anh muốn đánh thì hắn lại giống như Trịnh Kinh, sợ, không dám đánh với anh! An An, người đàn ông này vô dụng như vậy, vừa đến lúc mấu chốt liền sợ, không có chịu trách nhiệm như anh.”

Trán Mộc Thanh nổi ba vạch đen, chuyện này có liên quan gì đến việc chịu trách nhiệm!

Ai có bệnh mà muốn đánh nhau với hắn?! Dáng vẻ hắn cường tráng như vậy, lại có khí lực rất lớn, tay không cũng có thể đánh đấm, người có thể đánh thắng hắn chỉ có Tiểu Lộc chứ không phải là anh!

Vậy mà dám ở trước mặt Triệu An An chửi bới hình tượng của anh, còn nói anh vô dụng?

Anh sẽ làm cho hắn nếm thử cảm giác sống không bằng chết là như thế nào!

“An An, em vào văn phòng trước đi, ở đây để đàn ông giải quyết, em trốn xa một chút, miễn cho người dính máu.”

Triệu An An cực kỳ hưng phấn, hai mắt phát sáng: “Hai người muốn đánh nhau? Em làm trọng tài cho! Chắc chắn công bằng không thiên vị!”

Đánh nhau là đã nhất!

Đã lâu rồi cô chưa thấy đánh nhau!

Thật hiếm thấy, chắc chắn Lý Phi Đao đánh đấm rất lợi hại, Mộc Thanh... Tuy đánh nhau không giỏi, nhưng mà anh có ám chiêu!

Hai người, ai có thể thắng cũng không biết trước được đâu!

Mộc Thanh nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của Triệu An An, lập tức câm nín.

Sao anh lại quên, Triệu An An rất thích đánh đấm, cũng thích xem náo nhiệt, cô là loại người vĩnh viễn không sợ thiên hạ sẽ loạn.

Nếu như trên mặt cô gái khác dính máu, chắc chắn sẽ sợ đến nỗi ngất xĩu, Triệu An An thì ngược lại, không sợ máu chút nào, nói không chừng còn ngại chảy quá ít máu!

Trái tim nha đầu này cũng ghê gớm thật, vậy mà không sợ anh sẽ bị Lý Phi Đao đánh chết, còn muốn làm trọng tài!

Vì ai mà anh phải đánh nhau với Lý Phi Đao chứ!

Trái tim của Mộc Thanh sắp nổ luôn rồi, anh nói trong tức giận: “Đánh cái gì mà đánh, anh không đánh! Hắn da dày thịt béo, cho dù anh có cắn thì cũng gãy răng, có đánh thế nào cũng gãy xương! Anh cũng không phải là Lăng Đầu Thanh, vì sao phải đánh nhau với hắn!”

Lý Phi Đao nhìn thấy Triệu An An thích xem bọn họ đánh nhau, hắn không muốn thả Mộc Thanh, hắn cũng không muốn buông tha cơ hội thể hiện sự cường tráng trước mặt người mình thích.

Hắn nghiêm túc nhìn Mộc Thanh, đề nghị: “Mộc Thanh, hai ta tỷ thí công bằng, đánh một trận, ai thắng thì cưới An An, người thua tự động bỏ đi, thế nào?”

Triệu An An nghe thấy lời của Lý Phi Đao, theo bản năng nhìn Mộc Thanh, muốn biết anh có thể xuất chiến vì mình hay không.

Không ngờ Mộc Thanh lại nói rất rõ ràng: “Không đánh!”

Lý Phi Đao có chút kinh ngạc: “Mày không đánh, là muốn tự động buông tha An An sao?”

Mộc Thanh lạnh lùng nhìn hắn, nói thản nhiên: “An An là người, không phải là tiền đặc cược! Tao vĩnh viễn không xem em ấy như tiền đặt cược, chúng ta đánh nhau là chuyện của chúng ta, không liên qua đến An An, em ấy nguyện ý gả cho ai thì gả cho người đó, người đánh thắng sẽ cưới An An, vậy không công bằng với em ấy.”

Triệu An An nghe vậy liền rung động, cô còn không nghĩ được đến thế.

Cô chỉ cảm thấy, hai người đàn ông đánh nhau vì cô, vậy rất thú vị, người thắng cưới cô thì cũng rất tốt -- Đương nhiên, cô cảm thấy, người thắng chắc chắn là Mộc Thanh.

Nhưng không ngờ, Mộc Thanh không muốn xem cô như tiền đặt cược!

Cảm giác ngọt ngào lặng lẽ tràn vào lòng Triệu An An, cô nhìn thấy Mộc Thanh khôi ngô đứng dưới ánh mặt trời, tim đập thình thịch.

Tình cảm giữa cô và Mộc Thanh đã hơn mười năm, cảm giác tim đập rộn ràng này đã bị chôn giấu từ lâu, tuy bọn họ vẫn yêu nhau như trước, nhưng mà rất ít khi Triệu An An có cảm giác mê đắm đối với Mộc Thanh.

Mà bây giờ, cô nhìn Mộc Thanh, lại cảm thấy giống như trở về ngày xưa.

Khi đó, cô khờ dại rực rỡ, không buồn không lo, ngày nào cũng dính bên cạnh Mộc Thanh, ngày ngày trôi qua trong ngọt ngào.

Lo lắng mỗi ngày của cô là hôm nay Mộc Thanh nghĩ đến cô 100 lần hay 101 lần, cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ chia tay với Mộc Thanh, càng không ngờ có ngày mình và anh sẽ cách biệt âm dương.

Từ khi biết mình bị ung thư, cô không dám động lòng với Mộc Thanh nữa.

Cô luôn đau khổ áp chế bản thân, sợ mình không nhịn được, muốn nắm tay Mộc Thanh đi qua một đời.

Hôm nay, cô lại không thể khống chế được trái tim, nó đập rất rộn ràng, làm cô có cảm giác lâng lâng.

Mười một năm qua, gương mặt Mộc Thanh không thay đổi quá nhiều, vẫn đẹp trai ngời ngời như trước, chính là anh lại càng thêm thành thục, tính cách cũng nội liễm hơn, anh trở thành một người đàn ông mị lực, chỉ cần cười một cái là có thể giết chết trái tim của các cô gái.

Mà người đàn ông này, luôn suy nghĩ cho cô, luôn đặt cô ở vị trí đầu quả tim, luôn làm cô ngạc nhiên mừng rỡ.

Khoé môi Triệu An An lộ ra ý cười thản nhiên, bây giờ cô rất muốn hôn Mộc Thanh!

Lý Phi Đao đáng ghét, vậy mà còn đứng ở đây! Hại cô không thể hôn Mộc Thanh, thật đáng tiếc!

Triệu An An bị mê hoặc rồi, cô đã quên, cô là người cổ vũ Mộc Thanh và Lý Phi Đao đánh nhau!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi