HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Thượng Quan Ngưng bị Cảnh Dật Nhiên nhìn chằm chằm vô cùng khó chịu, cô ngẩng đầu lên nhìn lại cậu ta, ngạc nhiên khi thấy trên gương mặt đó chỉ toàn vẻ tươi cười hoàn mỹ, gần như không có một tia ác ý.

Lẽ nào cô đã suy nghĩ nhiều?

Dù sao, cô không muốn ở lại đây, vì vậy cô mở miệng ngay lập tức đi thẳng đến chủ đề: “Yêu cầu của anh là gì, anh mới trả lại nhóm nghiên cứu công nghệ cho Khoa học kỹ thuật Lập Ngữ?”

Đôi mắt hoa đào hẹp dài và đẹp của Cảnh Dật Nhiên hơi nhíu lại, kèm theo ngữ khí ngả ngớn nói: “Vốn dĩ phụ nữ xinh đẹp thường thiếu kiên nhẫn, cũng tốt, thiếu gia đây cũng thích trực tiếp một chút, hung mãnh một chút, như vậy khoái cảm mới kéo đến mãnh liệt! Tuy nhiên, thật sự Thượng Quan Hành không có nói cho em, chỉ cần em chịu ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ giúp Khoa học kỹ thuật Lập Ngữ vượt qua cửa ải khó khăn?”

Thượng Quan Ngưng không cần dùng gương cũng biết, giờ phút này sắc mặt của mình nhất định vô cùng khó coi.

Ngón tay cô bám thật chặt vào nhau, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay sinh ra đau đớn, nhưng vẫn không thể ngăn chặn sự tức giận trong lòng.

Những lời nói ngả ngớn của Cảnh Dật Nhiên không khiến cô tức giận, tuy nhiên vì người nhà che dấu mà thật sự tức giận.

Cô biết, người đàn ông trước mất không thể ngăn chặn những rắc rối của Khoa học kỹ thuật Lập Ngữ, chỉ muốn nói chuyện phiếm với cô mà thôi.

Cha cô, chú cô, rất đơn giản chưa bao giờ để ý đến cô, cô chẳng qua chỉ là công cụ giao dịch của bọn họ.

Trong lòng Thượng Quan Ngưng bi thương chua xót đến cực điểm, nhưng trên mặt lại không hề chịu nhận thua.

Cô cố gắng khiến bản thân thật thong dong, dùng âm thanh bình tĩnh nói: “Anh phá hoại sự phát triển cùng hoạt động hàng ngày của Khoa học kỹ thuật Lập Ngữ, ngay từ ban đầu đã không đúng, tôi không cần phải đáp ứng các yêu cầu của anh, nếu không trả về nhóm nghiên cứu công nghệ, chúng ta chỉ có thể dùng pháp luật để giải quyết.”

“Ha!” Cảnh Dật Nhiên như là đang nghe được một câu nói vô cùng hài hước, biểu hiện trên gương mặt cực kì tuấn mỹ có chút phóng đại, “Dùng pháp luật? Tôi chính là làm thiên y vô phùng, mà cho dù có phùng(*), cũng không có luật sư và thẩm phán nào dám can thiệp!”

(*) Câu này có thể hiểu: Áo tiên không thấy vết chỉ khâu, mà cho dù có dấu chỉ luồng...

Cậu ta đi đến bên cạnh Thượng Quan Ngưng, dùng ánh tay vòng lấy cổ cô, một cánh tay khác dùng sức nắm lấy cằm cô, không cho cô lộn xộn.

Sau đó thở ra nhè nhẹ vào tai cô: “Em gái nhỏ, không cần cố gắng để thách thức sự kiên nhẫn của tôi, nếu không, thiếu gia đây sẽ cho trẻ nhỏ như em nếm trải cảm giác sống không bằng chết ở trên giường!”

Trên mặt cậu ta cười, nhưng đáy mắt là một tảng lạnh băng, làm Thượng Quan Ngưng không thể không rùng mình một cái.

Cô chán ghét người trước mắt này, vòng tay choàng qua cổ cùng với bàn tay đang nắm lấy cằm cô, đều khiến cô ghê tởm.

Cô nhắm mắt lại, sau đó né tránh khỏi cánh tay thon dài trắng nõn kia, hung dữ cắn một cái.

Trên tay Cảnh Dật Nhiên bị đau, không khỏi kêu lên một tiếng, ngạc nhiên nhìn về phía Thượng Quan Ngưng: “Cô dám cắn tôi?!”

Trong miệng Thượng Quan Ngưng tanh tưởi mùi máu tươi, thật không dễ chịu, nhưng vẫn bình tĩnh như cũ cầm lấy cốc nước trên bàn, uống một ngụm súc miệng, rồi sau đó nhổ vào thùng rác tinh xảo xinh đẹp trong căn phòng.

“Lúc thỏ nóng nảy cũng cắn người, chưa kể đến, anh đã thấy, tôi không phải một con thỏ.” Thượng Quan Ngưng lau khóe miệng dính nước, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khá khó khăn để phân biệt nam nữ kia, nói: “Hiện tại, anh cũng nên nói với tôi, anh rốt cuộc là ai?”

Người đàn ông trước mặt, nhiều tiền, đẹp trai, Tây trang trên người vừa nhìn đã biết chính là sản phẩm được làm làm theo yêu cầu, giá trị xa xỉ, đồng hồ đeo tay còn là phiên bản giới hạn của PatekPhilippe, mặt trên được khảm kim cương có thể lóa mắt người mù, giá cả so với chiếc Audi A4 của cô chắc chắn còn cao hơn, cả người cậu ta lộ ra hơi thở của những người có địa vị cao quý sống trong nhung lụa.

Một người như thế, hoàn toàn không có lý do tìm cô làm phiền.

Thượng Quan Hành chỉ nói người này gọi điện thoại, không nói gì thêm, ngày hôm nay cô đến, cũng không nghĩ đối phương là người khó giải quyết.

Đối thủ gần như biết cô rõ hơn lòng bàn tay, mà cô đến tên gọi của đối phương cũng không biết là gì.

Cô đã từng chịu phải thiệt thòi như vậy từ Cảnh Dật Thần, sao có thể lại một sai sót phạm phải hai lần.

Cảnh Dật Nhiên không trả lời cô, cậu ta cúi đầu nhìn mu bàn tay mình đang chảy máu, chậm rãi vươn đầu lưỡi ra, cắn trả Thượng Quan Ngưng, rồi liếm trọn một vòng, máu tươi dính trên cánh môi gợi cảm của cậu ta, phảng phất giống như son bóng quét qua, thật diễm lệ thật yêu mị.

Nhìn lên một lần nữa, nụ cười trên mặt cậu ta đã hoàn toàn biến mất.

Bên trong cặp mắt đào hoa, ngập tràn cái ác.

“Dám làm tôi bị thương, em là người thứ hai! Bàn tay của thiếu gia đây, không phải ai cũng có thể cắn, em, tôi đã quyết định rồi!”

Thượng Quan Ngưng nhìn hành động liếm miệng vết thương của cậu làm cho choáng váng khuôn mặt trắng bệch, nghe được cậu ta nói, cô thật sự muốn hỏi một câu, người đầu tiên khiến cậu ta bị thương là ai, nhưng cô biết, lúc này không nên hỏi những vấn đề vô nghĩa như vậy.

Điều cô quan tâm nhất bây giờ, là thân phận và mục đích thật sự của cậu ta.

“Rốt cuộc anh là ai? Tại sao lại nhằm vào Khoa học kỹ thuật Lập Ngữ?”

Cảnh Dật Nhiên lần nữa đi đến bên cạnh cô, thấy cô lùi về phía sau, bắt lấy cánh tay rồi ép cô vào tường.

Thượng Quan Ngưng tức giận giãy giụa, khuôn mặt bình tĩnh đã hoàn toàn bị phá vỡ: “Đồ thần kinh! Buông tôi ra!”

“Thật là đóa hoa hồng đáng ngạc nhiên, không trách được anh ta muốn đưa em về nhà nhỉ! Cũng đúng lúc quá, thiếu gia đây cũng thích hoa hồng đấy, hơn nữa còn yêu thích hoa hồng đâm vào!” Ánh mắt Cảnh Dật Nhiên đầy lạnh lẽo, nhưng trên mặt lại cố tình lộ ra nụ cười đặc trưng, khiến người khác phát hiện cậu ta không phải người dễ chọc.

Cánh tay Thượng Quan Ngưng bị cậu ta nắm đến đau đớn, tuy nhiên vẫn không hé răng nói bất cứ điều gì.

Cô nhạy bén nắm bắt thông tin trong câu nói của cậu ta, đột nhiên nhanh trí nói: “Anh và Cảnh Dật Thần có quan hệ gì?!”

Cảnh Dật Nhiên không hề nghĩ đến cô có thể thông minh như vậy chỉ qua đôi lời của mình đã đoán ra thân phận của cậu ta, trầm mặc một lúc, sau có càng cười càng thêm ác độc: “Bây giờ bình hoa thực sự thông minh hơn, không dễ dàng nhỉ! Nhưng bầu không khí chúng ta hiện tại tốt như vậy, không cần đề cập đến cái tên làm người khác khó chịu kia, phá hỏng hứng thú của thiếu gia!”

Vốn dĩ Thượng Quan Ngưng không chắc chắn rằng người này hướng đến Cảnh Dật Thần, cô chỉ muốn thử cậu ta một lần, không nghĩ đúng là như vậy!

Tuy nhiên, khi cô đang vật lộn để thoát, Cảnh Dật Nhiên không những không chịu buông cô ra, ngược lại còn nắm lấy tay cô, cả người đột ngột dán lên người cô.

“Em yêu, em thích kiểu tư thế như thế nào? Trông em nóng nảy như vậy, có vẻ thích nằm trên?”

Mặt Thượng Quan Ngưng lạnh ngắt, hai tay đều bị Cảnh Dật Nhiên giữ chặt, gần như không thể cử động.

Trên cổ tay đau nhói, khiến trán cô rịn đầy mồ hôi, sắc mặt cũng ngày càng tái nhợt.

Cô không thể nào tưởng tượng được, trên đời này có người có khuôn mặt đẹp trai anh tuấn như thế, mà nội tâm lại vô cùng biến thái.

Cô cố gắng đè nén đau nhức, không chút khách khí dùng giày cao gót đá thật mạnh lên chân cậu ta.

Tuy rằng Cảnh Dật Nhiên đã phòng bị từ trước, nhưng hai người đang dính với nhau, cậu ta cũng không thể tránh, trên chân trúng mấy cú đá.

Trời sinh cậu ta đã không giống với người thường, cơn đau lúc này, đã khiến cậu ta giận dữ, nhưng phần lớn, chính là cảm giác hứng thú mà phản kháng từ con mồi mang lại cho cậu ta.

Đã thật lâu thật lâu, cậu ta không gặp một con mồi hung mãnh giống thế này!

Khóe môi cậu ta cong lên nụ cười tàn nhẫn, nhìn cánh môi tươi đẹp ướt át căng mọng của Thượng Quan Ngưng, vừa muốn cắn lên đó, cánh cửa căn phòng “Rầm” một tiền bị đá văng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi